Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Editor: Đặng Trang.

Beta: Tinh Niệm

Tô Vân Vân đang muốn nói tiếp.

Mẹ Tô ở bên cạnh đã quát lớn một tiếng

"Vân Vân, con nói chuyện với em gái kiểu gì đấy?"

Tô Vân Vân dậm chân

"Mẹ, nó nói mẹ là tiểu tam, nó vũ nhục mẹ như vậy, mẹ còn bệnh nó?"

Mẹ Tô từ trên chỗ ngồi của chính mình đứng lên.

Hốc mắt ướt át nhìn về Tô Yên ở bên cạnh.

Hồi lâu sau, thở ra một hơi thật dài.

"Tiểu Yên, mẹ thật sự không ngờ tới, con lại nghĩ về mẹ như vậy."

Tô Yên ngẩng đầu đối mắt cùng mẹ Tô.

Mới vừa nhấc đầu, mẹ Tô đã nước mắt rơi như mưa.

"Tuy rằng con không phải do mẹ sinh ra, nhưng mẹ đối với con, từ trước đến nay so với ruột thịt cũng không kém."

Giọng mẹ Tô nói chuyện vô cùng dùng sức, một bàn tay che ngực của mình.

Tô Vân Vân ở đối diện vội vàng đi tới, đỡ mẹ Tô.

"Mẹ, mẹ đừng khóc, nó vô ơn như vậy, mẹ thật đúng là phí công nuôi dưỡng mà."

Mẹ Tô lắc đầu, nước mắt rưng rưng

"Không, Vân Vân, nó là em gái của con, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì thì cũng là em gái con. Con không thể nói như vậy."

Tô Yên ngẩng đầu, vẫn luôn nhìn mẹ Tô.

Không hề để ý đến những việc xung quanh.

Tiểu Hoa cảm thấy, ký chủ đang chú ý đến từng biểu cảm của mẹ Tô.

Cũng chỉ có lúc nhìn nam chủ đại nhân mới có.

Lúc này cha Tô bị Tô Yên chọc tức đến nói không nên lời, rốt cuộc cũng lên tiếng được lần nữa.

"Tô Yên! Mày xem chuyện tốt mà mày làm kìa!

Có phải mày muốn cho cả cái nhà này loạn lên thì mới bằng lòng hay không??

Còn không mau xin lỗi mẹ mày đi?"

Mẹ Tô thút tha thút thít, ánh mắt từ ái nhìn Tô Yên.

Ngay lúc này, ngoài cửa lớn truyền đến tiếng động cơ xe hơi.

Tiếp đó âm thanh của người hầu

" Phượng đổng sự, ngài đã tới."

Mẹ Tô nhìn Tô Yên, thở dài

"Mẹ đối với con cũng không ý gì khác, chỉ hy vọng con có thể gả cho một người tốt, cả đời hạnh phúc là mẹ yên tâm rồi."

Nói rồi, ánh mắt mẹ Tô nhìn phía cửa chính.

Rõ ràng trên mặt vẫn còn nước mắt, nhưng khóe môi lại không kiềm chế được mà khẽ câu lên một chút.

Rất nhanh lại khống chế được.

Sắc mặt mẹ Tô thê lương đi tới trước mặt Tô Yên, muốn cầm tay cô.

Tô Yên lại nâng tay lên, lấy khăn giấy bên cạnh.

Cả người Tô mẫu đều toát lên một vẻ từ ái,

"Cũng may, mẹ đã tìm một cho con một người tử tế. Con sẽ được gả đi nhanh thôi."

Tô Yên đưa khăn giấy vào trong tay mẹ Tô.

Bình đạm nói

"Lau sạch nước mắt."

Mẹ Tô vui mừng gật gật đầu.

"Con có thể suy nghĩ như vậy thì thật tốt."

Tô Yên nhìn bà

"Còn chưa tới thời điểm phải khóc, lát nữa rồi hãy khóc."

Mẹ Tô sửng sốt.

Đang định dây dưa dò hỏi một chút, thì cửa chính đã mở ra.

Người hầu vội vàng đi vào

" Phượng đổng sự, mời vào."

Mẹ Tô nháy mắt đã thay đổi một gương mặt tươi cười đón chào.

Lau nước mắt trên mặt, giống như mới vừa nãy tất cả đều không có chuyện gì phát sinh cả.

"Mời vào."

Dứt lời, liền nhìn một người đàn ông mái tóc vuốt ngược, cao chừng 1m7, thân hình mập mạp đi đến.

Phía sau người ông ta còn có hai gã vệ sĩ mặc áo đen đi theo.

Nhìn bộ dáng này chắc tầm 60 tuổi, tuy rằng trên mặt ngập tràn nét cười hiền lành.

Nhưng ánh mắt lập loè, vừa tiến vào đã quét mắt nhìn một vòng đám người ở đây.

Ánh mắt dừng lại một chút ở trên người Tô Yên, trong nháy mắt liền sáng trưng lên.

Người này đúng là Phượng Quốc Nguyên.

Mẹ Tô bước lên muốn chào hỏi.

Nam nhân kia ngược lại đi thẳng tắp tới chỗ Tô Yên.

"Ha ha ha ha ha, Tiểu Yên, hóa ra là em nhớ nhà, nào, lại đây."

Phượng Quốc Nguyên đứng ngay trước mặt Tô Yên, vươn hai cánh tay dài rộng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận