Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Edit: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Khó được lúc Mộng Yểm gợi lên được cảm xúc của Tô Yên.

Ngoại trừ Quân Vực thì cô không đặt cảm xúc lên bất kỳ ai.

Đó là một loại thương hại bảo vệ cho một sinh mệnh nhỏ.

Trẻ con.

Không thể đụng vào.

Tuổi thơ của cô như thế, cô không muốn áp đặt nó lên bất kỳ đứa trẻ nào.

Mặc dù, Đại Ngư không phải là một người điên như vậy.

Nhưng người này là một kẻ kiêu ngạo, nếu vô cớ gây rối lên, gần như lục thân không nhận, chuyện gì cũng có thể làm được.

Cho nên, trước khi hắn gây rối, hãy chặt đứt hết mọi ý tưởng từ trong trứng nước.

Đây là biện phát tốt nhất.

........

Lại một ngày qua đi.

Vào một ngày nọ, lúc Tô Yên ngủ vẫn chưa thức dậy.

Quân Vực đi xuống cầu thang.

Tình cờ gặp Mộng Yểm đang ăn sáng.

Mộng Yểm đang cầm một cái bánh bao nhỏ trong tay, ăn từng ngụm từng ngụm.

Ăn đến vui vẻ, cái đuôi phía sau cao cao nhếch lên, phe phẩy.

Nó là Chủ Thần, vốn dĩ không cần ăn.

Cũng chưa từng đi qua các thế giới nhỏ.

Thế cho nên mỗi một thứ ăn vào miệng điều cảm thấy rất ngon.

Bánh bao nhỏ ăn ngon, kẹo bông gòn cũng ăn ngon, cả hai đều ăn ngon.

Mộng Yểm đang ăn, vừa nhấc đầu, liền thấy được Quân Vực đang đi qua.

Sau đó, cái đuôi đang dựng thẳng lên lập tức liền rũ xuống đất.

Nhanh chóng được thu hồi lại.

Đúng vậy, chỉ cần nhìn thấy người này, thì tâm trạng.... nhìn đuôi là biết.

Quân Vực kéo ghế dựa đối diện, ngồi xuống.

Hắn nhìn thoáng qua bàn.

Ba chồng bánh bao hấp đều được cậu nhóc này ăn hết.

Quân Vực nâng mí mắt lên

"Thế giới nhỏ này thế nào? Chơi vui không?"

Mộng Yểm nghe hắn nói như thế, có chút không tin được lời này từ trong miệng hắn nói ra.

Ngước đôi mắt kim sắc nhìn hắn.

Sau đó phát hiện hắn xác thật đang hỏi vấn đề này.

Mộng Yểm gật đầu

"Chơi vui."

Quân Vực câu môi cười nhạt, chậm rãi nói

"Vậy, ngày mai cho nhóc đi nhà trẻ"

Mộng Yểm ngẩng đầu, nghi hoặc

"Nhà trẻ?"

Quân Vực không nhanh không chậm trả lời

"Đó là nơi tất cả những đứa trẻ đều thích."

Mặt Mộng Yểm vô cảm

"Ta đã sống mấy vạn năm."

Quân Vực tựa hồ không để ý đến lời này

"Không muốn đi?"

Mộng Yểm trầm mặc.

Không muốn đi?

Không, rất muốn đi.

Cậu chưa từng đến chỗ đó.

Quân Vực đẩy một hợp đồng đến trước mặt Mộng Yểm.

"Ký tên"

Mộng Yểm nhìn thoáng qua hợp đồng.

Ngại quá, bạn nhỏ Mộng Yểm cũng không biết rõ các chữ này.

Nhưng trên mặt vẫn lạnh như băng

"Làm gì?"

"Thỏa thuận nhận nuôi."

"Tương lại sống ở đây, tên nhóc là Tô Tiểu Mộng."

Mộng Yểm không thích cái tên này.

Nhưng sau đó, Mộng Yểm nghe hắn nói tiếp, lời nói rất dụ hoặc.

Quân Vực nói

"Sau khi nhận nuôi, nhóc sẽ hợp pháp sống ở đây. Sẽ có một phòng riêng, giường riêng, tất cả những thứ trẻ em được hưởng thì nhóc cũng sẽ được hưởng."

Sau khi Quân Vực nói xong, Mộng Yểm động tâm.

Phải biết rằng, từ lúc cậu biến thành trẻ con, sống ở đây một thời gian.

Cậu đã thu thập rất nhiều thông tin về cuộc sống ở đây.

Những đứa trẻ trong thế giới này, đều được mẹ nấu đồ ăn ngon cho.

Được kể chuyện xưa trước khi đi ngủ.

Được dỗ dành, được ngủ cùng mẹ.

Sẽ đi đến một nơi gọi là công viên giải trí.

Mộng Yểm trầm mặc hồi lâu.

Nâng tay lên.

Cắt một lỗ trên ngón tay út của mình.

Chọc dấu tay trên tờ giấy đó.

Ách, từ giờ trở đi, cậu cũng là thành viên trong ngôi nhà này.

Mẹ thì rất hài lòng.

Còn ba ba... nếu đổi được thì thật tốt.

Hoặc, làm mẹ đơn thân cũng được.

Kể từ đó, cuộc sống "một nhà ba người" của Tô Tiểu Mộng bắt đầu.

- ---

Uyển: Chúc mừng tiểu Mộng Yểm của chúng ta bị lừa đi nhà trẻ:))

Tô Tiểu Mộng, cái tên không thể yêu thương cho được:))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui