Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh

"Thực xin lỗi." Cố Thời Vũ vội vàng xin lỗi.

Ôn Noãn trầm mặc không nói, chỉ chốc lát sau, trong tủ quần áo vang lên âm thanh nức nở.

" Tiểu Noãn!" Cố Thời Vũ nóng nảy giật giật thân mình, hắn dịch người lên phía trước một chút sau lại rụt trở về:" Thực xin lỗi,ta không nên hỏi, Tiểu Noãn, ngươi đừng khóc!" Hắn hoảng loạn an ủi cô.

Ôn Noãn không quan tâm, tiếp tục lau nước mắt, khụt khịt cái mũi trông vô cùng đáng thương.

Cố Thời Vũ cắn cắn môi dưới, cuối cùng vẫn động thân mình, lại gần Ôn Noãn. Hắn tới gần từng chút một, tiến hai tấc lại lùi một tấc, nhưng trong tủ quần áo từ đầu bên này đến đầu bên kia không có nhiều khoảng cách, lại đi thêm hai tấc, rốt cuộc Cố Thời Vũ cũng gặp Ôn Noãn đang ôm đầu gối.

Trong bóng đêm, khóe môi Ôn Noãn hơi gợn lên. Đúng, chính là như vậy, tới an ủi ta đi, chỉ có ngươi chủ động, mới không tính hành động của ta là đường đột, Ôn Noãn ở trong lòng nghĩ.

So sánh mà nói nếu chính mình chủ động tới gần Cố Thời Vũ, Ôn Noãn càng có khuynh hướng làm cho hắn khắc phục chướng ngại, rốt cuộc do hắn tự mình khắc phục so với cưỡng bách hắn càng thêm có sức thuyết phục. Đương nhiên khi hắn chủ động với cô, cô sẽ có vẻ bình thường.

Cố Thời Vũ thử tính vươn ngón tay chọc chọc chân Ôn Noãn, sau đó nhanh chóng thu về.

Tiếp tục nức nở....

Cố Thời Vũ lại duỗi tay chọc chân cô.

Nức nở...

Chọc.

Vẫn nức nở...

Lại chọc.

Ôn Noãn ngừng lại, tiểu nhân trong lòng lại đang phát điên gào thét. Aaaaaaaaaaaaa,chọc chọc chọc, chọc nghiện đúng không! Ngươi tại sao vẫn tiếp tục động tác đó! Vỗ vỗ vai ta, sờ sờ đầu ta, xoa xoa mặt ta a! Ngươi thế mà lại sờ ta! Ôn Noãn tựa như một nữ lưu manh đói khát đã lâu ở trong lòng kêu la, cô thề là cô rất bình tĩnh, thật sự....

" Ô ô ô..."

Vừa rồi thanh âm nức nở của Ôn Noãn đột nhiên ngưng bặt, Cố Thời Vũ tưởng mình an ủi có tác dụng, đang đắc ý ở trong lòng thì tiếng khóc lại bạo phát lớn hơn nữa.

" Tiểu Noãn." Cố Thời Vũ trừ bỏ hoảng loạn kêu tên cô thì hoàn toàn không biết làm cái gì bây giờ, hắn đưa tay ra thăm dò lại thu trở về, lại đưa ra lại thu về, tới tới lui lui rất nhiều lần mới hạ quyết tâm hít sâu một hơi mà duỗi tay.

Ôn Noãn cảm thấy cái tư thế này rất khó chịu, giật giật chân đổi tư thế, mà cái tay kia định hướng tới đầu gối cô xoa xoa lại trực tiếp đặt trên ngực.

"............"

Cô ấy không khóc! Cố Thời Vũ vui sướng tưởng an ủi của mình có tác dụng, hắn không ngừng cố gắng vuốt ve, giống như động tác Cố mụ mụ xoa xoa lưng hắn.

Cô hy vọng Cố Thời Vũ có thể qua tiếp xúc thân thể mà thân cận cô nhưng cô không hy vọng hắn giở trò lưu manh.... Khóe miệng Ôn Noãn giật giật, mở miệng nói:" Sờ thoải mái sao?!"

"Ừ ". Cố Thời Vũ sửng sốt, thành thực gật đầu. Trên tay xúc cảm rất tốt, mềm mềm, xoa bóp, rất co dãn.

....." Thời Vũ, ta nói rồi, chúng ta phải đối đãi với nhau công bằng đúng không? " Ôn Noãn cười nói.

" Đúng!" Cố Thời Vũ gật gật đầu.

" Vậy ngươi sờ ta, ta hẳn là cũng được sờ ngươi, đúng không?" Ôn Noãn ở hai chữ cuối cùng tăng thêm âm lượng.

Ôn Noãn cười, nâng tay lên cầm tay Cố Thời Vũ, cảm giác được sự tránh né của hắn, cô tăng thêm lực đạo.

Bàn tay ấm áp chặt chẽ dán trên tay, chưa từng cùng da thịt người khác động chạm, Cố Thời Vũ tức khắc hoảng loạn kêu lên:" Tiểu Noãn!" Hắn kêu lên tên của cô, hô hấp cũng đều run rẩy.

Ôn Noãn mặc kệ phản kháng nhỏ bé này của hắn, cùng hắn mười ngón tay đan vào nhau:" Thời Vũ, Tiểu Hắc ở nhà ngươi có tốt không? "

Cố Thời Vũ ngẩn ngơ:".... tốt."

" Nó thường ngày rất bướng bỉnh, có hay không quấy rầy đến ngươi? Có là phải nói với ta, ta giúp ngươi giáo huấn nó ".

" Không có, không có, nó rất ngoan! "

Hai ngươi một hỏi một đáp khí thế ngất trời trong tủ quần áo, Cố Thời Vũ bị dời đi lực chú ý ở tay hoàn toàn đã quên mất khủng hỏang lúc nãy, nói đến cái gì đó kích động, hắn còn dơ tay lên vẫy vẫy.

" Xem ra Tiểu Hắc rất thích ngươi." Ôn Noãn cười khẽ nói.

" Ta cũng thích nó." Cố Thời Vũ liên tục gật đầu.

" Vậy ngươi thích ta không?"

" Thích, Tiểu Noãn là người tốt." Cố Thời Vũ không chút do dự gật đầu.

Bị phát thẻ người tốt, Ôn Noãn che mặt.

"Thời Vũ có tưởng tượng được ta sẽ có bộ dáng gì không?" Ôn Nõan cười hỏi.

Cố Thời Vũ chớp chớp mắt:" có.."

" Chúng ta nói diện mạo của đối phương, sau đó nhìn xem ai tưởng tượng càng giống được không? Người thua phải đáp ứng người thắng một điều kiện." Ôn Noãn cọ cọ mu bàn tay Cố Thời Vũ.

"Tốt". Ôn Noãn thường ngày luôn nghĩ ra nhiều trò chơi, Cố Thời Vũ hắn đã sớm quen.

"Vậy ngươi nói trước."

"Ừ... Tiểu Noãn một đầu tóc dài màu đen, làn da màu trắng, mặc váy trắng liền thân. Khi cười rộ lên đôi mắt cùng lông mày đều cong cong. Chính là...... chính là rất đẹp...." Nói đến lời cuối cùng, Cố Thời Vũ phát hiện mình không biết nói cái gì, rõ ràng hình tượng Ôn Noãn trong đầu rất rõ ràng, nhưng đến bên miệng lại không nghĩ ra từ thích hợp để hình dung. Thanh âm hắn càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng hòan toàn không còn tiếng nào nữa.

"Hết rồi?" Ôn Noãn nhướng mày.

"Ừ...."

"Ở trong lòng ta, Thời Vũ có một đầu tóc ngắn màu đen mềm mại, làn da trắng nõn, đôi mắt sáng lấp lánh như sao đêm, mũi cao thẳng, môi mỏng phấn nộn. Lớn lên rất cao nhưng người lại gầy ốm, là một người đẹp trai gầy yếu. Ngươi.." Ôn Noãn bắt đầu thao thao bất tuyệt, nếu không phải Cố Thời Vũ đột nhiên nắm chặt tay Ôn Noãn, căn bản là cô sẽ không dừng.

Cố Thời Vũ sắc mặt đỏ ửng rụt rụt tay

, nhỏ giọng nói:" ta đâu có tốt như vậy.."

"Phải không, ta không tin, để ta xem." Ôn Noãn không đợi Cố Thời Vũ phản ứng liền ấn sáng di động màn hình, không gian tối đen trong tủ quần áo theo đó mà sáng lên. Hai người cứ thế trong hoàn cảnh này mà chính thức gặp mặt.

Bị Ôn Noãn đột nhiên tập kích như vậy, nhưng cảm xúc ngoài ý muốn không có xuất hiện, thậm chí nhìn đến trong khuôn mặt cô trong tưởng tưởng của hắn giống nhau thì trong lòng hắn còn xuất hiện cảm xúc vui sướng.

"Thời Vũ ngươi nói dối." Ôn Noãn đột nhiên bĩu môi mất hứng trừng lớn mắt.

"Ta không có a!" Cố Thời Vũ phản bác.

"Rõ ràng ngươi rất đẹp trai."

Cố Thời Vũ không nói gì mà lấy tay che đi khuôn mặt đỏ ửng.

" Nơi này nóng quá, chúng ta đi ra ngoài đi." Ôn Noãn đề nghị.

Đúng là hơi nóng... kỳ quái, lúc trước hắn như thế nào không cảm thấy đâu, Cố Thời Vũ nhẹ nhàng "ừ " một tiếng.

Ôn Noãn đột nhiên đẩy cửa tủ, ánh sáng bên ngoài chiếu vào làm cho bên trong tủ quần áo sáng hẳn lên, hai người nheo nheo mắt đến khi thích ứng mới mở mắt ra. Bộ dáng hai người cũng rõ ràng hơn. Cố Thời Vũ tránh ánh mắt của Ôn Noãn, rũ đầu ngồi trong tủ quần áo bất động

"Ra a". Ôn Noãn bắt lấy tay Cố Thời Vũ kéo kéo.

"Ta..." Cố Thời Vũ do dự. Vừa rồi trong tủ tuy có nhìn mặt Ôn Noãn nhưng ánh sáng không rõ, hiện tại lại sáng ngời, hắn sợ không khống chế được....

Ôn Noãn hai tay bắt lấy cánh tay Cố Thời Vũ dùng sức kéo ra ngoài. Cố Thời Vũ không kịp phản kháng đã bị kéo ra ngã nằm sấp lên người Ôn Noãn, vẻ mặt kinh hoảng.

Lách cách...

Một vật màu đen không rõ từ trong túi Ôn Noãn rơi ra, hai người duy trì tư thế ái muội, vẻ mặt quái dị nhìn vật rớt bên cạnh.

" Đây là cái gì..." ngữ khí Cố Thời Vũ quái dị mở miệng.

"...Bật lửa"

"Ngươi nói dối"

********

Tác giả có lời muốn nói: thân là một cái bệnh nhân tâm thần chuyên nghiệp, Cố Thời Vũ sao có thể không biết dùi cui điện đâu XD!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui