Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Nhiễm Thất đương nhiên biết được hắn nghĩ cái gì, cô vui mừng khi hắn vẫn còn hiểu được lấy đại cục làm trọng, cô nhàn nhạt nói một câu: "Nếu ta nhớ không lầm, với thân phận trưởng công chúa, hoàn toàn có thể phụ tá quân chủ, cùng bàn bạc việc quốc gia."
Điều mà Nhiễm Thất cảm thấy rất tốt của Đại Sở chính là, ở quốc gia này, nam nữ bình đẳng. Tuy rằng chế độ giai cấp có khắc nghiệt, nhưng đối với nữ tử cũng không có trói buộc hạn chế. Nữ tử có thể xưng đế xưng vương, thậm chí là mang binh đi đánh giặc. Như vậy thuận tiện để Nhiễm Thất có thể tiếp xúc trực tiếp với tình hình trong nước Đại Sở.
Nhiễm Thất thân là một hoàng thất, vốn dĩ có nghĩa vụ phải phụ tá quân vương cùng nhau thống trị quốc gia. Chẳng qua một năm nay, Sở Nhiễm Thất vẫn luôn nhốt bản thân ở đây. Sở Giác đau lòng cho tỷ tỷ, đương nhiên sẽ không cưỡng chế yêu cầu hoàng tỷ của hắn phụ tá mình.
Vì vậy, qua một năm, dần dần Sở Giác lại quên mất tỷ tỷ vốn dĩ có quyền lợi xem xét tấu chương. Hắn căn bản không cần né tránh hoàng tỷ.
Nhưng, cái loại tấu chương này cuối cùng đều do Bùi Đình quyết định, lại cố tình mỗi cái vấn đề hắn (BĐ) quyết định đều được giải quyết vô cùng hoàn mỹ. Dù sao hắn xem cũng không hiểu, lại chẳng nghĩ ra phương pháp tốt gì, liền trực tiếp giao cho Bùi Đình xử lý, hắn cũng vui sướng thanh nhàn.
Mà hiện tại, hoàng tỷ muốn xem...Sở Giác dùng dư quang liếc mắt nhìn Bùi Đình một cái.
Nhiễm Thất quay đầu nhìn về phía Bùi Đình bên cạnh, ngữ khí có chút hùng hổ dọa người: "Bùi đại nhân hẳn là không có ý kiến?"
Hệ thống: "Kí chủ, đề nghị không cần diệt trừ Bùi Đình."
Nhiễm Thất cười lạnh: "Đây cũng không phải thế giới trước, nam chủ chết thì thế giới sụp đổ. Hơn nữa, hắn có phải nam chủ hay không còn phải suy nghĩ xem xét!"
Nam chủ?
Ôi!
Rõ ràng là một vai phản diện lớn!
Trong lòng Nhiễm Thất không cần phải nói có bao nhiên chán ghét hắn. Cường giả thì rất xem trọng cường giả, nhưng nếu người này chặn đường, vậy thì phải nói cách khác.
Hệ thống: "Kí chủ, kỳ thật ý của tôi là...Cô không làm hắn chết được..."
Nhiễm Thất: "..." Trước tiên ta muốn giết chết ngươi.
Trên mặt Bùi Đình vẫn mang theo nụ cười ôn nhuận như cũ, từ đầu đến cuối cũng chưa từng thay đổi, cả người có vẻ dịu ngoan mà vô hại. Hắn hơi cúi người, nói: "Công chúa điện hạ xin cứ tự nhiên."
Sở Giác nghe được hắn nói như vậy thì thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắn chỉ sợ hoàng tỷ chịu thua thiệt với Bùi Đình. Tuy rằng hiện tại thoạt nhìn hoàng tỷ dường như đã không còn thích Bùi Đình nữa, nhưng là giả là thật thì đúng là khó mà nói.
"Hoàng tỷ...Tấu chương này..." Sở Giác giống như là một đứa trẻ muốn đua đòi người lớn niềm vui. Bùi Đình vừa dứt lời, hắn đã gấp không chờ nổi mà giao tấu chương cho cô.
Nhiễm Thất nhìn ánh mắt mong chờ của hắn, khóe miệng giật giật, nhận lấy.
Cô thật sự không biết có nên nói lòng dạ của đệ đệ này vô cùng ngốc nghếch hay không đây...Rõ ràng cô hãm hại phi tử hắn sủng ái nhất, chuyện hại chết hài tử của hắn còn chưa điều tra rõ, dường như hắn đã hoàn toàn quên mất, vội vội vàng vàng mà ân cần xum xoe. Làm cho nội tâm Nhiễm Thất không biết nên nghĩ như thế nào nữa.
Nhiễm Thất lật qua lật lại, phía trên nói đơn giản chính là xung quanh địa phương sông Kinh ôn dịch tràn lan. Hiện tại người nhiễm ôn dịch càng ngày càng nhiều, hơn nữa tạm thời còn chưa có biện pháp trị liệu. Bây giờ ngay cả quan viên ở địa phương cũng đều nhiễm. Ôn dịch dần dần còn có xu thế lan rộng, làm cho lòng người hoảng sợ, người quản lý sông Kinh mắt thấy đã trấn áp không nổi nữa, bất đắc dĩ chỉ có thể nhanh chóng chạy về trình báo.
Khó trách lại là công văn khẩn cấp, sông Kinh là nơi ôn dịch khởi nguyên, những nơi khác tạm thời còn chưa xảy ra. Cái không tốt đó là tốc độ phá hủy của ôn dịch lan tràn quá nhanh, chỉ sợ không đến vài ngày, người bị nhiễm ngày càng nhiều.
Phiền toái nhất chính là...Sông Kinh gần với...Kinh thành, không áp chế, không quá mấy ngày, hoàng cung cũng sẽ có người bị cảm nhiễm...Một khi nhiễm, sẽ là chết...
Hoàng thất là gốc rễ của quốc gia, nếu làm dao động hoàng thất, Đại Sở sẽ tràn ngập nguy cơ.
Mặt Nhiễm Thất càng ngày càng lạnh, Sở Giác đứng trước mặt cô không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của cô, tâm cũng theo đó mà nẩy lên.
- ----------------------------------------------------
Ninh: Chồng chị mà chị cứ đòi xiên chết:v Hihi, các bạn ngủ ngon, còn giờ thì Ninh ngủ đây >