Edit: Tiểu Vũ
Beta: Jane + Mễ Mễ
_________________________
Nữ chính ở TG này rất dễ thưn nha ~~~
_____________________
Cảnh xuân ba tháng, thời gian vừa đúng lúc để cây đào trong viện đều kết nụ hoa.
Đường Tịnh ngồi ở một băng ghế nhỏ, cái mông không an phận làm cho ghế trước sau xiêu loảng xoảng loảng xoảng, nàng trong tay cầm một khối bánh hoa quế, cắn một miếng hơn phân nửa, bánh hoa quế ngọt ngào thơm thơm, ăn ngon.
【Ký chủ, ngài nhớ kỹ cốt truyện rồi sao? 】 lực chú ý của người ngốc này thập phần khó tập trung, mỗi lần 321 nói cốt truyện cho nàng, ký chủ sẽ luôn bị một đồ vật khác hấp dẫn lực chú ý.
【Đã nhớ! 】 Đường Tịnh trong miệng ăn bánh hoa quế, rung đùi đắc ý mà đáp.
【Hay là ngươi nói lại lần nữa? 】321 cảm thấy, ký chủ có khả năng là đang lừa dối chính mình.
Quả nhiên ——
【 Cố Tương Quân, một người đáng thương, đời trước gả cho người xấu là Tam hoàng tử, kết quả bị hắn cùng muội muội của mình khi dễ đến chết! 】 Đường Tịnh nói xong, còn cười ngây ngô hai tiếng.
321: 【 Sau đó thì sao? 】
【 Sau đó? Không có nha.】 Đường Tịnh nhấp một ngụm ngao ô, đem toàn bộ phần bánh hoa quế nuốt vào.
321: Cho nên, ngươi liền nhớ kỹ mỗi cái bối cảnh sao?!
【 Ta lại nói lại cho ngươi một lần.】321 còn có thể làm gì bây giờ, chỉ có thể giống như một bà mẹ màtha thứ cho nàng, nhưng rốt cuộc đại nhân nhà nó đã dặn dò phải chiếu cố vị ký chủ này thật tốt.
Ký chủ có hậu đài, không thể trêu vào!!!
【 Thế giới này là thế giới cổ đại, cốt truyện bắt đầu từ lúc Cố Tương Quân trọng sinh, đời trước nàng bị thứ muội và thứ mẫu chèn ép,áp chế, đời này đương nhiên muốn trở về.
】321 tiếp tục khai phá cốt truyện, tận lực đem cốt chuyện nói tốt,chơi rất thú vị.
【Vậy, nàng ta như thế nào mà trọng sinh a? 】 Đường Tịnh phe phẩy chân ghế, liền nghe được tiếng chân cùm cụp, ghế nứt ra, Đường Tịnh đặt mông ngồi ở trên mặt đất, cả người đều như trong mơ, sửng sốt một hồi lâu, lại kéo một chiếc ghế khác, tiếp tục ngồi và bắt đầu hoảng.
【Đương nhiên là làm các nàng trở nên thảm thật thảm nha, ở trong phủ biến nàng thành tiểu đáng thương không cơm ăn.
】321 cảm thấy, chính mình nói chuyện rất có thiên phú!
【Sau khi Cố Tương Quân trọng sinh, nàng quyết định không tái giá gả cho Tam hoàng tử mà nàng sẽ gả cho người giúp đỡ nàng, hơn nữa còn coi nàng là bạch nguyệt quang là Phó Minh Tu phó đại nhân.
】
【Bạch nguyệt quang là cái gì nha? 】Đường Tịnhchú ý điểm nào, vĩnh viễn đều lànhững chỗ kỳ quái.
【 Bạch nguyệt quang chính là người hoàn hảo, làm việc gì cũng tốt trong mắt của người kia, là nói Phó Minh Tu rất quý trọng Cố Tương Quân.
】(nôm na là crush:))
Đời trước của Phó Minh Tu, nghèo khó mà vào kinh đi thi, được Cố Tương Quân giúp đỡ về tiền bạc, sau đó thuận lợi thi đỗ Trạng Nguyên, đối với Phó Minh Tu mà nói, Cố Tương Quân chính là ở khi hắn ở tận cùng thất vọng, cùng cực cứu hắn một phen, sau đó nàng thành cả bầu trời tốt đẹp của hắn.
Đời này, nàng ta muốn cùng Phó Minh Tu ở bên nhau thật tốt, nhưng đời trước, Phó Minh Tu sau khi được đề danh trên kim bảng, bị Trấn Quốc Công bắt cưới đại tiểu thư Mộc Tịnh Nhan, sau đó hai người sống một đời một kiếp một đôi người, khiến người khác hâm mộ.
【Bây giờ phải làm sao nha?】 Đường Tịnh cầm một cái chân gà nhỏ để sát vào bên miệng gặm, cái miệng nhỏ xinh đẹp gặm bóng nhẫy.
321: 【 Vì không có gì bất ngờ xảy ra, Cố Tương Quân vừa mới trọng sinh trở về, cả người còn ở trạng thái hắc hóa, cho người đem Mộc Tịnh Nhan hại chết, bởi vì nàng ta sợ ngươi đời này còn sẽ gả cho Phó Minh Tu, cho nên tiên hạ thủ vi cường.
】
Nó nói tới đây, lại nói: 【 Ký chủ, ngươi chính là Mộc Tịnh Nhan.
】
Đường Tịnh:??? Ta không phải tiểu Tịnh Tịnh sao? Mộc Tịnh Nhan không phải bị hại chết sao?
Tiểu ngốc tử đầu óc vô pháp xử lý vấn đề phức tạp logic như vậy.
321: 【 Cha ngươi, cũng chính là Lưu gia thôn Đường địa chủ, hắn từ kinh thành nhà chủ ở cáo lão hồi hương, ở trên đường ra kinh, đi đường núi, bắt được người đuổi giết ngươi đang trốn tránh, rơi xuống huyền nhai, hắn ngã trúng đầu Mộc Tịnh Nhan, cũng chính là ngươi.
】
Đường Tịnh dùng tay sờ sờ đầu mình, quả nhiên trên đầu có cái sẹo.
321: 【Sau đó bởi vì như vậy, ngươi bị quăng trúng đầu, cái gì cũng không nhớ rõ, và biến thành một người ngốc.】
Đường Tịnh tay gặm đùi gà dừng lại, vẻ mặt không cao hứng: 【 Tịnh Tịnh không phải ngốc tử! Ngươi mới ngốc! 】
321: Tốt, người ngốc giống nhau sẽ không thừa nhận rằng mình ngốc.
Nó tiếp tục đọc cốt truyện thế giới cho Đường Tịnh:【 Thế giới này nam chính là Phó Minh Tu, nữ chính chính là Cố Tương Quân, ngươi là trở ngại cho bọn họ ở bên nhau, một người vợ tào khang.
】
【Người vợ tào khang là cái gì nha? 】 Đường Tịnh gặm xong đùi gà, lại tiếp tục gặm khoai nướng, cũng không biết rằng những thứ nàng vừa ăn không ngừngkia, rốt cuộc đều đi nơi nào.
【Người vợ tào khang chính là, khi tình cảnh không tốt, thê tử là người cùng mình trải qua cực khổ.
】321 giải thích nói, 【 Phó Minh Tu thân thế thập phần thê thảm, quả thực chính là cải thìa trong đất.】
Nam chủ Phó Minh Tu, trước khi thi Trạng Nguyên, vẫn luôn sinh hoạt ở thôn Lưu gia.
Phụ thân phó Minh Tu là một thợ săn, lúc cùng huynh trưởng vào núi săn thú, gặp họa, sau đó chết, mẫu thân hắn sau khi phu quân chết thì cùng một người bán hàng rong chạy.
Năm ấy 6 tuổi Phó Minh Tu vẫn luôn đi theo nhà đại bá sinh hoạt, đại bá mẫu là người rất khắt khe, đại bá lại không thể làm gì, từ nhỏ Phó Minh Tu hầu như bị đại bá mẫu ngược đãi đến dại, nhưng hắn vẫn luôn đến một lớp học trong thôn đi nghe lén tiên sinh giảng thư, tiên sinh thương hắn một mảnh chân thành học tập, cho hắn học ké.
Phó Minh Tu muốn đi lên trấn trên học thêm một chút, nhưng mà nhà đại bá căn bản không muốn đáp ứng, hắn nói rằng đấy là mong muốn của cha mẹ hắn, bị đại bá mẫu lấy gậy đánh ra ngoài.
Đúng lúc này, Đường địa chủ tung cho hắn một cành ôliu, chỉ cần hắn nguyện ý đi ở rể, liền cung cấp cho hắn đọc sách khoa khảo.
Phó Minh Tu đáp ứng rồi, Đường mẫu cùng đại bá gia nhất đao lưỡng đoạn.
【 Phó Minh Tu rất nỗ lực, sau khảo trung tú tài, Đường địa chủ an bài rằng sẽ cùng ngươi đã bái thiên địa, làm phu thê, sau đó liền thượng kinh đi thi.
】
【Hắn vì cái gì không mang theo Tịnh Tịnh đi nha? 】 trong kinh thành khẳng định có rất nhiều món ăn ngon, cái miệng nhỏ của Đường Tịnh thì ăn vô tội vạ, quyết định nàng muốn đi theo.
【Bởi vì không có phương tiện mang theo ngươi chứ sao! 】rốt cuộc ai lại mang theo một người ngốc lên đường, đây là đang cho chính mình thêm phiền sao? Thêm nữa, mang theo ngươi đi thì cốt truyện vận hành thế nào!
Đường Tịnh hoảng đầu, không nói lời nào, cũng không biết suy nghĩ cái gì, tròng mắt đen nhánh quay tròn di chuyển.
【 Phó Minh Tu tới kinh thành rồi, tuy rằng không cần Cố Tương Quân giúp đỡ, nhưng hắn vẫn là nhận thức được Cố Tương Quân, quan hệ hai người quanh quang đều là màu hường nha.
】
Chỉ là quan hệ hai người cách một tấm giấy cửa sổ vẫn luôn không đâm thủng, sau khi Phó Minh Tu trúng Trạng Nguyên, Cố Tương Quân nắm giữ tiên cơ, lại lần nữa trở thành thủ phụ, thời điểm hai người tâm sự tính toán lẫn nhau——
【Cha ngươi mang theo ngươi tới kinh thành! 】321 kích động nói đến, còn nhảy đánh vài cái, 【 Cố Tương Quân nhìn đến ngươi còn thập phần khẩn trương, nhưng xem ra ngươi cái gì cũng không nhớ rõ còn choáng váng, cũng liền không để ý nhiều.
】
【Sau đó đâu? 】 Đường Tịnh hỏi.
321: 【 Sau đó......!Sau đó, Phó Minh Tu liền rất khó xử a, một bên là ân tình Đường địa chủ, một bên là cùng Cố Tương Quân có quan hệ tình yêu, sau đó hắn thống khổ lựa chọn rồi đưa cho ngươi một phong hưu thư.
】
Đường địa chủ đối với Phó Minh Tu thất vọng tràn trề, hắn quyết định mang theo nữ nhi ngốc của mình về quê.
Nhưng mà Cố Tương Quân sao có thể lưu trữ tai hoạ ngầm, lúc này đây sát thủ không có thất thủ, hai cha con người bỏ mạng cùng nhau.
Mà Phó Minh Tu hoàn toàn không biết, vị trí vợ cả không ra, tự nhiên cùng Cố Tương Quân cử hành hôn lễ oanh oanh liệt liệt, ở thập lí hồng trang, lúc nào cũng khiến người khác hâm mộ, nam tử ái mộ Cố Tương Quân từ sôi nổi giờ thành ảm đạm bi thương, trong đó bao gồm cả phủ thế tử Trấn Quốc Công, cũng chính là thân ca ca của Đường Tịnh.
Nhưng mà kia thì thế nào đâu, nam chủ có người vợ tào khang, cũng chỉ chướng ngại vật trên đường nghịch tập của nữ chủ trọng sinh mà thôi.
321 đem cốt truyện nói xong, thật cẩn thận mà liếc mắt nhìn Đường Tịnh một cái, sợ nàng giống thế giới trước,lúc xem xong cốt truyện của nữ phụ ác độc, liền hắc hóa một cái.
Nó còn nhớ rõ đại nhân đã nói qua, khi Đường Tịnh dao động cảm xúc kịch liệt, sẽ khiến cho thế giới ý thức chú ý, nó liền sợ nàng vạn nhất hắc hóa, thế giới này lại đến cùng thế giới trước giống nhau.
Nhưng mà lúc này đây 321 suy nghĩ nhiều, Đường Tịnh như cũ hứng thú bừng bừng ăn đồ ăn vặt ngon, nửa điểm cũng không thấy có bộ dáng không vui.
321 thở dài nhẹ nhõm một hơi【 Ký chủ đại nhân, ngài khi nào bắt đầu làm nhiệm vụ nha?】
Đường Tịnh mồm miệng không rõ nói: 【 Chính là ta mới mười hai nha, còn ba năm nữa, cha mới có thể đem Phó......!Phó......!Ân, mang về tới nha.】
321 tâm thực mệt, nói nhiều như vậy, nàng cũng chưa nhớ kỹ tên nam chủ, nhưng thật ra thời gian nhiệm vụ thì nhớ rõ rành mạch.
321: Ngươi sao không lên trời đi!
Sự thật chứng minh, Đường Tịnh thật đúng là tưởng trời cao.
Đường Tịnh gặm chân gà gặm đến chính mình thấy hăng hái lực chú ý bị một con diều loan điểu bay trên bầu trời hấp dẫn đi qua, con ngươi ngăm đen củanàng nhìn chằm nólượng lượng, vẻ mặt tò mò.
Đường Đức Quý mới thu xong tiền đất, tâm tình rất tốt, đi tới sân liền nhìn thấy khuê nữ của mình ngẩng cổ nhìn phiêu tới con diều ở trên trời.
"Nữ nhi ngoan, con muốn thả diều sao?" Đường Đức Quý sau khi cáo lão hồi hương, khuê nữ có, ăn mặc không lo, hình thể càng dưỡng càng phúc hậu, như vậy vẻ mặt ôn hoà cười rộ lên, giống như một tượng phật Di Lặc.
"Ân ân!" Đường Tịnh vội gật đầu không ngừng.
Vì thế Đường Đức Quý vung bàn tay lên, hạ nhân cầm một con diều bướm, mang theo khuê nữ ra sân nhà.
Ba tháng xuân, trong đất một mảnh cỏ xanh, nông dân ở đồng ruộng bận rộn, có người nhìn đến Đường Đức Quý, đều sẽ chào chủ gia ngày tốt.
Đường Tịnh vui vẻ mà lôi kéo dây diều, Đường Đức Quý cầm diều theo ở phía sau chạy, chạy thẳng thở hồng hộc, cơ hồ muốn đi tong luôn nửa cái mạng già, diều mới thành công bay lên trời.
"Nữ nhi ngoan, ngươi chạy chậm một chút, đừng ngã!" Đường Đức Quý vừa ho vừa kêu, nhưng mà hắn càng kêu, thì tiểu cô nương kia chạy trốn càng nhanh, mắt nhìn nàng lôi kéo dây diều, như con ngựa hoang rời dây cương, càng chạy càng xa.
Đường Đức Quý nghĩ, mảnh đất ở đây đều là của hắn mà, không ai dám tìm khuê nữ nhà hắn gây phiền toái đâu, rồi cũng không có đem thân thể mệt mỏi của mình chạy theo.
Nhưng không ai dám tìm khuê nữ ngốc của địa chủ gây phiền toái, không có nghĩa rằng khuê nữ ngốc không thể đi tìm phiền toái cho người khác, vẫn là cái loại này đầu khai khiến người khác rước thêm đại phiền toái.
_______________________
Vài chương nữa 2 người sẽ gặp lại nhau
Kích thích không cả nhà ~~~~~~~~~~.