【 Ký chủ, tiếp tục nói chuyện với hắn a! 】321 rất sốt ruột, nó kiểm tra ra được là giá trị sinh mệnh của Phó Minh Tu rất thấp, mới vừa rồi nếu không có Đường Tịnh đến kịp thời, có thể hắn sẽ cứ như vậy mà chết.
Nề hà ký chủ là một ngốc tử, vừa mới nói xong câu kia, hay là nói, Đường Tịnh dựa vào ý nghĩ nghe được!
Đường Tịnh nhìn sắc mặt vàng vọt như đất của thiếu niên, có chút khó khăn.
321 từ bỏ, 【 Ngài ôm hắn một cái, để cho hắn cảm thụ được một chút ấm áp của nhân gian! 】
Nha, cái này nàng làm được!
Đường Tịnh ôm lấy đầu của Phó Minh Tu, phịch một tiếng ấn vào trong lồng ngực, 321 cũng kinh ngạc, nó có chút hối hận khi kêu nàng ôm ấp như vậy, cảm giác chỗ nào nào là nhân gian ấm áp, quả thực là ác bá đùa giỡn tiểu tức phụ a!
【 Ôn nhu một chút, bà cô ơi ngươi nhẹ nhàng một chút a! 】321 nhảy một cái cao ba thước, nếu lấy máu huyết để hình dung giá trị sinh mệnh của Phó Minh Tu, thì đó chính là chỉ còn một tia màu mỏng manh!
Phó Minh Tu chỉ cảm thấy một cổ lực lượng mạnh mẽ đánh tới, ấn vào đầu hắn muốn phát ngốc, lúc sau chờ hắn ý thức được mặt của chính mình chôn ở nơi nào, thiếu niên lang không chịu đựng được kích thích, liền hôn mê bất tỉnh.
【 A a a ba ba ta hôn mê! Hắn hôn mê! 】321 tru lên gọi trời kêu đất.
Đường Tịnh đem Phó Minh Tu ôm ngang lên một cái, vừa đi ra tới cửa, liền thấy được Đường Đức Quý một đầu đổ đầy mồ hôi, thở hổn hển mà chạy tới.
"Ai ui khuê nữ à, thế nào, Minh Tu ca ca của ngươi hắn có khỏe không?" Đường Đức Quý mới hỏi xong, liền thấy khuê nữ nhà mình tay không ôm ngang Phó Minh Tu, "Hình như nhìn không được tốt lắm, đi, chúng ta dẫn hắn đi xem đại phu."
" Vâng." Đường Tịnh gật đầu như gà con mổ thóc, tay còn lắc lắc vài cái, 【 Tiểu Lạp Ngập, hắn so với lần trước còn muốn nhẹ hơn nha.
】
321 thật là muốn khóc vì ba ba nó một trận, thật là một người bi thảm, đáng thương, 【Thật ra theo cốt truyện nguyên tác, hắn tuy rằng cũng là ba ngày bị đánh hai ngày thì bị mắng, nhưng không có thảm tới như vậy, ký chủ, ngài về sau đối với hắn tốt một chút đi.
】
Lần trước khi 321 nói như vậy, Đường Tịnh xem như gió thoảng bên tai nghe xong rồi thôi, nhưng mà lúc này, nàng lại nghiêng đầu nghiêm túc nghĩ nghĩ, gật đầu, 【 Được rồi, chỉ cần hắn không thay đổi thành người xấu, Tịnh Tịnh sẽ không khi dễ hắn.
】
Dù sao thì, hắn cũng đáng thương như vậy.
Về sau nếu hắn thành người xấu, Tịnh Tịnh lại đánh cho hắn thành đầu chó.
Đường Tịnh ôm Phó Minh Tu đi theo phía sau Đường Đức Quý, hai người đi ra ngoài không bao xa, gặp Tưởng thị đang vác rổ trở về, Tưởng thị nhìn thấy Đường Đức Quý sắc mặt liền có chút không tốt, lại thấy phía sau hắn, Đường Tịnh đang ôm Phó Minh Tu, sắc mặt trực tiếp trầm xuống dưới.
"Đường địa chủ, ngài xem bây giờ rõ ràng là ban ngày ban mặt, trực tiếp xông đến nhà ta không quá thích hợp đi." Tưởng thị nhìn Đường Tịnh ôm Phó Minh Tu, thấy thế nào cũng chướng mắt, dù sao về sau nàng chính là phải gả cho nhi tử của mình, làm sao có thể cùng nam nhân khác có tiếp xúc như vậy, quả thực là không giữ phụ đạo!
Đường Tịnh nghiêng nghiêng đầu, tròng mắt đen lúng liếng thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Tưởng thị, "Ta không có xông vào nhà ngươi."
Đường Đức Quý lúc lắc thân mình, đem Đường Tịnh chặt chẽ bảo hộ ở sau người, "Phó gia tẩu tử, lời này ngươi nói không đúng đi, nơi này không phải là nhà của Phó lão nhị sao, biến thành nhà ngươi khi nào vậy?"
Tưởng thị da mặt cứng đờ, đuôi mắt hung hăng ghim vào Đường Tịnh một chút, bà ta liền biết ngôi sao chổi kia toàn đem lại chuyện xấu, "Đường địa chủ, đây là chuyện nhà của bọn ta, không mượn ngươi xen vào chứ?"
"Phải không?" Đường Đức Quý cười lạnh một tiếng, "Phó gia tẩu tử, làm người vẫn là nên lưu lại một đường cho mình, làm nhiều chuyện xấu, chính là tổn hại đến việc tích đức."
Tưởng thị vừa nghe, tức khắc như là gà trống bị bứt lông, trong nháy mắt nhảy dựng lên, "Ngươi có ý tứ gì, ngươi nguyền rủa ta! Ta làm chuyện xấu gì! Làm chuyện xấu chính là các ngươi! Khuê nữ nhà ngươi đánh vỡ đầu con ta, con ta còn chưa có khỏe lại nhanh như vậy đâu!"
"Ta hiện tại không có thời gian cùng ngươi đem mấy chuyện này nọ nói có hay không." Đường Đức Quý biết tình huống của Phó Minh Tu không chậm trễ được, "Khuê nữ, chúng ta đi."
Đường Đức Quý nói, vòng qua Tưởng thị mà đi, Tưởng thị sao có thể mặc kệ Đường Tịnh đem người mang đi.
Mấy ngày nay nhẫn nhịn mà chịu đựng, tên sao chổi kia lập tức liền tắt thở, như thế nào có thể ở thời khắc mấu chốt mà buông tay, "Không được, các ngươi có thể đi, nhưng hắn phải ở lại!"
Tưởng thị giơ tay ngăn Đường Tịnh lại không cho đi, Đường Tịnh nhìn bộ mặt dữ tợn của Tưởng thị, "Tránh ra, ngươi làm tiểu Tịnh Tịnh khó chịu nha!"
Tưởng thị mí mắt nhảy dựng, ý nghĩ tà ác trong lòng đang chất chứa một phen bùng phát, "Ngươi, cái đồ không có giáo dưỡng!"
Bà ta giơ tay muốn bắt lấy Đường Tịnh, Đường Tịnh nâng chân nhỏ ngắn ngũn lên, một cước đá vào bụng Tưởng thị, sau đó ——
Đường Đức Quý vốn đang lo lắng Đường Tịnh bị thua thiệt, trơ mắt nhìn thấy Tưởng thị bay ngược ra ngoài xa nhiều trượng, cuối cùng phanh một tiếng mà ngã quỵ trên mặt đất, nồi niu chén bát thau chậu gì trong rổ đều bị đập nát bét.
Tưởng thị cả người đều bị dồn ép đến ngốc, chờ một lúc sau bà ta ý thức được vừa mới xảy ra chuyện gì, thì nháy mắt bộc phát ra tiếng kêu khóc kinh thiên động địa: "Ai da, không có thiên lý! Mọi người mau tới a, cuộc sống này không có thể sống tiếp được, đây là muốn khi dễ dân chúng bình thường như chúng ta cho đến chết a!"
Hàng xóm chung quanh đều nghe được âm thanh Tưởng thị đánh chửi Phó Minh Tu, lại thình lình nghe được tiếng Tưởng thị kêu khóc, thập phần mới lạ, sôi nổi chạy tới xem diễn.
Chỉ là thời điểm bọn hắn đến, chỉ nhìn thấy bóng dáng cha con Đường Đức Quý nghênh ngang mà đi, Tưởng thị giống như chết cha chết mẹ, vỗ đùi mà gào khóc tang.
*
Xe ngựa vội vã hướng trấn trên mà chạy, trong xe, Đường Tịnh duy trì tư thế ôm công chúa, bất động như núi mà ngồi.
"Nữ nhi ngoan à, ngươi có muốn đem hắn bỏ xuống hay không a, ngươi xem xe ngựa rất rộng rãi, ngươi có thể để cho hắn nằm xuống mà." Đường Đức Quý tuy rằng rất muốn Phó Minh Tu làm con rể mình, nhưng là nhìn khuê nữ nhà mình ôm người ta không buông tay, tâm tình thập phần phức tạp, phong độ tư thái thiếu niên lang anh tuấn, khuê nữ ngốc của hắn khả khả ái ái, cũng không biết nên tính ai chiếm tiện nghi của ai.
Đường Tịnh căng khuôn mặt nhỏ lắc đầu, "Ta không buông, tiểu ca ca muốn ta ôm."
Đường Tịnh kỳ thật có thể cảm nhận được Phó Minh Tu thấy bất an cùng cô đơn.
Đường Tịnh cảm thấy, nếu hiện tại hắn là chồng nuôi từ nhỏ của mình, như vậy tiểu Tịnh Tịnh nàng liền miễn miễn cưỡng cưỡng mà giúp đỡ hắn một chút.
Đường Đức Quý bị xưng hô mới lạ này của nàng dời đi lực chú ý, "Tiểu ca ca?"
"Đúng rồi, tiểu ca ca là......"
321 tức khắc bật dậy: 【 ký chủ đại nhân! Ngài không thể tiết lộ sự tồn tại của hệ thống với những người khác nha! 】 xưng hô tiểu ca ca là nó dạy cho Đường Tịnh, bởi vì nó dạy rất nhiều lần, nhưng mà Đường Tịnh không nhớ được tên Phó Minh Tu, cuối cùng nó mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi, nên nó thỏa hiệp!
"Tiểu ca ca chính là tiểu ca ca nha!" Đường Tịnh nghiêng đầu, mắt hạnh đen nhánh không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Đường Đức Quý.
Bộ dáng nhỏ nhắn vừa mềm mại vừa đáng yêu.
Đường Đức Quý:......!Được rồi, khuê nữ của ta thiên hạ đệ nhất đáng yêu!
Đường Tịnh cúi đầu, hì hì hi hi mà cười trộm, Tiểu Lạp Ngập quá ngu ngốc, tiểu Tịnh Tịnh nàng cũng không phải là ngốc tử, sao có thể nói cho người khác biết chứ.
321 nộ khí muốn tự sát, ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa? Ngươi nói ai ngu ngốc?!
*
Kinh thành, An Bình Hầu phủ.
Cố Tương Quân ngồi ở trước gương trang điểm, đúng là thiếu nữ mười ba mười bốn xinh đẹp như hoa, gương mặt như phù dung, đôi mắt như lưu li ẩn tình, đại nha hoàn đang thay nàng chải đầu, tóc đen như mây, tôn lên làm da trắng như ngọc, mỹ mạo điệt lệ.
"Mang trâm cài này." Cố Tương Quân từ hộp trang điểm lấy ra một cây trâm bạch ngọc được chế tác điêu khắc rất tinh tế.
Đại nha hoàn tiếp nhận, thay nàng cài trâm xong, lại hầu hạ nàng thay y phục.
"Tiểu thư, Trấn Quốc Công phủ Mộc thế tử đã ở bên ngoài chờ ngài." Một tam đẳng nha hoàn chạy đến ngoài cửa, truyền lời nói.
"Đã biết." Cố Tương Quân nhàn nhạt lên tiếng, nhìn trong gương đồng, dáng người thướt tha, khuôn mặt khuynh thành của chính mình, nàng rất là vừa lòng lộ ra một chút ý cười.
Đời trước, nàng sống uất ức như vậy, cuối cùng còn bị người ta đạp vào trong bùn lầy, cả đời này, nàng không những thu thập những người đã khi dễ nàng, còn dễ như trở bàn tay liền giành được hảo cảm của thiếu niên lang toàn kinh thành.
Hôm nay là Trường Bình trưởng công chúa tổ chức xuân yến, danh môn quý nữ trong kinh thành, lang quân nhà cao cửa rộng đều được mời, xuân yến ở đời trước là thứ muội của nàng đi, cũng là trong buổi xuân yến này, thứ muội cùng với Tam hoàng tử có lui tới.
Nàng trong lòng hừ lạnh một tiếng, cả đời này thứ muội đã bị nàng thu thập rốt cuộc cũng không trở mình được, thậm chí giẫm đạp nàng ta một cách dễ dàng, nàng cũng là làm việc chính đáng, thứ muội vẫn cùng Tam hoàng tử mà nhiều lần giày vò chính mình, nàng sẽ khiến cho hắn một đời này đối với mình cầu mà không được!
Nàng phải gả, nhưng gả cho Trạng Nguyên lang kim bảng đề danh kia, tương lai sẽ là Phó đại nhân quan cư thủ phụ, nhớ tới diện mạo anh tuấn trong trẻo của nam nhân kia, khí chất như tu trúc, trái tim liền bắt đầu cuồng loạn mà đập bùm bùm, trên mặt cũng ẩn ẩn ý xuân thầm kín.
Đợi thêm 5 năm, 5 năm sau, nàng có thể nhìn thấy hắn, nữ nhân chắn ngang bọn họ kia, đã không còn tồn tại, cả đời này, nàng muốn cùng hắn ân ái một đời.
Bước ra ngoài cửa phủ, một người thiếu niên mặc bạch y, an tĩnh mà đứng.
Cố Tương Quân giấu đi chán ghét chợt lóe nơi đáy mắt, người này cùng nữ nhân kia quá giống nhau.
Mỗi lần nhìn đến gương mặt này, nàng đều phải cố nén khó chịu trong lòng, nghĩ đến đời trước Mộc Tịnh Nhan được Phó Minh Tu một đời sủng ái che chở, trong lòng nàng liền thấy chán ghét.
Cố Tương Quân đi xuống bậc thang, hướng về thiếu niên lộ ra một nụ cười, "Mộc thế tử, để cho ngươi đợi lâu."
Mộc Trường Yến thấy nàng ra tới, tức khắc trước mắt sáng ngời, thiếu niên lang mười bốn mười lăm tuổi, đúng là thuở mới biết yêu, "Cũng không có chờ rất lâu, ta còn đặc biệt dặn người làm đừng thúc giục ngươi."
"Không quan trọng, ta vốn dĩ cũng đã xong." Cố Tương Quân dừng một chút, hỏi, "Không còn mấy ngày nữa chính là tết Thanh Minh, Mộc lão quốc công......! ngàu ấy có khỏe không?"
Mộc Trường Yến sắc mặt tối sầm xuống, "Mỗi năm vào lúc này, đều không tốt lắm, chúng ta không nói chuyện này, hôm nay là tiệc trưởng công chúa tổ chức, chúng ta đi nhanh đi, chớ có đến muộn."
" n." Cố Tương Quân lên tiếng, thuận tiện hạ lông mi, giấu đi ở kia một vẻ sắc lạnh.
Trải qua chuyện đời trước, nàng đã sớm không phải người tốt thuần lương vô hại gì, làm người tốt có cái gì tốt, hiện tại nàng cái gì cũng có, chỉ chờ 5 năm sau, cùng Thủ phụ đại nhân của nàng gặp nhau.
*
Xa mấy ngàn dặm ở ngoài phủ Hà Gian, nằm trên giường bệnh là Phó Minh Tu không biết sống hay chết, hoàn toàn không biết mình đã bị người khác nhớ thương đến.
Phó Minh Tu bị thương rất nghiêm trọng, thiếu chút nữa mạng cũng không giữ được.
Mấy ngày nay, thuốc thang hết bình này tới bình khác được đút xuống, sắc mặt Phó Minh Tu mới khó khăn lắm khôi phục một chút màu sắc con người.
Đường Tịnh ngồi ở mép giường, tay chống cằm, mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm Phó Minh Tu.
Khi Phó Minh Tu mở to mắt, nhìn thấy đầu tiên chính là gương mặt tròn khả khả ái ái của tiểu cô nương, con ngươi đen lúng liếng đang nhìn mình, nguyên lai trước khi hắn mất đi ý thức cảm nhận được không phải là ảo giác trước khi chết, hắn là thật sự, được tiểu cô nương kiên cường từ địa ngục, mà túm trở về nhân gian.
Hắn nghĩ, có lẽ đời này cùng tiểu cô nương ở bên nhau cũng không phải là không tốt, hắn trong lòng âm thầm có quyết định, chờ khi gặp Đường Đức Quý, nói cho hắn câu trả lời của mình.
Trong lòng hắn nhịp tim tăng nhanh, nhìn tiểu cô nương đứng lên chạy ra ngoài, rất nhanh lại bưng một mâm bánh bao thịt chạy vào.
Trên mặt tiểu cô nương lộ ra một tia rối rắm, cuối cùng cầm lên một cái đưa cho hắn.
"Cho ta sao?" Thiếu niên lang nhiều ngày không nói lời nào, âm thanh hơi khàn khàn.
"Đúng vậy nha." Đường Tịnh lén lút đem mấy cái bánh bao còn lại giấu ở sau người, bộ dáng giữ đồ ăn kia, thật sự là......!
Phó Minh Tu nhếch môi nở nụ cười, hắn đem bánh bao đưa đến miệng, cắn một ngụm.
"Ăn rất ngon, cảm ơn." hương vị bánh bao kỳ thật hắn không có chú ý, bởi vì trong lòng quá chua xót, ăn xong một cái bánh bao, cổ họng đã sớm bị cọ đến sinh đau, hắn lớn tiếng ho khan, ho đến nỗi vành mắt đều phiếm hồng.
"Đừng khóc nha, tiểu ca ca." Một bàn tay nhỏ mềm mụp, nắm lấy một cái khăn vải liền hướng trên mặt Phó Minh Tu mà dỗ dành.
Phó Minh Tu cầm lấy lau mặt lung tung một lượt, lau qua lau lại cảm thấy không đúng lắm, "Tịnh muội, khăn này lau cái gì vậy?"
"Ta không biết nha." Đường Tịnh chớp chớp đôi mắt, "Có thể là lau bàn?"
Phó Minh Tu: Ta, ta cảm thấy hay là ta suy xét lại một chút.......