Edit: Dưa Hấu
Beta: Mễ Mễ
Từ thế giới 3 cầu các nàng vào đây đọc _MieuCac_
_____________________________________
Trên Kim Loan Điện, Phó Minh Tu cùng với Trấn Quốc Công song song mà quỳ.
Không có người nào dám nói chuyện, bởi vì sắc mặt của Hoàng Thượng âm trầm tới cực điểm rồi, Tam hoàng tử bị Đường Tịnh đánh đến nỗi hơi thở chỉ còn thoi thóp, hiện tại chỉ có thể dùng dược liệu quý báu để giữ lại mạng, coi như có thể cứu trở về, thì về sau cũng chỉ là một phế nhân.
Mẹ ruột của Tam hoàng tử được hắn sủng ái, nên liên quan đến, thì hắn cũng rất cưng chìu đứa con trai này, hiện tại con của hắn thế nhưng bị người ta đánh thành như vậy, đổi lại là người khác cũng không thể vui vẻ lên được!
"Hoàng Thượng, thần nguyện thay mặt phu nhân chịu tội!" Phó Minh Tu dập đầu xuống mặt đất lạnh băng, "Phu nhân là bởi vì thần mới ra tay đả thương Tam hoàng tử, thần nguyện ý toàn lực gánh vác!"
"Hừ, ngươi cho rằng ngươi là cái thứ gì!" Hoàng đế giận dữ đem cái chặn giấy trong tầm tay đập xuống, mảnh vụn bắn tung tóe khắp nơi, sượt qua làm trấy một bên gò má của Phó Minh Tu.
"Nàng đả thương chính là nhi tử của trẫm! Ngươi cho rằng nàng đả thương người thì ngươi có thể đứng ngoài cuộc sao? Từ hôm nay trở đi, Phó Minh Tu là thứ dân, hiện tại áp vào thiên lao, sẽ xử trí sau!" Hoàng đế cả giận nói.
"Chậm đã!" Trấn Quốc Công vội vàng quát, "Hoàng Thượng, người đả thương Tam hoàng tử chính là nữ nhi của thần!"
Lời này của ông vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt một chút, dù sao thì Trấn Quốc Công phủ chỉ có một thế tử, nữ nhi thì không phải trước kia rất lâu đã không còn sao?
"Hoàng Thượng, Tiên hoàng từng ban thưởng cho thần cuốn thiết đan thư, thần nguyện dùng đan thư đổi hai cái mạng của nữ nhi cùng với con rể!" Trấn Quốc Công đem cuốn thiết đan thư giơ cao qua đỉnh đầu.
Trấn Quốc Công thân là siêu phẩm quốc công, vẫn luôn cực kỳ có uy vọng, hơn nữa Tiên hoàng ban cho cuốn thiết đan thư này, chỉ cần một nhà Trấn Quốc Công không tạo phản, như vậy vô luận phạm vào chuyện gì, đều có thể được khoan thứ một lần.
Sắc mặt nghiêm nghị của Hoàng Thượng trở nên xanh mét, "Trấn Quốc Công, ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?"
"Thần rất thanh tỉnh, nữ nhi của thần khi còn bé bị người khác hãm hại, thật vất vả mới tìm được về, việc này là thiên chân vạn xác, trăm triệu lần không dám khi quân!" Trấn Quốc Công nói năng có khí phách, "Hoàng Thượng, thỉnh cầu khoan thứ cho nữ nhi cùng con rể của thần!"
Ông nói, rồi cúi đầu, tiếp tục giơ đan thư lên cao.
Cơn tức giận trong lòng Hoàng Thượng quay cuồng đến vô tận, nhưng lại không có cách nào để phát tiết, tôn nghiêm của Hoàng gia làm cho hắn không thể cự tuyệt cái thỉnh cầu này, hắn tức giận quét hết tất cả đồ vật trên ngự án xuống, quát: "Cút! Hiện tại đều cút hết cho trẫm!"
*
Ở bên ngoài thiên lao, Phó Minh Tu chờ đến nôn nóng, khi nhìn thấy Đường Tịnh đi ra, Phó Minh Tu vội vàng tiến lên, lôi kéo nàng nhìn từ trên xuống dưới, xem nàng có bị thương hay không.
"Không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt rồi." Trong miệng hắn lẩm bẩm, đem tiểu cô nương ôm vào trong lòng ngực, trái tim vẫn luôn treo lên, chậm rãi hạ xuống.
Hắn lôi kéo Đường Tịnh đi đến bên cạnh xe ngựa, Mộc Trường Yến lẳng lặng đứng ở nơi đó, "Đi thôi, đi về trước."
"Ta muốn về nhà." tay của Đường Tịnh bị Phó Minh Tu gắt gao mà nắm, không biết có phải bởi vì đã trải qua đả kích vì việc Đường Đức Quý qua đời hay không, tiểu cô nương trở nên an tĩnh đi rất nhiều, giống như là đứa nhỏ nghịch ngợm gây sự ngày xưa, đột nhiên một ngày nào đó bị bắt phải trưởng thành.
Phó Minh Tu thấy vậy thì cảm thấy rất khó chịu, nhưng cũng may hết thảy đều đã kết thúc, hắn sẽ tìm lại nét tươi cười trên mặt của nương tử nhà hắn.
Xe ngựa chậm rãi đi vế phía trước, vó ngựa bước trên tuyết, sàn sạt rung động.
Đường Tịnh nói về nhà, tất nhiên không phải là Trấn Quốc Công phủ, mà là tiểu viện của Đường gia.
Bên ngoài tiểu viện, Bao Bao đang ngồi xổm chờ, đầu vẫn luôn nhìn về hướng cách đó không xa, sau khi nghe được tiếng vó ngựa, nó đứng lên, cái đuôi bắt đầu đong đưa.
Đường Tịnh từ trên xe ngựa nhảy xuống dưới, Quốc công gia cùng với Quốc công phu nhân đều ra tới đón, nhìn thấy Đường Tịnh bình an không có việc gì, vành mắt của Quốc công phu nhân đều có chút đỏ lên.
Trong tiểu viện tuyết đọng lại đã được quét tước rất sạch sẽ, đại sảnh nhà chính được bố trí thành linh đường, Đường Tịnh bị Phó Minh Tu lôi kéo, đi tới trước quan tài.
"Tiểu ca ca, chúng ta về nhà đi." Đường Tịnh quay đầu đi tới nhìn về phía Phó Minh Tu, cặp mắt hạnh đen lúng liếng kia, đã từng làm người khác vừa thấy liền biết tâm trí không thành thục rất trẻ con, bây giờ đã bị một loại thâm trầm khổ sở thay thế.
"Chúng ta mang cha về nhà." Đường Tịnh biết rằng, cha muốn về nhà, bởi vì ông đã từng nói với Tịnh Tịnh, lá rụng về cội, người già rồi, ai cũng đều rất muốn về nhà.
"Được." Phó Minh Tu ôm đầu của Đường Tịnh ấn vào trong lòng ngực của mình.
Quốc công phu nhân muốn nói chút gì đó, thì bị Quốc công gia ngăn trở.
Tiếp tục ở lại chỗ này, Đường Tịnh có thể sẽ không vui vẻ, vô luận ở nơi nào, nàng đều là nữ nhi của bọn họ, chỉ cần nàng có thể một lần nữa trở nên vui vẻ trở lại.
Huống hồ nữ nhi đã lớn, cũng đã gả cho người ta, nàng xác thực đã gả cho một tướng công tốt.
Từ kinh thành đến Lưu gia thôn, yêu cầu phải đi đường nửa tháng, hiện tại trời đã vào đông giá rét, thi thể sẽ không bị hủy hoại, Phó Minh Tu giao phó cho Hoa thẩm thẩm cùng gia đinh thu xếp thu thập hành lý, bọn họ nhất định phải trở lại Lưu gia thôn trước khi thời tiết ấm áp lên.
Ngày xuất phát đó, tất cả mọi người đều tới, ngay cả Phương Thăng Chi cũng tới.
"Về sau, còn sẽ đến kinh thành không?" Phương Thăng Chi hỏi Phó Minh Tu.
"Không đi được, ta muốn bồi nương tử, ở Lưu gia thôn sinh sống thật tốt." Thời điểm hắn ở Thanh Châu đã suy nghĩ kỹ rồi, hắn muốn từ quan về quê, hắn từng cho rằng việc mình theo đuổi chính là khát vọng rộng lớn, nhưng kết quả mới phát hiện ra là, cái hắn muốn cũng chính là có người biết ấm lạnh, có người cùng ăn cơm ngày ba bữa, có người cùng xem hoa mùa xuân, có người cùng thưởng trăng mùa thu.
Vợ chồng Quốc công rất không đành lòng mà đứng ở một bên, Đường Tịnh hướng bọn họ cười cười, lên tiếng nói, "Cha, nương, ta về nhà đây.
Các người cùng ca ca, sống tốt."
Nàng giơ tay lên một chút, rồi xoay người lên xe ngựa.
Quốc công phu nhân theo bản năng mà đi phía trước một bước, bà đè nén lại khổ sở ở trong lòng, cái gì cũng không thể ngăn cản được rồi.
Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, Bao Bao gâu gâu một tiếng, rồi chạy tới nhảy lên chỗ trống bên cạnh gia đinh.
Ở lầu hai trong một trà lâu ở nơi xa, có một cô nương mang theo mũ choàng, vẫn luôn lẳng lặng mà nhìn theo, nàng vén sa mành lên, lộ mặt ra, là Cố Tương Quân.
Biểu tình của nàng vô cùng bình tĩnh, là cái loại biều cảm sau khi tê tâm liệt phế, lạc định bình tĩnh giữa trần ai.
Xe ngựa đi càng lúc càng xa, cuối cùng cũng khuất khỏi tầm mắt của nàng.
Nàng đời này hoang khang sai nhịp, đã làm những việc ác vô pháp khoan thứ, cũng đã từng mơ mộng cùng với người mình thương yêu nhất sinh nhất thế nhất song nhân, còn có thể trãi qua cuộc sống tươi đẹp tùy ý phong hoa, đến cuối cùng, nàng mới phát hiện, nàng kỳ thật vẫn luôn sống trong một loại tự mình say mê đến buồn cười.
Nàng dường như đã trả giá rất nhiều, nhưng kỳ thật nàng cái gì cũng chưa có thật sự trả giá, nàng cũng không hiểu rõ, muốn có được một trái tim, cần phải trả giá một trái tim, chờ đến khi nàng ý thức được điểm này, thì cũng đã muộn.
Trấn Quốc Công mắng nàng không có sai, cái nàng muốn chỉ là không làm mà hưởng.
Nàng cho rằng Tam hoàng tử chính là đường lui của mình, gả vào mới biết được, đó là tuyệt lộ mà đời trước nàng đã đi qua một lần.
Sau khi biết Tam hoàng tử bị Đường Tịnh đánh thành phế nhân, nàng thế nhưng thực kỳ quái lại cảm thấy thống khoái, bỗng nhiên giống như cái gì cũng đều không quan trọng nữa, ở trong ánh mắt không thể tin của thứ muội, nàng tự thỉnh cầu rời khỏi, cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không tranh.
Nàng buông mũ choàng xuống, rời khỏi trà lâu, ngồi lên trên xe ngựa, cũng ra khỏi thành.
Ở ngoại ô có một am ni cô hương khói không phải rất tràn đầy, nàng xuống xe ngựa, từng bước một mà đi vào.
Một lần cũng chưa từng quay đầu lại nhìn nhân gian tràn ngập dục vọng cùng phồn hoa.
*
Phía trước chính là địa giới Lưu gia thôn, một đường Nam hạ này, bọn họ thấy được cây cối từ khô trơ trọi thành ngập tràn chồi non, chim yến hót vang mừng mùa xuân quay trở lại, như báo rằng mùa xuân đến thăm.
Phó Minh Tu duỗi tay vén mành xe ngựa lên, quay đầu lại nhìn về phía Đường Tịnh, "Nương tử, nàng tới xem, trước mặt là về đến nhà rồi."
Đường Tịnh thò đầu lại gần, cùng dựa đầu vào đầu Phó Minh Tu, nhìn bên ngoài xe ngựa, gió xuân se lạnh phớt vào mặt, hiện tại còn có thể nhìn thấy màu đất của đồng ruộng, không bao lâu nữa sẽ được màu xanh tươi mới thay thế.
Đường Tịnh nhớ tới, thời điểm nàng đi vào thế giới này, đúng là mùa xuân, khi đó Đường Đức Quý vẫn là tiểu lão đầu mập mạp, cười rộ lên đáng yêu giống như tôn phật Di Lặc.
Nàng nhìn thoáng qua phía sau, trên phía sau xe ngựa, Đường Đức Quý nằm trong quan tài, hắn không còn có thể bồi Tịnh Tịnh thả diều, cũng không thể bồi Tịnh Tịnh đi vào thị trấn mua bánh bột lọc.
"Tịnh Tịnh, nhớ cha." Nàng đem mặt vùi vào trong lòng ngực Phó Minh Tu.
"Cha cũng sẽ nhớ nàng, ông ấy chỉ là đi trước một bước, Tịnh Tịnh hiện tại còn chưa thể đi, chờ tương lai, ta bồi nàng cùng đi." Phó Minh Tu vỗ phía sau lưng nàng, môi ở trên đỉnh đầu nàng nhẹ nhàng hôn, "Về sau, ta ở cùng nàng."
Xe ngựa chậm rãi ngừng ở ngoài cửa Đường gia, gia đinh nhảy xuống xe ngựa, ôm Bao Bao tiến lên gõ cửa, gia đinh giữ cửa ở Đường gia, vội ra tới đón.
"Tiểu thư, cô gia, các người đã trở lại a." Bọn họ cười tiến lên tiếp đón gia chủ, thời điểm ánh mắt rơi xuống trên quan tài, đều có chút khổ sở, Đường Đức Quý là một chủ tử rất tốt, có lẽ do chính ông đã từng là hạ nhân trong nhà người giàu có, cho nên ông cũng không quá khắt khe với hạ nhân.
Phó Minh Tu chặt chẽ nắm tay Đường Tịnh, dắt nàng đi vào trong.
Cửa lớn chậm rãi đóng lại, giống như một quyển chậm rãi khép lại trang sách cuối cùng.
Thời gian trôi qua mau, mộ của Đường Đức Quý chậm rãi trở nên cũ kỹ, ruộng lúa chín một vụ lại một vụ, lại là một mùa xuân đến.
Cửa lớn Đường gia đang đóng chặt được mở ra từ bên trong, Đường Tịnh trong tay bắt lấy diều chạy ra tới, "Tướng công, chàng chạy trốn quá chậm nha!"
Mặt mày tiểu cô nương vẫn như lúc trước, cười rộ lên ngoan ngoan ngoãn ngoãn, âm thanh gọi người làm cho đầu quả tim muốn nhũn ra.
Phó Minh Tu đi theo nàng ra tới, năm tháng ở trên cằm hắn chỉ còn để lại một chút thanh xuân.
Đường Tịnh bắt lấy dây diều rồi chạy vội ra đồng ruộng, Phó Minh Tu nắm lấy con diều ở phía sau cùng, nông dân làm công trong thôn nhìn thấy, sẽ dừng lại hỏi thăm gia chủ một chút.
Diều bay lên cao cao, tiếng cười của tiểu cô nương truyền đi rất xa.
Phó Minh Tu cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn nàng, nhìn nhìn, bỗng nhiên nở nụ cười, hắn vẫn nhớ rõ hắn cùng với Đường Tịnh là bởi vì một con diều mà tương ngộ, đường huynh của hắn dẫm hỏng diều của tiểu cô nương, rồi tiểu cô nương hung hăng, lấy một cục gạch đập bể đầu của hắn.
Hắn lúc ấy suy nghĩ, cái tiểu cô nương kia nhìn ngoan ngoan ngoãn ngoãn, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
"Chạy chậm một chút, coi chừng ngã." Hắn giương giọng hô một tiếng, cất bước theo đi lên.
Diều ở không trung bay lượn, phi phi, không cẩn thận liền bay qua vài cái xuân hạ thu đông.
Phó Minh Tu dạy trong tư thục của thôn, không có gì làm liền mang theo phu nhân đến trấn trên đi dạo một chút, mọi người đều hâm mộ cảm tình của bọn họ, dù sao thì cũng là tình nhân quý giá dễ cầu nhưng khó có được.
Cuộc sống đơn giản cứ tiếp tục kéo dài, thế nhưng thật sự liền như vậy đi tới tuổi tác tóc trắng xoá.
Tiểu cô nương của hắn cũng già đi, một đầu tóc đen thay đổi thành đầu bạc trắng, cuối cùng vùi ở trong lòng ngực hắn, chậm rãi không còn hô hấp nữa.
Bọn họ cả đời này cũng không có hài tử, hắn luyến tiếc tiểu cô nương của hắn chịu khổ.
Học trò của Phó Minh Tu tới quét tước sân cho phu tử phát hiện ra, hai lão nhân gia ôm nhau ở bên nhau, đã cùng đi.
Hắn nói vẫn luôn phụng bồi nàng, thật sự làm rất tốt không hổ chỉ là hứa hẹn.
【 Ngốc khuê nữ của nhà địa chủ · Xong 】
_________________________________.