Lữ Nam nghĩ thầm bọn họ hai đại nam nhân cũng sẽ không có chuyện gì đâu, vì vậy an tâm thoải mái rời đi cùng hai người Ngô Lỵ.
Lưu Vĩ im lặng không lên tiếng đi theo sau Khưu Bạch, hắn thật sự là người chất phác còn rất nhàm chán.
Khưu Bạch có ý cùng hắn tán gẫu hai câu, lại không biết nói gì.
Đơn giản ngậm miệng không để ý đến hắn nữa, ngân nga hát lên, tự mình thưởng thức phong cảnh.
Bỗng nhiên trước mắt chớt loé một cái bóng trắng.
"Con thỏ!" Khưu Bạch vừa hô vừa đuổi tới.
Lưu Vĩ phản ứng chậm một nhịp, chờ lúc hoàn hồn, Khưu Bạch đã tiến vào bụi cây không thấy đâu nữa.
Khưu Bạch chạy một đường đuổi theo con thỏ, con thỏ kia linh hoạt cực kỳ, thể trạng lại nhỏ, trái nhảy phải nhảy bỏ chạy mất tiêu.
Chỉ để lại Khưu Bạch đứng một mình ở giữa rừng cây, hoang mang không biết đây là nơi nào.
Cậu nghĩ mình nên đi đường cũ trở về, nhưng lại không biết phải chui lại bụi cây nào, bốn phía đều là cây, nhìn nơi nào cũng giống nhau, căn bản không tìm được phương hướng.
Khưu Bạch chỉ có thể lần mò mà đi, vạch cái cây cao bằng nửa người sang hai bên, hy vọng có thể tìm được một con đường.
Cậu mơ mơ hồ hồ đi về phía trước, đột nhiên ngã xuống, sau đó là một mảnh tối sầm.
Khưu Bạch xoa xoa cái mông đau đớn, một tay phẩy phẩy tro bụi trước mặt, đợi đến khi nhìn rõ rồi thì cậu nhất thời giật mình.
Ở trước mặt cậu là từng cây từng cây gậy trúc sắc bén thẳng đứng, mà cái cây gậy cách cậu gần nhất đang cắm vào mặt của một con thỏ.
Con thỏ kia còn chưa có ngỏm, bốn chân ngắn vẫn còn có thể cử động, máu tươi từ từ chảy ra từ thân thể còn ấm của nó, nhiễm đỏ cả da lông tuyết trắng.
Khưu Bạch ngẩn ra, lập tức cảm giác đùi mình có chút đau, cậu khó khăn nuốt nước miếng, hoảng sợ cúi đầu nhìn xuống.
Hô, thở phào nhẹ nhõm, còn tốt, tăm trúc chỉ mới xuyên qua chỗ vải quần ở bắp đùi của cậu, vẫn chưa đâm tới thịt.
Khưu Bạch vỗ vỗ ngực, sợ hãi không chịu nổi, xém chút thì tàn phế luôn rồi.
Ngẩng đầu nhìn cửa động phía trên, động này rất sâu, dựa vào bản thân cậu hoàn toàn không có khả năng leo lên, bên trong động cũng chỉ có mấy luồng ánh sáng chiếu vào, tối tăm ngột ngạt.
Khưu Bạch có chút sợ sệt, đây chắc là cạm bẫy của một tên thợ săn nào đó, cũng không biết Lưu Vĩ cùng mấy người Lữ Nam có thể tìm được mình hay không, sớm biết vậy mình đã không chạy loạn rồi.
Khưu Bạch ôm vai ngồi trong hang bẫy rập âm lãnh, lỗ tai để ý âm thanh bên trên, chỉ cần vừa có gió thổi cỏ lay, cậu liền lớn tiếng gọi, nhưng mà mỗi lần như thế đều làm cậu thất vọng.
Không có ai tìm cậu.
Cậu vừa lạnh vừa đói, không nhịn được hối hận tại sao buổi trưa mình không ăn nhiều một chút.
Sắc trời dần ngả tối, tia sáng cuối cùng trong bẫy rập cũng biến mất hầu như không còn.
Trong rừng không còn vang tiếng chim hót, thê lương tiêu điều, khiến lòng người sinh sợ hãi.
Khưu Bạch ôm chặt mình, mơ mơ màng màng sắp ngủ, trong lòng nghĩ, không có ai phát hiện mình, e rằng sinh mệnh ngắn ngủi khi xuyên đến đây của cậu phải kết thúc ở đây rồi.
Nhưng vào lúc này, phía trên động đột nhiên truyền đến tiếng bước chân giẫm đạp trên lá cây.
Khưu Bạch giật mình một cái, lập tức hô to: "Có ai không? Cứu mạng!" Cậu đã rất mệt rồi, cho dù liều mạng hô to, cũng chỉ phát ra âm thanh yếu ớt.
Có lẽ là người phía trên ở xa không nghe thấy, hoặc có lẽ là không có ai đi qua cả, hết thảy đều là ảo giác của Khưu Bạch.
Nói chung, không có ai đến cứu Khưu Bạch.
Vành mắt Khưu Bạch đỏ một chút, lại vẫn cứ an ủi mình, con người không uống nước vẫn có thể sống qua 3 ngày, cậu chỉ mới ngày thứ nhất mà thôi, không chừng trong hai ngày còn lại sẽ có người tới.
Cậu lại nghĩ tới Chu Viễn, nam nhân cậu nhất kiến chung tình, nếu không có cậu ở đây, nhất định anh ta sẽ phát triển như tình tiết trong tiểu thuyết, đời này lại phải làm công cụ của Tô Cẩm.
Cậu thật sự muốn! muốn mình có thể sống mà thoát khỏi đây, cậu sẽ kéo Chu Viễn một cái, cứu anh ra khỏi biển lửa.
Như biết ý nghĩ của cậu, trên đỉnh đầu truyền đến tia sáng từ đèn pin cầm tay, kèm theo là giọng nói trầm thấp quen thuộc: “Cậu ở đây làm gì?".