Qua nửa ngày, cậu mới từ trong cỗ đau đớn xót ruột kia thoát ra, cả người chảy mồ hôi ròng ròng, giống như vừa được vớt ra trong bể nước, quần áo đều ướt át dính vào da, một trận nhớp nháp.Bất quá lúc này Khưu Bạch không rảnh để quan tâm đến điều đó, cậu vuốt vuốt tóc bị mồ hôi dính ướt xong, rồi đặt toàn bộ sự chú ý lên quyển sách mới xuất hiện kia, tên sách là " Trọng sinh thất linh: Trung khuyển đại lão tiểu kiều thê."Nhanh chóng xem lướt qua phần giới thiệu tóm tắt một lần, Khưu Bạch giơ tay nắn bóp ấn đường, biểu tình có chút phức tạp.Cậu đã biết vì sao mình lại thấy tên Tô Cẩm quen quen rồi, thì ra là tên nữ chính trong quyển tiểu thuyết trước kia mình từng đọc.Khưu Bạch là gay, chuyện này rất bình thường, trong học viện nghệ thuật của bọn cậu hầu như 80% đều nam nữ không kỵ.Nhưng cậu vẫn còn là một xử nam trong trắng, chưa từng có mảnh tình vắt vai, cho nên lúc rảnh rỗi cũng đọc một ít tiểu thuyết đam mỹ giết thời gian, mà quyển tiểu thuyết ngôn tình này không hiểu sao lại chui vào danh sách đọc của cậu, nên lúc tiện tay nhìn tóm tắt văn án một chút rồi thoát lẹ, cũng không nghĩ rằng mình vậy mà xuyên vào quyển sách này, thực sự là tạo hoá trêu ngươi mà.Nếu đã đến đây rồi thì cậu không quan tâm nữa, chuyện đến đâu thì đến, rồi Khưu Bạch nghiêm túc lật từng trang từng trang đọc xong quyển sách này.Nữ chính Tô Cẩm kiếp trước vì muốn làm người thành phố, ngay trước đêm tân hôn chạy trốn cùng thanh niên trí thức trong thôn, nhưng sinh hoạt ở thành phố cũng không tốt đẹp như cô tưởng tượng.
Mẹ của thanh niên trí thức cứ tìm cách gây khó khăn cho cô đủ đường, mà thanh niên trí thức cũng không săn sóc cô mỗi ngày như xưa.Tô Cẩm không chịu được ấm ức liền dứt khoát rời đi nhà của thanh niên trí thức, sớm tối trải qua cuộc sống gian nan khốn cùng, sau đó vì có gương mặt đẹp nên bị người vừa ý, thường xuyên bị ép "tiếp" khách, kết quả nhiễm phải bệnh liên quan đường tình dục.
Lúc sắp chết lại nhìn thấy người đang được cá sấu tài chính lớn phỏng vấn trên tivi kia là vị hôn phu bị cô vứt bỏ, hơn nữa bây giờ đã là phú hào có tiếng ở Trung Quốc.
Tô Cẩm nhìn lại nhân sinh hoang đường của mình, cuối cùng chết trong hối hận.Không nghĩ tới sau đó được sống lại, còn trọng sinh về năm mình 17 tuổi, Tô Cẩm quyết định đời này phải sống thật tốt cùng vị hôn phu.
Cho nên đầu tiên cô dùng kế làm thanh niên trí thức thân bại danh liệt, sau đó thuận lợi kết hôn với vị hôn phu, hai người dắt tay cùng nhau làm giàu, ân ân ái ái qua hết một đời.Phần đầu quyển sách là giới thiệu ngắn gọn kiếp trước Tô Cẩm thê thảm cỡ nào, sau đó là viết Tô Cẩm sau khi sống lại làm sao vả mặt tra nam, đồng thời kịp thời cứu vãn được tình cảm của hôn phu, tiếp đó lợi dụng những chuyện mà mình biết sẽ xảy ra trong tương lai mà thi đậu đại học danh tiếng, làm ăn, đi lên con đường làm người giàu có, có thể nói cô là người thắng trong sự nghiệp và gia đình.Tuy rằng motif câu chuyện nhân vật chính cực phẩm có quyền có tiền, vả mặt tra nam xác thực rất sảng khoái, nhưng đọc xong hết quyển sách Khưu Bạch vẫn cảm thấy không khoẻ, thậm chí có chút muốn "gọi cô Huệ".Cậu không hiểu nổi phụ nữ như vậy mà cũng cho trọng sinh là sao, Tô Cẩm trước khi kết hôn thì chạy trốn với người khác, để lại một mình nam chính nhận hết trào phúng và khinh thường của người trong thôn, kết quả khi cô ta khốn cùng chán nản thì thấy nam chính tương lai tiền đồ xán lạn, liền trọng sinh quay về ôm chặt "bắp đùi lớn"? Sao không hỏi nam chính một chút anh ta có muốn hay không đi, ít nhất cũng phải cho nam chính trọng sinh luôn chớ, cậu đảm bảo nam chính lúc đó cũng sẽ muốn ói như mình.Cho nên nam chính cái gì cũng không biết bị người phụ nữ như vậy chà đạp cả hai đời sao?Là một gay thuần khiết yêu thích đàn ông như cậu, Khưu Bạch biểu thị cậu có chút không muốn nhìn, nam chính quá đáng thương mà.
( ༼;'༎ຶ ༎ຶ༽)Mà cái này không phải điều làm Khưu Bạch khó chịu nhất, điều làm cậu khó chịu nhất là...!Cậu chính là cái tên tra nam thanh niên trí thức pháo hôi kia —— Khưu Bạch.Lão thiên gia khốn khiếp, ông làm hại tôi thật khổ!.