Nam Chủ Là Của Tôi


Khưu Bạch trầm trồ một hồi rồi ngoảnh mặt đi, nếu còn nhìn nữa, cậu thật sự sợ mình sẽ không nhịn được mà nhào tới.

Chu Viễn thấy cậu dời tầm mắt rồi thân thể căng thằng mới dần bình tĩnh lại, vừa nãy anh cảm thấy loại ánh mắt kia thực sự nóng như lửa đốt, làm cả người anh có chút không được tự nhiên.

Khưu Bạch vỗ vỗ đệm chăn bên cạnh, thập phần hào phóng nói: “Nào.

"Chu Viễn : "! "Yên lặng lăn qua đầu bên kia giường ngủ.

"Anh cách em xa như vậy làm gì? Em cũng không ăn thịt anh.

"Chu Viễn không lên tiếng, anh cảm thấy mình đang sợ, nhưng anh bây giờ thật sự rất kỳ quái, cũng không biết là đang xảy ra chuyện gì.

Khưu Bạch đành phải tự mình đến gần: “Em bôi thuốc cho anh.

" Cậu vừa quơ quơ hộp nhỏ mà bà nội Chu đưa vừa nói.

Bên trong có một cái lọ sứ nhỏ tinh xảo, mở ra còn có thể nghe được mùi thuốc nhàn nhạt.


Đôi bàn tay Chu Viễn to, nổi đầy gân guốc, lòng bàn tay đầy vết chai do làm việc, bây giờ còn nhiều thêm các vết thương nhỏ.

Khưu Bạch cầm tay anh nhẹ nhàng, khẽ nhíu mày, cậu rất đau lòng.

Ngón tay cậu lấy chút thuốc mỡ rồi tinh tế bôi lên những vết thương kia, xoa nắn nhẹ nhàng.

Hơi nóng từ lòng bàn tay truyền đến cánh tay rồi truyền đến tận trái tim, khiến hơi thở Chu Viễn có chút nặng nề.

Anh dựa lưng vào tường, thiếu niên chỉ cách anh một bước chân, từ đây anh có thể nhìn thấy cái cổ mỏng manh khẽ cúi đầu.

Ánh sáng mờ ảo chiếu lên khuôn mặt thanh tú của cậu thiếu niên, mái tóc đen được vén ra sau tai, lộ ra vành tai nhỏ nhắn đáng yêu, trông đặc biệt rất ngoan ngoãn.

Hầu kết Chu Viễn lăn lăn, răng có hơi ngứa, thật muốn cắn.

Sau khi nhận ra ý nghĩ khó tin của mình, anh nhanh chóng ngẩng đầu nhìn bóng đèn sáng treo ở nhà kho, không dám cúi đầu xuống nữa.

"Xong rồi.

" Khưu Bạch đậy nắp lọ thuốc nhỏ lại: “Ngủ được rồi.

"Cậu nằm lại trên giường, gió thổi từ bên ngoài vào khiến cậu có chút lạnh nên kéo chăn đến tận mặt, chỉ lộ ra đôi mắt chớp chớp nhìn Chu Viễn: “Tắt đèn đi.

"Chu Viễn tắt đèn, trong phòng liền tối om.

Tiếng mưa ngoài cửa sổ rơi tí tách, tiếng hô hấp của người bên cạnh cũng dần dần ổn định, nhưng anh lại không ngủ được.

Anh cảm thấy mình thật sự có bệnh, không thì sao lại có suy nghĩ không nên có với Khưu Bạch chứ.

Khưu Bạch là một người đàn ông, anh cũng là một người đàn ông, nam nam làm sao có thể! làm sao có thể! Chu Viễn lần đầu lộ vẻ bối rối, trong lòng rối như tơ vò.


Sáng ngày hôm sau đại đội trưởng nhân lúc mưa tạnh, gọi các thôn dân đến sân lớn dùng để phơi lúa, nói cho bọn họ biết ký túc xá của thanh niên trí thức sụp rồi, cần để các thanh niên này chia ra ở các nhà khác, thôn dân nào nguyện ý, đội trưởng sẽ cho nhà đó 50kg lương thực hỗ trợ.

Các thôn dân vừa nghe đến có hỗ trợ, lập tức giơ tay biểu thị mình nguyện ý.

Tô Cẩm nói với mẹ Tô: "Mẹ, chúng ta nhận Khưu Tri Thanh đi, có đến tận 50kg lương thực đó.

"Mẹ Tô cũng có chút động lòng, vì vậy hỏi cha Tô Tô Kiến Quốc: "Lão Tô, ông thấy thế nào, 50kg lương thực quả thực không ít.

"Tô Kiến Quốc hút một ngụm thuốc, khuôn mắt đầy nếp nhăn tang thương do nhiều năm làm việc nhà nông để lại: “Không được, Tô Cẩm mới 17, để một tên ranh con to xác đến nhà ở sẽ không tiện.

""Cũng đúng.

" Mẹ Tô suy nghĩ một chút, đúng là không tiện, nhà bà còn có một khuê nữ, Khưu Tri Thanh kia cũng đã lớn như vậy, vạn nhất cùng khuê nữ nhà mình nháo ra chuyện gì cũng không có kết quả tốt.

Tô Cẩm nghe cha mình từ chối thì có chút rầu rĩ không vui, cô còn muốn thừa cơ hội này tiếp xúc nhiều với Khưu Bạch một chút, cũng không biết Khưu Bạch bị làm sao, lúc trước rõ ràng rất có hảo cảm với mình, tự nhiên bây giờ lại không để ý đến mình nữa.

Mẹ Tô nhìn thần sắc con gái, trong lòng có loại dự cảm xấu, con gái không phải là đã coi trọng tên Khưu Tri Thanh kia rồi chứ.

Chuyện này không thể được! Thanh niên trí thức sớm muộn gì cũng sẽ trở về thành phố, nếu những người trên đó không chấp nhận con bà thì sao? Những thôn khác đều có thanh niên trí thức vì trở về thành mà bỏ vợ bỏ con, bà không muốn con gái mình cũng rơi vào kết cục này.

Khi trong lòng mẹ Tô đang nghiêng trời lệch đất, Lý Vượng bên cạnh bà giơ tay lên: “Đại đội trưởng, nhà chúng tôi nguyện ý tiếp nhận Khưu Tri Thanh!" Nhà ông có nhiều phòng, có một trai một gái, tuổi con gái lại nhỏ, cho nên Lý Vượng không lo lắng nhiều như vậy.

Đại đội trưởng gật đầu: “Vậy Khưu Tri Thanh đến ở! ""Tôi muốn ở nhà Chu Viễn.


" Khưu Bạch đột nhiên nói chen vào.

Đại đội trưởng nhíu nhíu mày, không đồng ý: “Chu Viễn? Nhà hắn chỉ có hai gian phòng, bà hắn một gian, hắn một gian, cậu ở đâu?""Tôi và Chu Viễn ở chung một phòng, đều là làm đàn ông có cái gì lo lắng chứ.

" Khưu Bạch dửng dưng như không: “Hơn nữa lúc trước chúng tôi cũng là ba người chen chung trên một nệm giường.

"Đại đội trưởng thấy cậu kiên trì như vậy, cũng không quản nhiều lắm, liền hỏi Chu Viễn có đồng ý hay không.

Chu Viễn bị quyết định đột ngột của Khưu Bạch làm cho chấn động bối rối, một chút chuẩn bị cũng không có.

Anh ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Khưu Bạch đang nháy mắt với mình, như đang thúc giục anh mau đồng ý đi.

Nhưng mà nhà anh chỉ là ngôi nhà nhỏ cũ nát, Khâu Bạch đến ở cũng chỉ có thể cùng anh chen chúc trong một phòng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận