Nguyên Cửu nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nói: "Không có việc gì.
Nghe anh nói như vậy, em mới phát hiện chính mình cũng bị lừa.
Năm đó lúc em tỉnh lại học tỷ cầm một tấm thẻ đưa cho em, nói là tiền thù lao anh cho em vì em đã cứu anh, bất quá em lúc ấy cũng không có thu, em vốn dĩ tưởng tự mình trả cho anh, bởi vì không biết anh là ai, liền nhờ học tỷ trả lại."
"Lúc ấy trường phong tỏa tin tức phòng thí nghiệm bị nổ, người biết em cứu anh ra chỉ có học tỷ một người.
Hơn nữa em cũng không phải cái loại người làm chuyện tốt thích nơi nơi đi nói, cho nên những người khác đều không biết.
Lâu dần em cũng quên luôn chuyện này.
Hứa Linh Yến lúc ấy là sinh viên năm ba, nhận thức anh cũng chẳng có gì lạ.
Lấy tình huống của anh, năm đó hẳn cũng là danh nhân trong trường đi?"
Nguyên chủ là ở thời điểm học năm nhất cứu Cố Kiêu, mà lúc ấy Cố Kiêu học đại học năm bốn vẫn luôn ở bên ngoài thực tập, cơ bản không trở về trường học.
Lại như thế nào nổi danh, cũng sẽ không có người sẽ đặc biệt để ý một cái người không xuất hiện đi.
"Nguyên Cửu, thật là em? Chị còn tưởng rằng chính mình nhìn lầm rồi." Nữ nhân dẫm lên giày cao gót, trang điểm tinh xảo chậm rãi đi đến trước mặt Nguyên Cửu cùng với Cố Kiêu, khóe môi treo lên tươi cười đầy khéo léo.
"Học tỷ, đã lâu không thấy." Nguyên Cửu cũng không có lộ ra biểu tình không vui, mà là tươi cười, "Đúng rồi, có cái tin tức tốt muốn cùng chị chia sẻ, đây là Cố Kiêu, chị hẳn là nhận thức, chính là vị học trưởng em cứu lúc học năm nhất kia, bọn em hiện tại ở bên nhau.
Duyên phận thật là cái đồ vật thần kỳ."
Ngừng lại, lại nói: "Học tỷ chị đâu? Kết hôn sao?"
Nguyên Cửu nói xong những lời này, Cố Kiêu liền rõ ràng cô muốn làm gì, cũng mừng rỡ phối hợp, "Hứa tiểu thư, đã lâu không thấy."
Hứa Linh Yến sửng sốt một chút, thực mau lộ ra vài phần bộ dáng bi thương, "Nguyên Cửu, có thể nhìn đến em hiện tại hạnh phúc như vậy, chị cũng thật cao hứng.
Năm đó nghe nói em bị người bắt vào trong núi, chị còn cùng hai bác đi tìm, nhưng như thế nào cũng tìm không thấy em, còn tưởng rằng.."
Nói nói, tầm mắt dừng ở trên người Đoạn Cẩn Du, "Đứa nhỏ này, là của cái người bắt em?"
Diệp phụ Diệp mẫu chỉ biết cô mất tích, cũng không biết cô bị người bắt đến núi lớn.
Hứa Linh Yến nói những lời này rõ ràng có lỗ hổng, Nguyên Cửu chỉ một cái chớp mắt liền suy nghĩ cẩn thận, năm đó cô cùng bạn cùng phòng đi liên hoan việc này Hứa Linh Yến cũng biết, bởi vì Hứa Linh Yến hôm đó muốn hẹn chính mình, mà cô trước tiên cùng bạn cùng phòng hẹn tốt liền cự tuyệt Hứa Linh Yến, hơn nữa còn nói đi đâu tụ họp.
Nếu Đoạn phụ không phải Hứa Linh Yến liên hệ, kia cũng nhất định có Hứa Linh Yến ở giữa hỗ trợ, nếu không như thế nào sẽ trùng hợp đến nỗi cô vừa ra về đã bị mang đi.
Cố Kiêu trong mắt xẹt qua một mạt băng hàn, trên mặt lại bất động thanh sắc mà lộ ra một mạt cười nhạt, "Hứa tiểu thư hiểu lầm, cá vàng là con của tôi cùng A Cửu."
"Sao có thể!" Hứa Linh Yến ý cười trên mặt giữ không nổi, "Không có khả năng, Nguyên Cửu rõ ràng bị.."
Thanh âm sau khi chạm đến đến hai đạo ánh mắt lạnh băng đột nhiên im bặt.
"Học tỷ, chị nói cho em, năm đó em bị bắt việc này chị tham dự bao nhiêu?" Nguyên Cửu giờ phút này trên mặt vẫn mang theo ý cười thấy bạn tốt ngày xưa, nhưng hàn ý trong mắt lại một tấc một tấc lăng trì Hứa Linh Yến.
Hứa Linh Yến chưa từng gặp qua Diệp Nguyên Cửu lộ ra biểu tình như vậy, một người luôn luôn ngoan ngoãn, cũng cực ít khi sinh khí, có đôi khi làm việc một cái gân, ngây ngốc.
Hiện tại Nguyên Cửu, như thế nào sẽ lộ ra biểu tình đáng sợ như vậy..
Hứa Linh Yến nhịn không được lui về phía sau một bước, trong lòng bắt đầu run lên.
Từ trong cuộc đối thoại của Nguyên Cửu cùng Hứa Linh Yến, Cố Kiêu khâu ra một chút tin tức, hơn nữa hắn năm đó cũng là bị Hứa Linh Yến thiết kế, hắn tức khắc bừng tỉnh đại ngộ, chính mình cùng Nguyên Cửu phát sinh quan hệ nguyên lai là đánh bậy đánh bạ.
"Nếu học tỷ không muốn nói, em đây cũng chỉ có thể mời cảnh sát tới xử lý việc này.
Bảo bối, anh liên hệ cảnh sát một chút?" Nguyên Cửu hôm nay xuyên lễ phục dạ hội, không có mang túi xách, di động liền đặt ở trong túi Cố Kiêu.
.