Nguyên Cửu nghiêm mặt, ngữ khí chợt nhiễm vài phần tức giận, "Đoạn Cẩn Du, không phải mẹ đã bảo con đừng gọi bậy người khác là ba ba sao, con như vậy sẽ tạo thành bối rối cho người khác đó có biết không?"
Đoạn Cẩn Du khóc chít chít, ngữ khí phi thường ủy khuất: "..
Cá vàng có ba ba!"
"Kêu liền kêu bái, dù sao tôi cũng sẽ không mất miếng thịt nào." Cố Kiêu đột nhiên nói một câu ngoài ý muốn.
Nguyên Cửu ánh mắt cảnh giác: Gia hỏa này sẽ nói lời nói tốt như vậy?
Quả nhiên giây tiếp theo Nguyên Cửu liền nghe được Cố Kiêu nói, trong giọng nói mang theo ý trêu chọc không hề che dấu: "Chỉ cần thằng bé không gọi cô là mẹ, kêu tôi là ba ba, tôi vẫn có thể tiếp thu."
Nguyên Cửu nhịn xuống không nói ra lời thô tục, ngoài cười nhưng trong không cười: "Ân nhân nói đùa, tôi là mẹ của thằng bé, sao thằng bé có thể không gọi tôi là mẹ."
"Ba ba!" Đoạn Cẩn Du theo tay Cố Kiêu duỗi ra mà bò đến trên người hắn, sau đó đáng yêu mà nghiêng đầu, nhìn Nguyên Cửu chằm chằm, ngập ngừng vài giây, "A, a di?"
A a a!
Con trai, đó là địch nhân, là đại vai ác tương lai ngược ngươi trăm ngàn lần a, ngươi thân cận với hắn như vậy thật sự được sao!
Nguyên Cửu tâm mệt: "Hệ thống, thời điểm này nam chủ có phải hay không đều không có chỉ số thông minh."
【 hài tử hai tuổi cần phải có chỉ số thông minh gì sao? 】 hệ thống hình ngôi sao nhíu nhíu mày.
Nguyên Cửu vẻ mặt cười hì hì, nội tâm lửa cháy tán loạn.
"Trẻ nhỏ dễ dạy." Cố Kiêu tâm tình phá lệ tốt, vươn tay nhẹ nhéo mặt Đoạn Cẩn Du hai cái, "Xúc cảm cũng không tệ lắm."
Hơi dừng, nghiêng nghiêng đầu, nhìn gương mặt kia của Nguyên Cửu, "Cô..
Cũng tạm."
"Hài tử gương mặt thịt nhiều, gọi là mũm mĩm." Nguyên Cửu khống chế lửa giận đang dâng lên trong lòng, hơi hơi nhếch miệng nở một nụ cười giả tạo: "Tôi là người lớn, mặt tương đối gầy, khẳng định xúc cảm không tốt a."
"Không phải tôi ghét bỏ cô gầy." Cố Kiêu nghiêm túc nhìn cô, "Tôi là ghét bỏ cô xấu."
Không, thể, nhịn (`^′) !
"Anh cũng thử đi vào trong núi nghỉ ngơi ba năm xem." Nguyên Cửu tức giận nói: "Mỗi ngày xuống núi làm việc nhà nông, mỗi đêm ngủ không đủ tám tiếng, còn phải bị đánh, liền mấy chuyện đó, anh thử xem anh còn có thể bảo trì bộ dáng hiện tại hay không.
Tôi trước kia, lớn lên cũng là bộ dáng người gặp người thích.."
Nguyên Cửu hừ một tiếng, từ trong balo móc ra di động cũ, đem một bức ảnh chụp chụp chung với bạn cùng phòng đưa cho Cố Kiêu xem, "Anh xem, người ở giữa kia là tôi, da trắng dáng đẹp lại còn chân dài, anh nhìn xem đẹp hay không đẹp."
"Tôi thật chưa thấy qua người tự luyến tự khen chính mình như vậy." Cố Kiêu ngữ khí khinh thường, ánh mắt lãnh đạm liếc nhìn về phía cô, bình tĩnh nhìn vài lần, sau đó chậm rì rì nói ra lời bình: "Ảnh chụp này P¹ không tồi."
¹: Phần mềm đồ họa Photoshop
Nguyên Cửu tích cực nói: "Thuần tự nhiên, khi đó di động của tôi không có phần mềm P, anh lại xem lại một chút, nghiêm túc xem."
Làm một hệ thống tử yêu cái đẹp, cô không cho phép người khác nói chính mình xấu!
"Nga." Cố Kiêu khóe miệng nhếch lên vài phần, đạm cười, "Đúng là khá xinh đẹp, chính là hiện tại cô vừa đen lại vừa xấu, này làm sao bây giờ a."
Nếu không phải hiện tại tình huống đặc thù, Nguyên Cửu nhất định sẽ đem một bàn đồ ăn này trát lên trên mặt Cố Kiêu.
Nói nữ hài tử người ta như vậy! Nam nhân thúi đại móng heo!
Việc Nguyên Cửu còn chưa có làm đến, Đoạn Cẩn Du đã thay cô làm.
"Ba ba, con muốn đi tiểu.."
Đoạn Cẩn Du ngẩng đầu, ấp úng nói, lời vừa mới nói xong, Cố Kiêu liền cảm giác được trên quần tây một mảnh ướt nóng.
Sắc mặt hắn nháy mắt đen trầm.
Nguyên Cửu nhìn lên thấy biểu tình này của hắn liền biết con trai ngoan của cô đã làm chuyện tốt gì, cô nhìn nhìn Đoạn Cẩn Du biểu tình thật sự vô tội, chỉ cảm thấy não đau.
"Kia..
Cố tiên sinh, anh đưa Cá vàng cho tôi, tôi mang thằng bé đi tắm rửa một cái, thay cái tã." Nguyên Cửu không dám cười, cô sợ chính mình cười sẽ chọc giận Cố Kiêu, lửa cháy đổ thêm dầu liền không tốt.
Cố Kiêu ánh mắt trầm trầm, một mảnh sóng gió cuồn cuộn qua đi, bỗng nhiên câu môi mỉm cười.
Tục ngữ nói cười nhấp ân thù², nhưng Nguyên Cửu nhìn thấy nụ cười này của hắn càng cảm thấy tương lai thê thảm vô cùng.
²: Ý của câu tục ngữ là người đã cười tức là ân oán đã bỏ qua, không chấp nhất nữa .