Buổi sáng nắng sớm vừa mới lộ.
Trì Tang vừa tỉnh lại, liền nghe thấy một giọng nam ôn nhu: "Tỉnh rồi, có muốn ngủ thêm một lát không?"
Hắn ôm chăn ngồi dậy, mê man nhìn chằm chằm tuấn nhan gần trong gang tấc, thần sắc lười biếng thỏa mãn.
Lâm Cừ rời giường từ sớm, đã mặc xong quần áo, áo sơ mi trắng như tuyết, áo vest sậm màu vừa người, quần tây thẳng tắp vô cùng vừa vặn tôn lên eo mông tỉ lệ hoàn mỹ......!Bị sắc đẹp của Lâm tổng hấp dẫn, Trì Tang một tay ôm lấy gáy anh, hôn bẹp một cái lên má anh.
"Bảo bối, tối hôm qua anh rất tuyệt!" Nhìn người nào đó trong nháy mắt đỏ bừng lỗ tai, Trì Tang cười như một bụi hoa lão luyện.
Bất an và lo lắng trên mặt Lâm Cừ nhất thời bị xấu hổ và luống cuống thay thế.
Còn có một chút mừng thầm không thể thể hiện ra bên ngoài: Bài tập mình bí mật học, cuối cùng cũng không vô ích!
Chính là ngàn vạn lần không thể để cho Tiểu Trì biết, miễn cho em ấy hiểu lầm mình là một tên cuồng dâm.
Nghĩ vậy, Lâm tổng âm thầm thề nhất định phải giấu kỹ hai đoạn video GV kia.
Trì Tang nhìn Lâm tổng cùng tay cùng chân đi vào phòng vệ sinh vắt khăn mặt, không khỏi lấy làm lạ: Có vài người lên giường long tinh hổ mãnh, mặc quần áo vào lập tức trở nên thẹn thùng ngây thơ, rốt cuộc là làm sao làm được?
Đang nghĩ ngợi, khăn mặt ấm áp xoa lên khóe mắt của hắn: "Mắt khó chịu sao, dùng khăn mặt đắp một chút không?"
Lúc này Trì Tang mới cảm giác được đôi mắt muốn mở to có chút khó, tối hôm qua khóc quá nhập tâm, phỏng chừng đã bị sưng.
Trì Tang ảo não nhận lấy khăn mặt đắp lên, âm thầm nhắc nhở mình sau này phải tiết chế, đồng thời âm thầm hạ quyết tâm chuyện này nhất định phải tìm lại trên người người nào đó.
Một màn này ở trong mắt Lâm Cừ lại mười phần đẹp mắt: Giống như đang hồi tưởng lại ký ức tối hôm qua bị ép khóc ra nước mắt, trên khuôn mặt trắng sứ của thiếu niên mang theo một tia ảo não cùng quẫn bách, đáng yêu đến mức khiến cho người ta nhịn không được phải mỉm cười.
"Anh đi làm điểm tâm, em nằm thêm một lát nữa đi." Xoa xoa mái tóc đen nhánh của Trì Tang, Lâm Cừ cười đến ôn nhu lưu luyến, trong lòng mềm mại đến không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi Lâm Cừ rời đi, hệ thống lập tức ở bên cạnh vui vẻ nói: "Chủ nhân, độ hảo cảm của Lâm Cừ đạt 95! Chỉ còn 5 điểm nữa là hoàn thành mục tiêu!"
Trì Tang dừng động tác mặc quần áo, có chút không nỡ: "Hệ thống, sau khi độ hảo cảm nhân vật chính đầy, có phải rời đi tiểu thế giới liền không?"
Hệ thống: "Có thể lập tức rời đi, cũng có thể lưu lại đến khi hết thọ mệnh của thân thể này, phải xem ý tứ của chủ nhân."
Trì Tang không chút do dự nói: "Vậy ta lưu lại."
Vô nghĩa, vất vả nuôi lớn cây ăn quả, sắp được hưởng dụng trái cây, loại thời điểm này có thể rời đi sao?
Chuẩn bị xong bữa sáng, Lâm Cừ đang định trở về phòng gọi Trì Tang ăn cơm, thì phát hiện Trì Tang đã rời giường mặc quần áo tử tế, ở trên bàn bày lư hương và bài vị vợ chồng Trì thị.
Lâm Cừ nhất thời xấu hổ, trong nháy mắt cảm thấy tối hôm qua mình có chút càn rỡ: Ở trong nhà cha mẹ người ta ngủ với con trai người ta, nếu như cha mẹ Trì Tang trên trời có linh, lúc này nói không chừng đã tức giận đến mức muốn hóa thành lệ quỷ đến bóp chết mình.
Trì Tang không chú ý đến tâm tư Lâm Cừ, hắn cầm ba nén nhang bái lạy, sau đó trịnh trọng cắm vào lư hương.
Lâm Cừ cũng nhanh chóng cầm ba nén nhang, học bộ dáng của hắn tế bái một phen.
Lâm Cừ không chú ý tới, phía sau bài vị của hai vợ chồng Trì gia, còn có một bài vị nhỏ hơn.
Hai người ăn cơm xong, Lâm Cừ đang muốn hỏi hôm nay muốn đi đâu, Trì Tang vẻ mặt dùng xong liền vứt bỏ vô tình, chủ động nói: "Anh đi làm à? Hôm nay em còn có chút việc, không thể bồi anh được."
Lâm Cừ đã chuẩn bị sẵn sàng bỏ ra một tuần chuyên tâm làm bạn với Trì Tang: "......"
"Là chuyện gì? Không tiện nói với anh sao?" Lâm Cừ cố nén mất mát, nhẹ giọng hỏi: "Có việc gì cần anh làm cứ nói ra, anh lúc nào cũng rảnh."
"Không có chuyện gì quan trọng." Đối mặt với nhiệt tình của Lâm Cừ, Trì Tang có chút lãnh đạm nói: "Tự em có thể xử lý tốt, anh yên tâm đi!"
Nhìn bóng lưng Trì Tang rời đi không chút lưu luyến, "Lâm hoàng hậu" chỉ thừa-hoan một đêm liền "Thất sủng" tâm tình thập phần u oán: Đã nói tiểu thụ lần đầu tiên đều rất dính người mà? Quả nhiên trên mạng nói đều là gạt người!
Nhìn khuôn mặt hoàn mỹ giống như được CG tạo thành trong gương, Lâm tổng hai mươi lăm tuổi, lần đầu tiên hoài nghi mình có phải đã già hay không, khuôn mặt này đối với người trẻ tuổi đã không còn lực hấp dẫn.
CG là viết tắt của cụm từ tiếng Anh: Computer Graphic- đồ họa máy tính- là một thuật ngữ được các nước phương Tây sử dụng để chỉ công nghệ đồ họa kỹ thuật số của Nhật Bản.
w a t t p a d Tiểu Mun.
Bên kia, Trì Tang vừa ra khỏi cửa quay đầu liền liên lạc với mấy vệ sĩ.
Biết được trong khoảng thời gian này Đỗ Kiện Khang vẫn ở trong nhà của Chu Vũ Hinh ở thành phố M, Trì Tang nở một nụ cười mỉm ác liệt - giống như niềm vui của đứa trẻ khi biết mình lại có món đồ chơi mới để chơi.
Đỗ Kiện Khang trong khoảng thời gian này quả thực sống không tốt lắm.
Sau khi xuất viện, hắn chạy trốn suốt đêm tới căn nhà Chu Vũ Hinh cung cấp cho hắn, sau đó liền trải qua cuộc sống mỗi ngày ăn xong liền ngủ, đại môn không ra nhị môn không bước.
Đại môn không ra nhị môn không bước: "Đại môn không ra" có nghĩa là phụ nữ bình thường không được tùy ý rời khỏi nhà, ra ngoài xuất đầu lộ diện."Nhị môn" có tác dụng chủ yếu là đem sân chia làm hai bộ phận nội trạch và ngoại trạch, "Nhị môn không bước" là chỉ nữ tử không được tùy tiện rời khỏi nội trạch.
Đây là câu tục ngữ Trung Quốc cổ đại, để nhắc nhở phụ nữ cổ đại không được phép ra ngoài, là một sự ràng buộc nghiêm trọng đối với phụ nữ trong nghi thức phong kiến.
Mun1911
Tuy rằng đều là ăn no chờ chết, nhưng tâm tình của hắn lúc này so với lúc ở bệnh viện đã hoàn toàn bất đồng.
Nhớ tới hố mình đào cho Lâm Cừ, thuốc nhỏ mắt bôi lên, Đỗ Kiện Khang quả thực càng nghĩ càng sợ hãi.
Nhất là khi nghe tin Lâm Cừ tống cậu của Trì Tang vào tù, còn buộc ông ta bồi thường một số tiền lớn, Đỗ Kiện Khang lại càng sợ hãi - họ Lâm ra tay với người không liên quan đều tàn nhẫn như vậy, bản thân mình còn có thù oán với hắn, có thể dễ dàng tha thứ sao?
Hơn nữa mấy ngày nay Chu Vũ Hinh cũng không liên lạc với hắn, thậm chí phát triển đến mức ngay cả điện thoại cũng không gọi được.
Điều này làm trong lòng hắn càng thấp thỏm bất an.
Đỗ Kiện Khang cũng không biết mình vẫn bị người ta nhìn chằm chằm, cũng không biết chỗ ở bị người ta đặt thiết bị che chắn tín hiệu, lại càng không biết Chu Vũ Hinh bị Bùi Tư Đình quấn lấy, vả lại mấy ngày nay đang một lòng một dạ hỏi thăm hành tung của Lục Minh Sanh, không rảnh để ý tới nước cờ vô dụng bỏ chạy mất dạng này.
Hắn chỉ biết đã "mất liên lạc" với Chu Vũ Hinh, thậm chí còn hoài nghi nữ nhân kia đã bị họ Lâm lặng lẽ giết chết, tiếp theo sẽ đến phiên hắn.
Bây giờ hắn còn cảm thấy lúc trước họ Lâm thật sự muốn biến hắn thành người điên, chẳng qua nhất thời sơ sẩy để cho hắn chạy mất, mới ngụy trang thành một trò đùa hù dọa mình.
Những điều này đều chỉ là suy đoán, chân chính làm cho Đỗ Kiện Khang lạnh sống lưng chính là: Hôm nay hắn đang chuẩn bị thu dọn hành lý chạy trốn, nhưng vừa đi tới cửa đã bị bảy tám người đàn ông cường tráng xa lạ chặn lại.
Người cầm đầu cạo đầu đinh, ánh mắt hung lệ, cơ bắp vạm vỡ, trên mặt còn có một vết sẹo hẹp dài.
Thấy hắn xách vali ra cửa, đối phương lắc lắc cổ, ngoài cười nhưng trong không cười liếc hắn: "Muốn đi đâu?"
"Tôi...! tôi về nhà." Nghe đối phương vặn cổ phát ra tiếng 'rắc rắc', lại bị khí thế bức người của hắn dọa cho sợ, Đỗ Kiện Khang kém chút quỳ xuống tại chỗ.
Đối phương nhìn mặt trời, ngữ khí tùy ý lộ ra một tia nguy hiểm: "Trời nắng nóng, mấy anh đã tìm tới cửa, cũng không mời mấy anh vào nhà ngồi một chút sao?"
"Lần sau...lần sau đi!" Thấy xung quanh nhà có mấy người qua đường đang cẩn thận quan sát, lá gan Đỗ Kiện Khang lớn một chút, tìm được cơ hội muốn vòng qua đối phương chạy trốn.
Diêm Kiến Hoa túm lấy cổ áo hắn, kéo người về như bắt gà con, lớn tiếng chất vấn: "Còn muốn chạy? Nói! Tiền nợ ông khi nào trả?"
"Tôi không..." Đỗ Kiện Khang sửng sốt, theo bản năng muốn phản bác, nhưng Diêm Kiến Hoa đã tiếp tục chửi: "Còn muốn phủ nhận? Lúc trước đi vay nặng lãi thì thống khoái lắm, hiện tại phải trả tiền liền ngại lãi suất cao – sáng sớm đã muốn đi đâu!"
Mấy người qua đường vừa nghe lời này, lập tức giống như bôi dầu vào lòng bàn chân chuồn mất.
Dính vào loại cho vay nặng lãi này liền chạy không thoát, không thân cũng chẳng quen, tội gì phải đi tự chuốc họa vào thân.
Đối với lời nói của Diêm Kiến Hoa, mấy người này đều không hoài nghi: Ở khu nhà cũ kỹ cách xa thành phố này, loại chuyện như vậy xảy ra rất thường xuyên!
Lúc Trì Tang tiến vào, Đỗ Kiện Khang đã ủy khuất ngồi xổm trên mặt đất nửa giờ, chân cũng đã tê dại.
Thấy Trì Tang tiến vào, mấy "Mã tử" hoặc ngồi hoặc đứng lập tức thu liễm khí thế, đứng dậy cung kính nói: "Thiếu gia!"
Mã Tử: 马仔: Chân chó, người trợ giúp những kẻ lưu manh đi bắt nạt người khác.
Đỗ Kiện Khang vừa ngẩng đầu liền nhận ra Trì Tang - không có biện pháp, bộ dạng quá đẹp mắt, khuôn mặt này hắn lại vừa mới nhìn thấy trên mạng, làm sao có thể quên được.
Nhưng mà lúc này bộ dáng Trì Tang so với ngày thường lại có thay đổi rất lớn: màu da sạm hơn một chút, lông mày càng thêm anh đĩnh, quan trọng nhất là, khí chất cả người dã tính mà kiêu ngạo, còn mang theo chút tùy ý làm cho người ta hết hồn hết vía.
Ánh mắt đầu tiên Đỗ Kiện Khang cảm thấy hắn là Trì Tang, nhưng sau khi nhìn kỹ lại do dự, thậm chí càng nhìn càng thấy không giống.
Mặc dù khuôn mặt giống nhau như đúc, nhưng hắn không thể liên hệ người trước mắt với thiếu niên trầm mặc u buồn nhu nhược kia.
Thế nhưng có nghi ngờ thế nào thì đây cũng là người duy nhất hắn biết, Đỗ Kiện Khang đứng lên cười lấy lòng nói: "Trì thiếu, ngài đến rồi!"
Đối phương đại mã kim đao ngồi xuống, ngạc nhiên nhướng mày: "Yô, mày biết tao?"
Đại mã kim đao (大马金刀): Hào sảng; khí thế to lớn.
Một "Mã tử" bên cạnh lập tức lại gần khom người xuống, thấp giọng giải thích: "Thiếu gia, hắn hẳn là đã xem qua video có thiếu gia nên mới nhận ra!"
Đối phương nói xong, lập tức quay đầu lớn tiếng quát: "Ngồi xuống! Ai cho mày đứng lên!"
Đỗ Kiện Khang sợ tới mức run rẩy, thành thật ngồi xổm xuống.
Trong lòng lại nhanh chóng tiêu hóa tin tức vừa mới nhận được: Thiếu gia......!Chẳng lẽ người này thật sự không phải là Trì Tang? Sinh đôi? Thất lạc từ nhỏ? Em trai sống với cha mẹ, anh trai được lão đại nhận nuôi?
Đối phương tựa hồ đoán ra tâm tư của hắn, Đỗ Kiện Khang vừa ngẩng đầu, liền phát hiện Trì Tang tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, thái độ thập phần thẳng thắn nói: "Mày cũng đoán ra được đúng không? Người lúc trước nhảy sông là em trai của tao, lần này tao trở về chính là đặc biệt tới tìm nó, không nghĩ tới...!thiếu chút nữa đã âm dương cách biệt!"
Hắn vừa nói, vừa thờ ơ xoay một thanh đoản đao sắc bén: "Tầng lớp thượng lưu giới hắc đạo chúng tao, rất trú trọng nghĩa khí giang hồ.
Lâm tổng cứu mạng em trai tao, tao làm anh trai không thể không bày tỏ một chút......"
Trì Tang nói chuyện, ánh mắt như rắn độc nhìn chằm chằm Đỗ Kiện Khang, đột nhiên cười lạnh: "Lâm tổng dù sao cũng là người làm ăn đứng đắn, có một số việc không tiện làm, lúc này đến phiên người làm anh như tao...!Thay anh ta phân ưu!"
Vừa dứt lời, không đợi Đỗ Kiện Khang mở miệng, Trì Tang đã giơ tay lên phân phó: "Kéo đi, giết chết rồi chôn trong sân trước.
Đợi đến khi mặt trời lặn xuống, lại xử lý tiếp!"
Lập tức có hai "Mã tử" tiến lên tóm lấy Đỗ Kiện Khang, muốn kéo người đi, Đỗ Kiện Khang sợ tới mức kêu to: "Trì thiếu, tha mạng! Cứu với aaa...."
Mới vừa kêu chưa được hai câu, miệng đã bị một bàn tay bịt lại.
Trì Tang không chút hoang mang mở ti vi, điều chỉnh đến chương trình kinh dị khủng bố, mở âm lượng đến mức tối đa.
Tiếng hét chói tai của người phụ nữ lập tức tràn ngập toàn bộ không gian, phủ kín động tĩnh Đỗ Kiện Khang phát ra.
Đỗ Kiện Khang lúc này miễn bàn có bao nhiêu hối hận, trốn đến địa phương thưa thớt người ở này vốn là vì an toàn, hiện tại lại cung cấp cho kẻ địch một hiện trường giết người vứt xác tuyệt hảo.
Hắn sử dụng toàn bộ khí lực từ thời bú sữa, rốt cục cũng giãy thoát khỏi hai người, đang định chạy ra phía cửa, lại phát hiện cửa lớn đã bị chặn kín mít trước một bước.
Thấy Trì Tang sắc mặt không tốt nhìn qua, Đỗ Kiện Khang "Phịch" một tiếng liền quỳ xuống: "Trì thiếu, giết người là phạm pháp.
Tôi chỉ lừa anh ta hai tháng tiền chữa bệnh, tội không đáng chết!"
Diêm Kiến Hoa bên cạnh Trì Tang cũng khuyên nhủ: "Thiếu gia, Lâm tổng dù sao cũng lăn lộn trong giới bạch đạo, nếu thật sự giết chết hắn, có thể sẽ gây phiền toái cho Lâm tổng..."
Thật vất vả mới có người nói chuyện giúp hắn, Đỗ Kiện Khang vội vàng phụ họa nói: "Đúng đúng! Nếu tôi biến mất, Lâm tổng sẽ có hiềm nghi lớn nhất! Anh ta cũng không hy vọng các anh làm như vậy!"
Trì Tang nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Đỗ Kiện Khang, thật lâu sau mới thối mặt thỏa hiệp: "Được rồi, vậy tha cho mày một mạng."
Đỗ Kiện Khang còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Diêm Kiến Hoa lại nói: "Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha - thiếu gia, ngài xem, nên bẻ gãy tay hay là bẻ gãy chân của hắn?"
Giọng điệu bình tĩnh, giống như hỏi người khác muốn ăn bánh quẩy hay bánh bao vào bữa sáng.
Đỗ Kiện Khang sợ tới mức lại run rẩy, trong lòng oán hận không thôi: Những tên xã hội đen này cũng quá độc ác, động một chút là muốn tay chân của mình, đã là xã hội pháp trị, mọi người có thể văn minh hơn một chút được không!
Tuy nhiên, Đỗ Kiện Khang dù có oán hận hơn nữa cũng không dám nói ra, đành phải tiếp tục cầu xin tha thứ: "Trì thiếu, tôi làm những chuyện này đều do nữ nhân Chu Vũ Hinh kia sai khiến! Tôi là tòng phạm, cô ta mới là thủ phạm chính.
Sao có thể đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi được!"
Hắn nói xong lại giật dây nói tiếp: "Việc này đều là một tay cô ta bày ra! Tôi biết Chu Vũ Hinh ở đâu, tôi nói cho anh biết.
Các anh có thể đi tìm cô ta."
Sắc mặt Trì Tang càng thối: "Trong đạo có quy tắc, không thể khi dễ phụ nữ! Đàn ông từ khi đi theo con đường này, sẽ không bao giờ gây phiền toái cho phụ nữ!"
Trong lòng Đỗ Kiện Khang đầy bất mãn: Đều làm chuyện xấu giống nhau, lúc thanh toán còn phân chia nam nữ, dựa vào đâu chứ?.