P/s: Cầu ý kiến! (Ở cuối chương ấy QAQ)
Trở lại ngôi nhà chung của bọn cô, cuộc sống lại như thường, cô trở lại với công việc của mình, khi trở về nhà đã thấy bọn hắn ở đó, chờ cô về cùng ăn cơm. Ngày trôi qua nhàn nhã mà thoải mái, đôi khi cô còn không tin được bản thân có thể cùng lúc yêu đến tám nam nhân, còn đồng dạng được đáp lại bằng sự trân trọng của bọn hắn.
Có thể cô sẽ chết vì hạnh phúc mất.
Được rồi, hôm nào cũng hạnh phúc hạnh phúc, có lẽ cô nên dò từ điển học từ mới thôi.
“Linh nhi, em đã xong chưa? Hôm nay phải đến chỗ Hạ Tử Kha để thử váy cưới đó.” Kanato Ken đứng chờ cô đã hơn nửa tiếng rồi.
“Em sắp xong rồi, đợi em một chút!” Mạc Linh mở nước, sau đó đứng nhìn bản thân trong gương.
Nói thật, nếu không phải do bọn hắn đòi hộ tống cô đến tận chỗ của Hạ Tử Kha để xem cô mặc váy cưới, dù đánh chết cô cô cũng tuyệt đối không bước vào cửa hiệu đó nửa bước.
Thiên tài thường đi đôi với thần kinh. Cô nhớ từng có người nói như thế.
Thật may mắn là, Hạ Tử Kha bị thần kinh rất nặng, còn là thần kinh sắc nữ nữa chứ...
“Được rồi, đừng trốn nữa, anh đảm bảo Hạ Tử Kha sẽ không thể động vào một sợi tóc của em được.” Hắn mở cửa đi vào phòng tắm, mặc cho cô trợn mắt mà lôi cô ra ngoài, chải tóc cho cô xong liền dắt cô xuống lầu.
Phía dưới nhà, bọn hắn đã tập trung đầy đủ, đôi khi cô tự hỏi chẳng lẽ làm ông chủ thảnh thơi lắm sao? Sáng đi làm trễ hơn nhân viên là cô, tan ca lại sớm hơn nhân viên là cô. Được rồi, phận làm nhân viên không được lên tiếng.
Nếu bọn hắn biết cô đang nghĩ gì, bọn hắn nhất định sẽ đồng thanh nói “Ngoan ngoãn ở nhà để anh nuôi đi!“.
Tám người cùng đến tiệm thời trang Hạ - nơi thỏa sức lăn lộn của Hạ Tử Kha. Lần này có cả Trần Dực và Bạch Liên Hoa đi theo.
Không phải bọn hắn muốn mời hai bóng đèn điện quang đó đến cùng, chỉ là lần trước Bạch Liên Hoa cũng có đo váy cưới ở đây, thế nên tất nhiên cả hai nhóm phải đi chung rồi.
Đối với việc này Mạc Linh tỏ vẻ phẫn nộ vô cùng. Rõ ràng là cùng một tiệm, cô lại bị Hạ Tử Kha sờ trước mó sau, còn Bạch Liên Hoa thì được nhân viên khác trong tiệm đo một cách cẩn thận nghiêm túc, cô còn không biết chắc Hạ Tử Kha biến thái đó có đo chuẩn cho cô không, để đến khi mặc vào rộng ra rồi rơi xuống lại khổ.
Hiển nhiên là cô nghĩ nhiều, dù sao Hạ Tử Kha cũng là nhà thiết kế nổi danh quốc tế cơ mà, có không đứng đắn thế nào thì sự chuyên nghiệp của cô ấy thật sự không thể xem thường. Đây là Châu Quang Khải sau n lần “được chiếu cố” cho ra kết luận.
Đến nơi thì Bạch Liên Hoa đã ở trong phòng thay đồ, Trần Dực đứng bên ngoài, thấy cô liền gật đầu tỏ vẻ chào hỏi. Cô tự nhiên là mỉm cười đáp lại, đồng thời có chút chờ mong bộ dáng kinh hỉ của hắn khi nhìn thấy Bạch Liên Hoa mặc váy cưới. Dù sao lần trước Bạch Liên Hoa là đi một mình, nói là muốn cho hắn một sự bất ngờ, còn cô thì... bị xách cổ lôi đi. Không nhìn lầm đâu, thật sự là Bạc Ngưng Thần nắm lấy cổ áo len của cô xốc lên, lôi cô vào đấy!
Tên vũ phu đó! Cô nhất định sẽ khiến hắn hối hận!
Còn về phần làm thế nào... khụ, trẻ nhỏ không nên biết.
Tóm lại chính là, cô bị Hạ Tử Kha dùng đôi mắt sáng như đèn pha kéo vào phòng thay đồ, bị lột sạch chỉ trong mười giây ngắn ngủi, nên nhớ hôm nay cô mặc rất dày đó, chỉ trong mười giây!
“Hạ biến thái! Buông cái tay cô ra! Tôi tự mặc được!” Mạc Linh đánh cái tay đang từ bụng cô trượt xuống, hét rầm lên.
“Chết tiệt! Bà đây không có xu hướng thích phái nữ! Còn là loại biến thái như cô! Đừng có sờ nữa!”
“Oa! Cô vừa chạm vào đâu vậy!”
Bên ngoài mọi người, đặc biệt là Châu Quang Khải, đã trải qua rất nhiều lần “thử quần áo” âm thầm cầu phúc cho Mạc Linh được khỏe mạnh. Muốn có một bộ váy đẹp, nhất thiết phải có một trái tim kiên cường, hoặc ít nhất là năng lực thích ứng mạnh.
Cửa mở, người bên trong chần chờ một lúc mới bước ra.
Tất cả mọi ánh mắt đều dồn về phía nữ nhân xinh đẹp trước mặt. Cô mặc một bộ váy xòe trắng tinh khôi kéo dài đến phía sau, hoa văn chìm nổi uốn lượn như từng lọn sóng đùa nghịch trải khắp làn váy, mỗi bước đi là một lần làn váy lay động, thướt tha, kiều diễm, mái tóc dài cũng được vấn lên, kẹp hờ để vài sợi rũ xuống hai bên má, lộ ra cái cổ trắng nõn đáng yêu, gương mặt cô giờ đong đầy ý cười, bước đến bên cạnh hắn.
“Em có đẹp không?” Cô ngẩng đầu nhìn nam nhân sẽ ở bên cạnh cô suốt quãng đường còn lại.
“Rất đẹp.” Hắn nhìn cô không chớp mắt, khuôn mặt vốn luôn lạnh tanh cũng giãn ra, nụ cười thỏa mãn hiện ra.
“Vậy chọn bộ này nhé?” Cô hài lòng với thái độ của hắn.
“Được.”
“Này này, yêu thương gì đó nên đi đến phòng chụp hình kìa, không nghe thấy tiếng la hét sao?” Khương Thành Quan nhìn Bạch Liên Hoa cùng Trần Dực ôm ấp nhau, khó chịu thay cho Linh của hắn.
Tất cả khinh bỉ hai người mặt dày này một phút!
Vì sao Bạch Liên Hoa thì nhẹ nhàng còn Mạc Linh lại như sắp sinh thế? La hét như sắp chết đến nơi vậy, không biết cô có được hay không đây...
Không sai, nãy giờ là nói về cặp đôi hường phấn bất chấp mọi hoàn cảnh - Trần Dực và Bạch Liên Hoa đấy.
Hiện tại chúng ta lại chuyển màn hình về phía nhân vật chính nào.
Cửa mở, người bên trong chần chờ một lúc mới bước ra, một lần nữa.
Lần này thật sự là tất cả mọi ánh mắt đều dồn về phía nữ nhân trước mặt. Cô mặt bộ váy trắng ôm ngực dài chấm gót, đứng yên ở đó không nhúc nhích, gương mặt đỏ hồng đến tận tai, đôi mắt ướt nước ủy khuất, môi đỏ hơi mím, mái tóc nâu xoăn được vén sang một bên, lộ ra làn da ửng hồng cùng bờ vai run rẩy.
Tất cả thời gian như dừng lại tại thời khắc này, khi người mà bọn hắn yêu đứng đó, trong bộ váy trắng tinh xảo, tựa như một vị thiên sứ hay giận dỗi, muốn cướp đi hết tất cả tâm của bọn hắn.
“Đẹp quá...”
Không biết ai là người đầu tiên lên tiếng, mọi người như bừng tỉnh, bọn hắn lập tức đến bên cạnh cô, nhưng sau đó bị cô thẳng chân đạp xuống.
“Chết tiệt! Các anh ở ngoài này làm gì? Vợ sắp chết đến nơi còn đứng đó bàn chuyện người khác!” Cô đen mặt rít.
“...”
Được rồi, hình tượng cái gì, đều là mây bay ~
Còn về phần Hạ Tử Kha... đã tử nạn, cần về thành tân thủ hồi sinh.
“Hạ Tử Kha, nể tình cô đã thiết kế ra bộ váy đẹp thế này, tôi không tính toán chuyện cô sờ ngực tôi nữa, cảm ơn cô.” Mạc Linh quay đầu, chính xác là cúi đầu nhìn người đang nằm bất tỉnh dưới sàn, dịu dàng cười.
“...” Còn đang chờ hồi sinh.
“Linh, bước ra cho anh xem kĩ lại nào.” Đồng Phù nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, dẫn cô bước ra ngoài ánh sáng.
Mạc Linh bình tĩnh lại, thư thái cầm lấy bàn tay to của Đồng Phù theo hắn bước đến trước gương, nhìn nữ nhân một thân thuần trắng trong gương, cô hài lòng nở nụ cười.
Phía sau lưng cô, tám nam nhân yên lặng đứng đó, ngây người ngắm nụ cười nhẹ nhàng nở rộ trên cánh môi đỏ mọng kia.
“Linh, em thật đẹp.” Bạc Ngưng Thần như thì thào nói.
“Anh thật hạnh phúc.” Hoàng Ngôn Đằng trầm thấp than thở.
“Linh, nhìn sang đây!”
Mạc Linh nghe Đồng Thanh gọi, cũng phối hợp quay đầu, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Đồng Thanh, cùng với điện thoại của hắn.
“Hừ, tên giảo hoạt! Linh, quay qua đây này!” Khương Thành Quan không thua kém rút điện thoại ra.
“Ha ha, tầm thường!”
Chỉ nghe Kanato Ken búng tay một cái, từ ngoài cửa lớn xông vào một đám người cao to mặc kimono đen truyền thống, trên tay lại cầm máy ảnh hiện đại hoàn toàn không phù hợp với khí chất, hướng về phía Mạc Linh cúi thắt lưng, hùng hồn hô lớn.
“Thiếu phu nhân! Cười một cái!”
“...” Mạc Linh vẹo môi.
Hàng loạt tiếng bấm máy đua nhau mà đến.
Cái cảm giác như bị đùa giỡn này là thế nào!
Tác giả có lời muốn nói:
Vốn định cho kết ở chương này luôn cho máu =)) Mà loanh quanh mãi không xong, kiểu kết hôn rồi hay là tỏ tình linh tinh đồ, rối quá sức:v
Có ai tốt bụng làm ơn chỉ ta cách kết truyện đi, mở đầu đã khó, kết truyện còn khó hơn nữa, để chương sau người ta kết luôn cho rồi đi QAQ Bảo bảo mệt mỏi QAQ~