Lòng nghi ngờ của Tế Uyên sinh ám quỷ, tự mình doạ chính mình sợ tới mức không nhẹ.
Vị ma tu đại ác này từ trước đến nay lấy tàn nhẫn độc ác làm gốc, oan hồn chết ở trong tay hắn không có một vạn cũng hết tám ngàn, hôm nay, hắn vậy mà vẫn tự hù doạ bản thân là bị cái gì không sạch sẽ theo dõi.
Thấy hắn cử chỉ quái dị, lại tự xưng là “Bổn tọa”, Liễu Thanh Âm chậm rãi nhớ tới một người.
Người kia, cũng từng hóa thân thành huyết xà, cuốn lấy nàng ta vô cùng khó chịu.
Nàng nhích lại gần Vương Vệ Chi bên cạnh, thanh âm ngọt ngào hào sảng, kề lỗ tai nói: “Vương đạo hữu, có chuyện ta cần phải nói cho ngươi, vị tộc nhân này của ngươi đã bị Tế Uyên khống chế!”
Ánh mắt Vương Vệ Chi hơi nghiêng, liếc nàng ta một cái.
Chỉ thấy nàng này dung mạo xinh đẹp, dáng người yểu điệu, biểu tình rõ ràng thanh thanh lãnh lãnh, lại có loại tư vị điềm mỹ nói không nên lời.
Vừa nhìn, liền biết không dễ chinh phục.
Vương Vệ Chi thích nhất kiểu khiêu chiến với thứ gì đó không có khả năng.
Hắn cũng chưa bao giờ hưởng mùi vị thất bại lần nào.
Tâm niệm thay đổi thật nhanh, khoé môi Vương Vệ Chi hiện lên một mạt cười nhạt: “Vậy à? Ta lại chưa từng nhận thấy được có điểm gì không ổn, còn thỉnh Liễu đại kiếm tiên chỉ giáo.”
Liễu Thanh Âm nhẹ giọng nói: “Đạo hữu không cần khách khí như vậy, kêu tên của ta là được rồi.
Ta từng đánh qua với Huyết Ma Tế Uyên, đối với hắn cũng có vài phần hiểu biết, mới vừa rồi ở bên trong ảo cảnh, còn từng thấy chân thân của hắn.
Vị tộc nhân này của ngươi nhất định sớm đã gặp bất trắc, mong ngươi nén bi thương.”
“Như vậy à,” Vương Vệ Chi giả vờ bi thống, “Ta không liên quan gì cả, không cần an ủi ta.
Nếu thời cơ thích hợp, ta nhất định sẽ đại nghĩa diệt thân.”
Liễu Thanh Âm thấy hắn nói rất thống kɧօáϊ, lại thấy hắn diện mạo xinh đẹp, trong lòng lập tức tăng thêm vài phần hảo cảm.
Nàng hướng hắn ngọt ngào cười: “Vương đạo hữu không hổ là thiếu niên tuấn tài nhà nhà khen ngợi, ta sớm đã nghe thấy, hôm nay gặp mặt mới biết danh xứng với thực.”
Vương Vệ Chi vốn muốn cùng nàng ta lá mặt lá trái một phen, không biết làm sao, ánh mắt không tự giác lại phiêu về hướng phía dưới, liếc mắt một cái liền thấy khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Lâm Thu kia đang hơi phập phồng theo dòng chảy của cát, trong đầu không khỏi hiện lên một màn phía trêи giường nệm kia ——
Trong mắt nàng mỉm cười, khóe môi hơi cong, nhả khí như lan.
“Tiểu hài tử, ngươi muốn làm cái gì?”
Đôi mi dài của hắn bỗng nhiên nhắm chặt, trong ngực phảng phất bị nhét vào một cục bông ngứa ngáy tức nghẹn, khó chịu muốn chết nhưng phun không ra.
“Vương Vệ Chi,” Liễu Thanh Âm thử thăm dò gọi hắn một tiếng, “Ta kêu ngươi như vậy không sao chứ? Vương Vệ Chi?”
Vương Vệ Chi trố mắt một lát, nhẹ nhàng lướt mắt lên, hướng về phía Liễu Thanh Âm lộ ra gương mặt tươi cười: “Tuỳ ý ngươi, nếu ngươi muốn, kêu nhũ danh của ta cũng có thể.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Thanh Âm ửng đỏ: “Vật không thỏa đáng lắm đâu?”
Lời tuy nói như vậy, nhưng đôi mắt hạnh mỹ lệ lại chan chứa ý cười, long lanh nhìn Vương Vệ Chi.
Nàng ta cảm thấy hắn chắc chắn nói “Có gì không ổn chứ”, sau đó sẽ nói cho nàng nghe nhũ danh của hắn là gì.
Không ngờ chờ rồi lại chờ, lại thấy ánh mắt đối phương lại một lần nữa hoảng hốt lên.
Nàng ta nhìn theo tầm mắt của hắn, liền thấy xác Lâm Thu đang thân đầu chia lìa.
“Ngươi cùng Lâm Thu……?”
Vương Vệ Chi hơi nhất định thần, mặt giãn ra cười nói: “Không thân.”
“À,” Liễu Thanh Âm mím môi, “Xin lỗi, chuyện nội môn Vạn Kiếm Quy Tông của chúng ta, lại để cho ngươi nhìn thấy chê cười.”
Vương Vệ Chi hơi hơi nhướng mày, nhìn về phía nàng ta: “Vậy nếu không ngại ta là người ngoài, Thanh Âm tiên tử có ngại nói cho ta nghe chút không.”
Khuôn mặt đẹp của Liễu Thanh Âm càng đỏ, giả vờ không nghe thấy đối phương dùng cách xưng hô quá mức thân mật này.
Do dự một lát, nàng ta nói: “Người này…… Bụng dạ khó lường.
Nàng ta người mang ma công, dùng hết thủ đoạn, bức bách sư tôn cưới nàng ta làm vợ…… Đại sư huynh hành sự tuy rằng quả quyết cương ngạnh một chút, nhưng cũng là suy nghĩ vì đại cục.
Nguyên do bên trong ta cũng không tiện nói tỉ mỉ với ngươi, tóm lại, nàng ta không phải là người lương thiện, hôm nay đột tử, cũng là gieo gió gặt bão.”
“Ừ.” Vương Vệ Chi nhàn nhạt ừ một tiếng, ngước mắt nhìn phía thác nước cát chảy, “Không biết bí cảnh này còn đang đợi ai?”
Liễu Thanh Âm cũng ngẩn ra: “Đúng vậy, nơi đây chỉ còn ba người chúng ta, vì sao cửa khảo nghiệm thứ tư vẫn chậm chạp chưa mở?”
Thủ phạm làm cho cửa khảo nghiệm thứ tư chậm chạp không mở giờ đây đang ngồi xổm trêи mặt đất, ngơ ngác nhìn vết máu đầy đất.
Liền ngay tại lúc kiếm của Tần Vân Hề sắp xẹt qua cổ nàng, Lâm Thu quyết đoán rút ra một đoạn linh khí bên trong Nghiệp Liên rót vào Hư Thật Kính —— đây là khi nàng cộng minh với tâm cảnh của Hoang Xuyên ở bãi biển, Hoang Xuyên đưa làm lễ vật cho nàng.
Tuy rằng chỉ có thể sử dụng một lần, nhưng vậy là đủ rồi.
Nàng trốn vào trong một loại cảnh giới kỳ dị, giống như cách thế giới thật bởi một màn nước dày nặng, tất cả cảnh tượng trước mắt đều lờ mờ, như bịt kín một lớp bụi, thân ảnh người cũng như bóng ma.
Thanh âm truyền tới trong tai cũng hơi hơi dị biến một chút, giống như đang đứng dưới nước mà nghe người trêи bờ biển nói chuyện vậy.
Nàng nhìn thấy thân hình của bản thân mình vẫn đang đứng tại chỗ, bị Tần Vân Hề một kiếm chặt đầu.
Tuy rằng trong lòng rõ ràng đó là ảo ảnh do Hư Thật Kính chế tạo ra, nhưng tư vị trơ mắt nhìn chính mình đầu thân chia lìa vẫn làm nàng cả người lạnh băng, không tự giác mà rùng mình một hồi lâu.
Có một chốc lát, nàng thậm chí hoài nghi cái Hư Thật Kính này có phải không có tác dụng hay không, nàng có phải là kỳ thật đã chết, giờ phút này biến thành hồn ma, bay lơ lửng ở bên cạnh nhìn chăm chú vào những người này.
Lại sau đó nữa, nàng hậu tri hậu giác mà bắt giữ được một hình ảnh từ trong hồi ức.
Con quạ đen từ trêи vai nàng nhảy lên, trong đôi mắt đen nho nhỏ lại bùng cháy lên một ngọn lửa băng, nó dựng đứng lông, phẫn nộ lao về hướng kiếm phong của Tần Vân Hề, sau đó bị một nhát cắt làm hai, thê thảm rơi xuống.
Nó cũng không hấp hối giãy giụa, mà kiên định kéo một nửa thân thể điêu tàn, nhào về hướng đầu nàng, dùng một cái cánh nâng lấy.
Nhớ lại một màn này, trái tim nhỏ của Lâm Thu bỗng nhiên bị một bàn tay vô hình nhéo lấy thật mạnh.
Nàng muốn khóc lại khóc không được, trong lòng vừa chua lại vừa nóng.
Vừa chỉ mới chưa đến một khắc trước, nàng còn hơi có chút ai oán, cảm thấy mình bơ vơ không nơi nương tựa, bên người không có bất luận bằng hữu gì.
Hoá ra …… không phải không có, chỉ là mình làm như không thấy.
Cách một màn sương xám thật giả hỗn độn, nàng ngơ ngác nhìn chăm chú con quạ đen đã chết đi.
Nàng nghe được Tế Uyên nhìn xác của mình nói ẩu nói tả.
Cũng nghe Liễu Thanh Âm dùng bộ dáng cực kỳ vô tội, khua môi múa mép nói xấu sau lưng mình.
Còn nghe được Vương Vệ Chi rất có ý đồ thử gọi nàng ta là “Thanh Âm tiên tử”, mà Liễu Thanh Âm cũng ngầm đồng ý.
Sau khi Tần Vân Hề rời đi, Liễu Thanh Âm quả nhiên là đi lên con đường xưa, lợi dụng ưu thế nhan sắc mỹ lệ, làm cho mấy tên nam nhân dần dần thả lỏng cảnh giác đối với nàng ta, thậm chí là cam tâm tình nguyện hai tay dâng bí tàng lên.
Trong lòng Lâm Thu hơi khó chịu, cách một màn sương xám, đem hai tay đặt lên trêи xác chết của con quạ đen, thầm nghĩ, ‘ uổng cho ta hai đời làm người, không nghĩ tới, người bạn sinh tử chi giao đầu tiên lại là một con chim.
Quạ đen huynh, ta chắc chắn báo thù cho ngươi, cũng mong ước ngươi kiếp sau mạnh khỏe, không cần phải chịu đựng cực khổ.
Nếu là có duyên lại gặp nhau, ta chắc chắn trả lại ngươi
phần ân tình xả thân tương hộ này ! ‘
Nghĩ như vậy, trong mắt chậm rãi rơi xuống giọt nước mắt trong suốt.
Thời gian một nén nhang rất mau chóng trôi qua, thân ảnh Lâm Thu chậm rãi từ trong hư không trồi lên, cầm lưu li xích kiếm trong tay, cô độc đứng một bên ở trêи thác nước cát chảy.
Xác chết ảo ảnh trêи mặt đất dần dần mờ nhạt đi, chỉ có máu của con quạ đen phun đầy trêи mặt đất vẫn chói mắt như cũ.
Nhìn thấy Lâm Thu chưa chết, ánh mắt ba người Tế Uyên, Vương Vệ Chi, Liễu Thanh Âm đồng thời kịch lóe.
Ba đôi mắt gắt gao chăm chú nhìn vào trêи người nàng, sau một lúc lâu, Vương Vệ Chi cười đánh vỡ yên lặng, nói: “Mới vừa rồi cho rằng ngươi đã chết, ta còn tính trong lòng, đợi ta cướp được bí tàng, liền đi tìm tên Tần Vân Hề kia, giết hắn báo thù cho ngươi.”
Hắn bước về phía Lâm Thu, ngừng ở một vị trí không xa không gần, trong ánh mắt ẩn ẩn có cảnh giác.
Lâm Thu không nhìn bọn họ, khom lưng nhặt hai nửa thân quạ lên, đem nó ghép nối lại, sau đó yên lặng cất vào trong lòng ngực, tựa như thời điểm nó còn tồn tại vậy.
Phần tâm ý này nặng trĩu trong lòng ngực nàng, làm trong lòng nàng chứa đầy cảm xúc ấm áp chua xót.
Dòng cát chảy đột nhiên kϊƈɦ động, thác nước cát chậm rãi phân thành hai hướng trái phải, giống như bức mành bị bàn tay vô hình vén lên.
Cát chảy dưới chân càng nhanh, dần dần hình thành bốn cái lốc xoáy lớn nhỏ tương tự nhau, đem bốn người đang đứng trêи thác nước chia ra riêng biệt.
Lốc xoáy theo dòng chảy của cát không ngừng dũng mãnh xông vào, đỉnh thác nước bỗng chia ra làm bốn, dưới chân mỗi người đều đạp lên một cái lốc xoáy cát đang xoay tròn nhanh chóng, kỳ quái chính là, người rõ ràng đứng phía trêи hàng trăm triệu hạt cát hăng hái lưu động, nhưng hành động lại không chịu ảnh hưởng chút nào.
Lốc xoáy dưới chân Liễu Thanh Âm chợt xoáy động lên, nó kéo theo cái đuôi cát thật dài dựng đứng lên, rồi vèo một phát biến mất ở sau thác nước cát chảy.
Vương Vệ Chi vội vàng nhìn về phía Lâm Thu, nói: “Ta sẽ giải quyết hai người kia giùm ngươi, sau đó có lời muốn nói với ngươi!”
Lời còn chưa dứt, lốc xoáy cát dưới chân mang theo hắn bay lên, dây cột tóc đỏ thắm bay phất phới, thiếu niên thoạt nhìn vẫn khí phách hăng hái.
Lốc xoáy cát dưới chân Lâm Thu cũng động, cảm giác cũng tương tự như khi Ngụy Lương ngự kiếm mang nàng bay trêи trời, nàng hơi hơi cúi người một chút, duy trì cân bằng.
Sau khi xuyên qua màn thác cát chảy, từng luồng cát đọng lên trêи đầu còn tí tách tí tách chảy xuống, một mảnh ánh sáng sáng choang đâm vào mi mắt, nàng không khỏi nâng tay lên, hơi hơi chắn một chút.
Một cửa này, bốn chân chân đạp lên lốc xoáy cát sẽ bị truyền tống đến một không gian thật lớn, bị thả xuống riêng biệt ở bốn phía Đông Tây Nam Bắc.
Giữa không gian này là một ngôi nhà cỏ nhỏ trôi lơ lửng trong không trung, Hoang Xuyên chính là ở trong gian nhà cỏ kia.
Sau khi bốn người đến đông đủ, giữa không trung truyền đến thanh âm mờ mịt kỳ ảo linh hoạt của Hoang Xuyên m: “Khách ở phương xa tới, Hoang Xuyên đã châm sẵn trà, chờ đợi người tại đây.”
Có thể đi vào đến nơi này, người nào cũng đều không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
Mặc dù không có ai chỉ đường m, bọn họ cũng có thể phán đoán ra phương vị đại khái của Hoang Xuyên.
Bốn người có thể khống chế lốc xoáy cát dưới chân theo ý mình.
Nó giống một cái phễu, trêи thực tế nó cũng là một cái phễu, hạt cát sẽ không ngừng giảm bớt, tốc độ bay càng nhanh, thao tác càng nhiều, hạt cát sẽ bị hao mòn càng lớn.
Một khi lốc xoáy dưới chân hao hết cát, liền bị đào thải.
Đuổi tới nhà cỏ của Hoang Xuyên không phải là việc khó, tuy rằng trêи đường sẽ bị các loại mãnh thú cùng cây cối biến dị tập kϊƈɦ, cũng thiết lập rất nhiều bẫy rập, nhưng chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.
Vấn đề lớn nhất là, ngay trước bên ngoài cửa căn nhà cỏ có một mảnh đất tạo ra cuồng phong lớn, một khi tiến vào mảnh đất này, cát trong lốc xoáy dưới chân sẽ tiêu hao nhanh rất nhiều lần, căn bản không đủ để chống đỡ đến khi gặp mặt Hoang Xuyên.
Cho nên, trước khi tiến vào mảnh đất cuồng phong đó, cần phải cướp lấy cát từ lốc xoáy dưới chân của người khác.
Hơn nữa, còn phải thông qua một ít phương pháp đặc thù mới có thể hợp hai cái lốc xoáy này lại, bảo đảm thuận lợi đến nhà cỏ của Hoang Xuyên nhà cỏ.
Cửa cuối cùng này, kỳ thật có một quy tắc không được nói rõ, đó là có thể động thủ với người khác!
Trong nguyên tác, Liễu Thanh Âm ngay khi đứng ngoài mảnh đất cuồng phong đã thành công khơi mào lục đục nội bộ của đám Vương thị, trong đó có một người bị đánh đỏ mắt, một kiếm đâm vào làm bị thương một người khác, đá hắn ta xuống khỏi lốc xoáy.
Sau đó Liễu Thanh Âm ngạc nhiên phát hiện, kẻ đả thương người không những không có bị đào thải, ngược lại còn lấy được lốc xoáy của tên kia đủ để chống đỡ cho bản thân hắn bình yên vượt qua mảnh đất cuồng phong.
Đáng tiếc người này bị ma quỷ ám ảnh, bị Liễu Thanh Âm dăm ba câu một xúi giục, quyết định giúp nàng ta đoạt lốc xoáy cát của Vương Vệ Chi, hai người cùng đi gặp Hoang Xuyên.
Kết quả có thể đoán ra được, Liễu Thanh Âm cùng Vương Vệ Chi sớm đã có giao tình với nhau ở cửa thứ ba, chỉ cần trao đổi một ánh mắt thôi, liền hiểu rõ tâm tư đối phương.
Vương Vệ Chi giả vờ trúng kế, phối hợp với Liễu Thanh Âm, trở tay tập kϊƈɦ cái tên tộc nhân Vương thị bị ma quỷ ám ảnh kia.
Vương Vệ Chi đoạt lấy lốc xoáy cát của hắn ta, sau đó lấy lốc xoáy của chính mình đưa cho Liễu Thanh Âm, cứ như vậy, cát dưới chân hai người đều đủ để qua khỏi mảnh đất cuồng phong.
Bọn họ cứ ngoài miệng nói cạnh tranh công bằng, tự nhờ vào bản lĩnh bản thân, thế nhưng thời cơ đến thì tốc độ càng nhanh hơn ai khác.
Tới đường cùng, ai nấy cũng thay đổi sắc mặt, hạ độc thủ đối phương, sau một phen tương ái tương sát, hai người cư nhiên đồng thời bước vào nhà cỏ Hoang Xuyên.
Lâm Thu vừa nhớ lại chi tiết, vừa chậm rãi khống chế được lốc xoáy cát dưới chân di động về phía trước.
Nàng đã xem qua quyển sách, biết chỉ cần di động tốc độ đủ chậm, số lượng hạt cát mất đi cơ hồ có thể xem như không đáng kể.
Trước mắt có hai tin tức quan trọng nhất mà chỉ có nàng cùng Liễu Thanh Âm biết.
Một là chỉ có thể có hai người cuối cùng tiến vào nhà cỏ của Hoang Xuyên.
Một cái khác là, ở cửa này có thể ra tay đả thương người.
Át chủ bài của Lâm Thu là Kinh Liên Phá, thế nhưng khi ở chỗ lối vào bí cảnh, vì ngăn cản một kiếm kia của Tần Vân Hề, bất đắc dĩ bại lộ kỹ năng này trước mặt Liễu Thanh Âm rồi, nàng ta chắc chắn tăng thêm phòng bị.
Uy lực Kinh Liên Phá tuy rằng đủ để tiêu diệt một tu sĩ kỳ Nguyên Anh, nhưng đó là nhằm vào loại tu sĩ Nguyên Anh bình thường, chứ không phải loại biến thái như của Liễu Thanh Âm, Vương Vệ Chi cùng Tế Uyên.
Vốn dĩ Lâm Thu tính tránh Liễu Thanh Âm, đoạt lốc xoáy cát của một tên đệ tử Vương thị còn lại, sau đó nhân lúc Liễu Thanh Âm cùng Vương Vệ Chi tranh chấp, lén tiến vào nhà cỏ đi tìm Hoang Xuyên.
Không nghĩ tới hiện giờ thế cục thế lại biến thành như vậy, ba người trước mặt này thật sự không có ai mà nàng có thể nuốt trôi.
Tình thế trước mắt này không lạc quan, tuy có Kinh Liên Phá, nhưng hai người Tế Uyên cùng Vương Vệ Chi đều không phải ăn chay, vạn nhất một kϊƈɦ không trúng, lại không còn bất luận cơ hội gì! Muốn thuận lợi qua cửa mà nói, biện pháp tốt nhất chính là tìm được Vương Vệ Chi trước Liễu Thanh Âm, cùng hắn liên thủ.
Nếu để Liễu Thanh Âm nhanh chân đến trước bắt lấy Vương Vệ Chi, bản thân mình càng không còn một tia hy vọng nào.
Trước khi chia tay, cái câu Vương Vệ Chi vội vàng nhìn nàng nói lập tức chạy vào trong óc —— “Ta sẽ giải quyết hai người kia giùm ngươi, sau đó có lời muốn nói với ngươi!”
Hắn nói rất tình ý chân thành, trong đôi mắt đen to lập loè hào quang sáng ngời, đủ để cho làm cho các thiếu nữ ngây thơ chưa trải đời tin là thật.
Trong lòng Lâm Thu nhẹ nhàng cười nhạt.
Nói cái gì? Bất quá là hỏi cái năng lực “chết đi mà sống lại” của nàng, cùng với cách qua khỏi cửa này mà thôi.
Miệng nam nhân, chỉ tổ gạt người.
Nàng nâng tay lên, cách xiêm y nhẹ nhàng xoa xoa xác chết của con quạ đen kia, tự mình lẩm bẩm: “Vẫn là ngươi tốt.
Những người này a, ngay cả cầm thú cũng không bằng.”
Tuy rằng trong lòng đã nhìn thấu Vương Vệ Chi làm người như thế nào, nhưng giờ phút này còn cần phải chung một lợi ích với hắn, cũng giả lả với hắn, cùng hắn hợp tác tốt nhất mà thôi.
Lâm Thu quyết định chủ ý, giương mắt nhìn phía Tây —— nàng là người thứ ba tiến vào cửa này, giờ phút này thân ở phía Nam, cho nên trình tự truyền tống rất có thể là Đông, Tây, Nam, Bắc.
Vương Vệ Chi trước nàng một bước, cho nên rất có khả năng ở phía Tây.
Dựa vào tính tình kiêu ngạo của Vương Vệ Chi kia, khi nghe được thanh âm của Hoang Xuyên, nhất định sẽ toàn lực lao về hướng trung tâm.
Chờ đến khi hắn phát hiện cát dưới lòng bàn chân đã nhanh chóng trôi đi, tám phần đã chạy được gần một nửa đường rồi.
Lúc này, hắn chắc chắn đang chậm lại, tìm kiếm biện pháp thêm cát vào ở khắp nơi m.
Lâm Thu tinh tế nhớ lại một chút bố trí bẫy rập trong cửa này, sau đó chọn một con đường nhỏ ngắn nhất, thảnh thảnh thơi thơi chạy đến gần một hố cát thật lớn ở phía Tây, ôm cây đợi thỏ, chuẩn bị nghênh đón Vương Vệ Chi.
Trong cửa này, động thực vật đều khổng lồ đến kinh người, trêи mặt đất cỏ dại cao ngất đến chân mây, một chiếc lá cũng to lớn như một cái cối xay.
Lâm Thu điều khiển lốc xoáy cát, ngừng ở dưới một chiếc lá cực lớn.
Trêи phiến lá có một con bọ rùa, vẫn không nhúc nhích, phơi nắng ngủ say.
Nàng lẳng lặng chờ đợi Vương Vệ Chi đến.
Ở một chỗ sáng ngời ấm áp như vậy, nàng nhịn không được bắt đầu ảo tưởng tương lai.
Hoang Xuyên có nói, chỉ cần nàng có thể thành công qua cửa, liền sẽ trở thành chủ nhân chân chính của Hư Thật Kính.
Một khi đã có Hư Thật Kính trong tay, nàng sẽ không bị ai quản chế nữa.
Nếu nàng muốn âm thầm trốn đi chăng nữa, ngay cả là Ngụy Lương cũng không thể bắt được nàng.
Nàng sẽ mau chóng được tự do.
Về sau thì sao?
Nàng bị ánh mặt trời chiếu đến hơi hơi nheo mắt lại.
Tất cả những gì trải qua ở kiếp trước từng làm nàng đánh mất tín nhiệm từ tận đáy lòng với tất cả những thứ gọi là tình cảm, nhưng mới vừa rồi, cái chết của con quạ đen kia lại như là một dòng nước nóng rót vào trái tim lạnh băng cứng đờ của nàng.
Súc sinh như thế, huống chi là người?
Những ngày tháng tu chân dài đằng đẳng như vậy, nàng nhất định sẽ gặp được bằng hữu chân thành cùng nàng tương giao.
Mà Ngụy Lương, cũng được, chẳng qua không phải dùng loại phương thức mà hắn muốn thôi.
Trêи mặt Lâm Thu dần dần hiện lên nụ cười nhạt nhẽo.
Ánh nắng tươi đẹp phủ một tầng ánh sáng lên khuôn mặt nàng, giữa tầng tầng lớp lớp lá xanh lại hiện ra nữ tử sáng lạn tươi đẹp, tuyệt mỹ đến không ngờ.
Trong nháy mắt Vương Vệ Chi nhìn thấy nàng kia, tâm trí bỗng nhiên ngơ ngẩn, không tự giác mà ngừng thở, sợ mình có hành động nhỏ nào đó sẽ đánh vỡ bức hoạ yên lặng cuộn tròn trước mắt.
……
Ngoài bí cảnh.
Một thân hình toàn thân tản ra hàn ý chậm rãi từ sau thân cây đi ra, trêи mặt hắn không có giận, cũng không có buồn.
Hắn chỉ từng bước một, chậm rãi đi về hướng cửa vào bí cảnh đang bị đám đệ tử Vương thị vây quanh.
Đấu Long gấp đến độ dựng hết lông cổ lên, nó bạo gan dùng hàm răng mình ngậm vạt áo Ngụy Lương, “Ô ô” kêu to còn kéo kéo hắn về phía sau.
Ngụy Lương rũ mắt, liếc nó một cái, đạm thanh nói: “Nàng đã chết.”
Thân thể Đấu Long cứng đờ.
Ngụy Lương lại nói: “Người ai cũng phải chết, không phải là chuyện khó lường gì.”
Đấu long: “……” Nếu không phải là chuyện gì khó lường, lão đại ngài vì sao lại muốn đi về phía đám Vương thị người ta đang tụ tập chứ?
Ngụy Lương nói: “Nhưng nàng dù sao cũng là phu nhân của ta.
Giết nàng trước mặt ta, không thể tha thứ.”
Đấu Long mím chặt răng không dám kêu, nhưng vẫn cố chấp mà ngậm vạt áo hắn, tứ chi chấm đất, dùng chính thể trọng nặng nề của mình trì lại, không cho hắn tiến lên.
Nó có thể cảm giác được, giờ phút này Ngụy Lương đã là dầu hết đèn tắt.
Đấu long liều mạng lắc đầu: “Ô ô ô ô!”
Ngụy Lương quỷ dị nhìn nó mà hiểu ý nó, khóe môi hắn nhẹ cong lên, trêи khuôn mặt tuấn mỹ lướt qua một nụ cười khó có thể bắt giữ được, nói: “Quân tử báo thù mười năm không muộn? Ta không phải quân tử, một khắc cũng không chờ được.”
Đấu Long mím môi thật mạnh, trêи khuôn mặt vốn khờ khạo hiện ra một mạt kiên quyết!
Ngay sau đó, thân thể chó con của nó cấp tốc phồng lên, khí thế mãnh thú ầm ầm nổ tung, trong phạm vi trăm dặm, tức khắc làm đám chim chóc thú vật cả kinh, đám động vật cuồng loạn rải móng bôn ba chạy trốn tứ phương.
Vết thương trêи người nó vết đã khép lại gần như hoàn toàn, một tầng lông mới màu xám trắng đã bao phủ toàn bộ sống lưng, giờ phút này cọng nào cũng dựng thẳng, xứng với cái miệng to như bồn máu, rất giống như một hung
thần.
Khoé miệng Ngụy Lương hơi trầm xuống: “…… Ngươi là thú cưng để nựng, không phải vật nuôi chiến đấu.”
Mũi miệng đầy thịt của Đấu Long không ngừng run rẩy, vốn muốn chọn người mà thể hiện bản lĩnh một phen, bị hắn đả kϊƈɦ như vậy, khí thế toàn thân tức khắc trở nên nửa vời.
Ai tới phân xử giùm?! Tại sao mãnh thú Đấu Long ai nghe tên cũng biến sắc như vậy, qua miệng hắn lại trở thành …… thú cưng?! Thú cưng là cái quỷ gì chứ?!
Ngụy Lương nhìn này gương mặt nhăn tít lại của nó, lại còn xệ ra hai cái nọng nhìn vô cùng uỷ khuất, cơn phiền muộn khó lòng giải thích trong lòng kia không khỏi tan đi vài sợi.
Toàn thân Đấu Long chỉ là một màu lông xám trắng, trêи khuôn mặt tròn ủm to lớn đó, lại là hai tròng mắt tròn xoe cùng cái mũi đen thui, được khảm trêи một mảnh trắng xoá, thật nhìn vừa ngu vừa dễ thương đến không nên lời.
Lại xứng với cái miệng rộng toét đến gần mang tai, toàn bộ con chó thoạt nhìn vừa ngốc lại vừa nịnh nọt.
Hắn nhìn chằm chằm nó trong chốc lát, phát ra một tiếng khí âm không biết là thở dài hay là cười khổ.
Mọi người của đám Vương thị đã bị kinh động.
Mười một vị kiếm tiên may mắn còn tồn tại lập tức bày ra thất tinh trận, còn dư bốn người cũng ở xung quanh bảo vệ trận pháp, phòng ngự cứng như thùng sắt.
Đám người tiểu bối còn lại cũng từng người tạo thành kiếm trận, vây quanh Ngụy Lương cùng Đấu Long.
Đấu long nhe ra mấy cái răng nanh, cúi thấp thân thể, trong yết hầu không ngừng phát ra tiếng rít gào nặng nề, cái đầu thật lớn hơi hơi đong đưa, cảnh giác nhìn thẳng mỗi kẻ địch.
Cánh tay tái nhợt thon dài của Ngụy Lương nhẹ nhàng ấn lên đỉnh đầu của nó.
Hắn nửa híp mắt, thanh âm trầm thấp thanh lãnh: “Thế nào, Vương thị là muốn liên thủ với hai đứa nghịch đồ kia của ta?”
Đám người Vương thị hai mắt nhìn nhau, không bao lâu, một người nữ tử mặc cung trang đứng dậy, quát hỏi nói: “Kiếm Quân Ngụy Lương, ta chỉ hỏi ngươi một câu, hung thủ giết chết gia chủ của chúng ta cùng với hơn mười vị đại kiếm tiên, có phải là ngươi hay không?!”
Phía sau có người thấp giọng nhắc nhở: “Minh châu để ý, chớ có mắc mưu của hắn!”
Vương Minh Châu nói: “Không sao, Kiếm Quân làm người thế nào thiên hạ đều biết, cho dù muốn động thủ, cũng khinh thường hành động đánh lén như vậy.”
Ngụy Lương cười nhạt không nói.
Nàng này rất có tâm cơ, nhìn như có vẻ rời đi thất tinh trận, nhưng lại trước sau chặt chẽ cầm giữ khí cơ trong mắt trận, một khi động thủ với nàng ta, sẽ giống như đụng phải toàn bộ Thất Tinh kiếm trận.
Chỉ tiếc suy nghĩ của Ngụy Lương đã vượt xa lý giải của thế nhân, loại thủ đoạn biến huyễn khí cơ như thế này, trước mặt hắn chỉ giống như tờ giấy trắng.
Hắn tất nhiên sẽ không mắc mưu.
Không khí lặng im trong một chớp mắt.
Đám người Vương thị mỗi người đều cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Ngụy Lương rốt cuộc nói chuyện, hắn chậm rãi nói: “Đại đệ tử cùng thất đệ tử dưới tọa của ta, ít ngày trước đã làm phản chạy ra khỏi sư môn, còn trộm đi bản mạng kiếm của ta, cùng với trấn tông chi bảo —— Tiền ʍôиɠ Kiếm Tuỷ.
Ta đuổi tới nơi này, không nghĩ nghịch đồ chưa gặp được, lại ‘ tình cờ gặp ‘ chư vị.
Ta cũng muốn hỏi một câu, không biết Vương thị đối với chuyện này có phải cũng phân chút đồ gì đó trong chuyện này? Giờ phút này lại vừa lúc ngăn trở ta, có phải có ý muốn giúp nghịch đồ chạy thoát?”
Lời vừa nói ra, mỗi người trong đám Vương thị đều biến sắc.
Đấu Long cũng có chút ngơ ngác.
Đám đại kiếm tiên mỗi người đều là dạng già dạn giảo hoạt, nghe tin cũng nửa tin nửa ngờ, trêи mặt vẫn bày ra vẻ khϊế͙p͙ sợ.
“Cái gì?! Tiền ʍôиɠ Kiếm Tuỷ bị trộm đi rồi?!”
“Nếu có vật ấy thêm vào, hơn nữa cho nổ bản mạng kiếm của Kiếm Quân…… đích xác có thể diệt sát gia chủ của chúng ta! Nhưng mà, tại sao hai người này phải hạ sát thủ với tộc nhân Vương thị chứ?!”
“Ta biết.” Vương Minh Châu bỗng nhiên cúi đầu, thấp thấp nói một câu, “Nếu là Tần Vân Hề làm, vậy cũng quá rồi ràng rồi.
Là ta có lỗi với hắn, hắn muốn trả thù ta.
Việc này, có quan hệ với ta……”
Lời vừa nói ra, mọi người ở đây đồng thời nhìn lại nàng ta.
Đại đệ tử Tần Vân Hề dưới toạ của Ngụy Lương vì sao lại bị trọng thương, vẫn luôn là bí mật không ai hiểu được của Tu Chân, ngoại giới sôi nổi suy đoán chuyện này không thể thoát khỏi có can hệ đến Vương thị, nhưng ai cũng không có chứng cứ.
Ngay cả mấy tiểu bối của Vương thị m, cũng cảm thấy có thể là do mấy cao nhân của nhà mình hạ độc thủ.
Lại không nghĩ rằng, nghe lời này của Vương Minh Châu, hình như là có chút chuyện tình nam nữ không thể nói rõ.
Ngụy Lương mặt mày bất động, lạnh nhạt nói: “Nếu Vương thị không có liên thủ cùng nghịch đồ, xin nhường đường cho ta, ta sẽ tự thanh lý môn hộ.”
Ánh mắt mọi người trong Vương thị cũng kịch lóe, sau khi do dự hồi lâu, rốt cuộc yên lặng tránh ra một bên.
Ngụy Lương mang theo Đấu Long, nghênh ngang biến mất trong tầm nhìn của mọi người.
“Hình như…… có chỗ nào quái quái?” Trong đó có một người hậu tri hậu giác, “Minh Châu, chuyện ngươi và Tần Vân Hề, rốt cuộc……”
“Cái gì?” Vương Minh Châu bỗng dưng hoàn hồn, sau khi nghe rõ lời đối phương nói, hai má tức khắc phủ đầy rặng mây đỏ.
“Ngươi mới vừa rồi không phải nói, ngươi làm chuyện gì có lỗi với Tần Vân Hề, hắn muốn trả thù ngươi có đúng không? Ngươi và Tần Vân Hề đến tột cùng có đầu đuôi gì?”
Hai tròng mắt Vương Minh Châu trợn to, hơi hơi đảo một ngụm khí lạnh, lẩm bẩm nói: “Ta, ta làm sao…… Không phải, ta và hắn không có cái gì cả, ta chỉ là phụng mệnh của gia chủ, dẫn mấy tên đại ma tu đến chỗ hắn, sau đó nhân cơ hội rời đi.
Nhưng mà, hắn hẳn là nhìn ra ta cố ý mới đối……”
Mọi người nhanh chóng trao đổi tầm mắt, biết Vương Minh Châu có chuyện giữ lại, nhưng người ở đây cũng nhiều, không nên truy hỏi tới cùng.
Trong lòng Vương Minh Châu cảm thấy từng cơn hồi hộp, mới vừa rồi không biết như thế nào, suýt chút nữa thốt lên tâm sự bí ẩn nhất trong đáy lòng —— nàng ta từng rất ái mộ Tần Vân Hề, đáng tiếc cho dù nàng ta liên tiếp hướng hắn bày tỏ tâm ý, đều bị hắn lạnh như băng cự tuyệt.
Nàng biết trong lòng Tần Vân Hề chỉ có mỗi Liễu Thanh Âm kia, đối với người khác căn bản đều khinh thường không thèm nhìn tới.
Qua ngày tháng lâu dài, đoạn tình cảm không được đáp lại này lại sinh ra hận ý trong lòng Vương Minh Châu, được ấp ủ lên men thành một loại thuốc độc ăn mòn tim gan của nàng ta.
Tần Vân Hề xảy ra chuyện, đúng là do sau khi Vương Minh Châu cùng đại ca Vương Minh Lãng thương lượng rồi cố ý tính kế.
Tu sĩ kỳ hoá thần tuy không đổ mồ hôi, nhưng Vương Minh Châu giờ phút này đã cảm thấy phía sau lưng mình ướt đẫm một mảnh, trong lòng vừa sợ vừa hoảng, tay chân không biết đặt ở nơi nào.
Đại ca…… sẽ không phải là do mình hại chết chứ?! Thật là Tần Vân Hề tới báo thù sao?!
Nàng ta tự mình hoảng sợ, mười đại kiếm tiên còn lại kia đã bắt đầu cân nhắc khác.
Những người này căn bản không dự đoán được, Tần Vân Hề cùng Liễu Thanh Âm thân là đại kiếm tiên cuối kỳ Hóa Thần, thế nhưng vẫn vô cùng quyết đoán, tự hạ tu vi lẻn vào bí cảnh.
“Có thể một kϊƈɦ giết chết hết sáu người luôn cả gia chủ, Tần Vân Hề nhất định đã cho nổ bản mạng kiếm của Ngụy Lương, Tiền ʍôиɠ Kiếm Tuỷ kia, chỉ sợ cũng hao tổn không ít.”
“Không sai, tu vi Tần Vân Hề cùng Liễu Thanh Âm cũng tương đương chúng ta, nếu là tìm được bọn họ, không cần đánh bừa, chỉ cần gắt gao đi theo bọn họ, nhanh chóng phát ra tín hiệu, nhất định có thể hợp lực bắt lấy!”
“Nếu có thể đoạt được Tiền ʍôиɠ Kiếm Tuỷ trước Ngụy Lương…… Khụ, khụ! Không phải ta muốn trấn tông chi bảo của Vạn Kiếm Quy Tông bọn họ, nhưng chúng ta đã chết nhiều người như vậy, còn chưa đòi hỏi bọn hắn cái công đạo đâu! Sinh tử là chuyện lớn, tất cả những thứ khác, chỉ là thứ không quan trọng! Vạn Kiếm Quy Tông sinh ra cuồng đồ đến bực này, phát rồ lên liền ám hại người khác, làm sao có thể nhẹ nhàng bỏ qua?! Cho dù đến lúc đó Ngụy Lương có tình nguyện dùng Tiền ʍôиɠ Kiếm Tuỷ tới bồi thường, cũng không đền bù được nỗi đau tang tóc của chúng ta!”
“Không sai!” Một người khác hiểu ý nức nở.
“Dù sao cửa vào bí cảnh sớm đã khép kín, cửa ra thì cũng không biết ở nơi nào, đứng đây chờ cũng không phải biện pháp, không bằng chúng ta cứ chia ra đi khắp nơi, tìm kiếm tung tích hai người kia!”
“Ta đồng ý.”
“Ta cũng đồng ý.”
Gió từ rừng cây xuyên qua, cuốn lên vài chiếc lá mục nát đang nằm trêи mặt đất.
Trong gió phảng phất có tiếng người đang thở dài ——
Tham lam cùng ngu xuẩn, chính là con đường dễ đưa người lên mà không có lối về nhất.
……
Ngụy Lương……
Trong lòng Vương Vệ Chi thoảng qua tên này.
Đây là nam nhân mạnh nhất thế gian, bọn họ đều nói, trong thiên hạ không có bất luận một nữ nhân nào không muốn gả cho Ngụy Lương.
“Xuy, hắn có cái gì tốt chứ.” Vương Vệ Chi bình tĩnh nhìn nữ nhân đang lười biếng phơi nắng cách đó không xa, trong lòng bỗng nhiên liền dâng lên một trận bực bội.
Khuôn mặt trắng đẹp như sứ của nàng dưới ánh nắng mặt trời có vẻ càng thêm lười biếng vũ mị, ánh mắt mơ hồ mê ly, như con mèo lười ngủ trưa xong còn mơ màng chưa tỉnh hẳn.
Bên tai hắn phảng phất lại vang lên thanh âm mang cười của nàng ——
Tiểu hài tử, ngươi muốn làm cái gì?
Tiểu hài tử? Hắn sớm muộn gì sẽ cho nàng biết, hắn đến tột cùng có phải tiểu hài tử hay không!
“Ê, Lâm Thu!” Hắn cất giọng kêu.
Hắn không tùy tiện tới gần, sợ làm nàng giật mình.
Hắn hoàn toàn không cảm thấy hổ thẹn đối với nàng —— tu chân giới là như vậy, cá lớn nuốt cá bé, ngươi chết ta sống.
Vì một nữ nhân quen biết qua đường chưa được mấy canh giờ như vậy, đối địch với hai người Tần Vân Hề và Liễu Thanh Âm ở thời điểm mấu chốt nhất, thật sự là hành vi ngu xuẩn đến cực điểm.
Huống hồ, lấy một địch hai, hắn căn bản không có phần thắng, cho dù có liều mạng xuất đầu, cũng chỉ bất quá kéo dài thêm một chút thời gian thôi, nàng cuối cùng vẫn sẽ chết.
Cùng với việc nháo lên khó coi như vậy rồi chỉ đổi lấy việc nàng kéo dài hơi tàn một lát, chi bằng sạch sẽ lưu loát nhường đường, nàng cũng được chết một cách thống kɧօáϊ chút, khỏi phải chờ đợi, chịu đựng thêm dày vò.
Nếu nàng là người thông minh, liền biết việc này không nên oán lên người mình.
Hắn nhận định nàng là người thông minh.
Lâm Thu chậm rãi mở đôi mắt ra, khi tầm mắt rơi xuống vạt áo trắng của Vương Vệ Chi, khóe môi nàng hiện lên một nụ cười không hề khúc mắc.
“Sao giờ mới đến ? Ta chờ ngươi đã lâu.”
Vương Vệ Chi nao nao, tâm thần không khỏi quơ quơ trái phải.
“Ta,” hắn âm thầm hạ giọng nói, nói, “Ngươi làm sao biết ta phải đi qua nơi này?”
Ánh mắt Lâm Thu nghiêng đi, liếc hố cát cách đó không xa, khóe miệng cong lên: “Ôm cây đợi thỏ.”
“Đúng rồi,” Vương Vệ Chi nói, “Ngươi đã nói, ngươi biết tất cả bẫy rập trong cửa này, cùng với biện pháp qua cửa.”
Thần sắc hắn càng thêm tự nhiên, giống như sự tình xảy ra ở bên ngoài cửa này phảng phất đã thành mây khói thoảng qua, bị hai người này đồng thời quên đi.
Lâm Thu nói: “Cửa này kỳ thật có thể hai người cùng nhau qua.”
“Vậy à? Vậy thật tốt quá, ta sẽ toàn lực giúp ngươi qua cửa.” Vương Vệ Chi giả bộ như bộ dáng hoàn toàn tín nhiệm nàng, kỳ thật trong lòng không cho là đúng.
Hắn không ngại nàng âm mưu chuyện gì đó ở nơi đây, bởi vì kế hoạch nguyên bản của hắn đó là muốn mang theo nàng một đường đi đến cuối cùng, thẳng đến trước khi gặp mặt Hoang Xuyên, sau đó lại đưa nàng rời đi.
Cho nên, khi nàng nói có thể hai người cùng nhau qua cửa, vậy thật ra không khác lòng mình bao nhiêu.
Lâm Thu tất nhiên biết hắn không tin, nhưng nàng càng thêm không sao cả.
Vương Vệ Chi không biết nàng có chiêu thức Kinh Liên Phá, có thể một chiêu tất sát, tới thời điểm mấu chốt, lại cho hắn một cái “Kinh hỉ”.
Bất quá trước đó, nàng phải lợi dụng hắn, giải quyết hai người Liễu Thanh Âm cùng Tế Uyên.
Lâm Thu thúc giục lốc xoáy cát dưới chân, chậm rì rì bay về hướng Vương Vệ Chi.
Khoảng cách hai người càng ngày càng gần, mãi đến khi cơ hồ như sắp dán vào nhau.
Đồng tử Vương Vệ Chi càng rút nhỏ lại, ngừng thở, bình tĩnh nhìn thẳng Lâm Thu.
Ngay khi thân thể hai người sắp chạm nhau, Lâm Thu nở nụ cười tươi sáng, nhìn thoáng qua hắn, giơ một bàn tay lên, nhẹ nhàng dán lên bờ vai của hắn, dùng lực đạo không nhẹ không nặng nhẹ nhàng đẩy hắn về trước một bước nhỏ.
Cũng chỉ cách nhau một bước nhỏ.
“……?” Vương Vệ Chi có vài phần chật vật mà cúi người nhìn nàng, trong ánh mắt tràn đầy tìm tòi nghiên cứu.
Lâm Thu cười nói: “Cửa này có thể đả thương người nha, đẩy người xuống, sau đó cướp đi lốc xoáy cát dưới chân đối phương.
Không thể tưởng được đúng không? Vương Vệ Chi, ta nghĩ ta đã biểu hiện đủ thành ý.”
Con ngươi Vương Vệ Chi nháy mắt rút lại đến không thể thấy mấy, hắn đảo hít một ngụm khí lạnh thật sâu, môi mỏng thoáng trắng bệch: “Thật ?.”
“Thật sự.”
Hắn không biết nơi này có thể đả thương người, nên cũng không đề phòng quá nhiều…… Nếu nàng chuẩn bị lực tay mạnh hơn nữa, đẩy hắn như vậy, hắn có năm phần sẽ bị đẩy rớt khỏi lốc xoáy cát!
Cho nên như lời nàng nói, nàng đã biểu hiện ra đủ thành ý.
Bốn mắt nhìn nhau, trong lòng đều đang tính kế đối phương, suy nghĩ át chủ bài cùng tâm tư.
Thử một lần, Lâm Thu đã xác định, Vương Vệ Chi thật sự đối với nàng cực kỳ đề phòng, nếu mới vừa rồi trực tiếp dùng tới chiêu Kinh Liên Phá, cũng chưa chắc có thể đánh hạ hắn xuống khỏi lốc xoáy cát.
Bất quá không quan trọng, có một màn “Chết giả” vừa rồi, Vương Vệ Chi cũng không biết nàng có ẩn giấu thực lực chân thật như thế nào.
Mà Vương Vệ Chi, khi nghe nàng nói “Cửa này có thể đả thương người”, xác thật là lắp bắp kinh hãi.
Cái tin tức này quan trọng nhất, nếu nàng vẫn luôn gạt hắn, tùy thời có thể xuống tay, chỉ sợ thật đúng là sẽ mang đến một ít phiền toái.
Nhưng mà nữ tử rốt cục thì tầm mắt cũng nông cạn, gặp phải sự tình liền theo bản năng sẽ lựa chọn ỷ lại vào nam nhân —— thật cũng không phải chuyện gì xấu, thực lực của mình đủ mạnh, mang theo nàng cũng không sao.
Hắn chậm rãi phun ra một ngụm khí nghẹn trong ngực do kinh ngạc, hai tròng mắt híp lại, trịnh trọng nói: “Đa tạ.
Ta sẽ hợp tác cùng với ngươi, không hề giữ lại.”
“Ừ.” Lâm Thu hơi hơi mỉm cười.
Vương Vệ Chi im lặng một lát, nói: “Ta không biết nên biểu hiện thành ý của ta như thế nào.
Nếu ngươi có thể tin ra, cứ xem biểu hiện của ta về sau.”
Lâm Thu gật đầu, nói: “Đi, ta dẫn ngươi đi thêm hạt cát.”
“Nơi này chẳng lẽ không được sao?” Vương Vệ Chi nghiêng đầu nhìn cái hố cát to lớn đến mức muốn chứa cả thế tục kia.
Lâm Thu cười nhạt, vẫy tay ý bảo hắn đi ra phía sau lưng mình, sau đó triệu ra lưu li xích kiếm, ngưng ra dây xích linh khí, từ trêи mặt đất cuốn lên một khối đá lớn, ném về hướng hố cát.
Bỗng nhiên trong lúc này, thiên địa biến sắc!
Chỉ thấy mặt cát đang bình tĩnh như tờ giấy bỗng nhiên thẳng tắp dựng đứng lên! Một con quái vật khổng lồ không thấy đầu đuôi phóng lên cao, khối đá to lớn đó văng lên không trung, tựa như một mảnh lá con bay vèo vèo tớ bên trong thác nước, trong nháy mắt đã biến mất tung.
Con bọ rùa ngồi xổm trêи chiếc lá trêи đỉnh đầu hai người bị kinh hãi, vẫy cánh, “Ô ô ong ong” bay đi về nơi xa.
Vương Vệ Chi hít một ngụm khí lạnh, ngửa đầu về hướng bầu trời nhìn lại.
Một đôi mắt to chừng một gian phòng nhỏ đang từ trêи cao nhìn xuống đại địa.
Đây là một con Phúc Xà màu cát, nó lớn bao nhiêu thì thật không thể diễn tả bằng ngôn từ nữa rồi.
Nếu ngây ngốc dán lên đi “cát”…… Hậu quả chỉ sợ không dám tưởng tượng!
Cảm kϊƈɦ trong lòng Vương Vệ Chi đối với Lâm Thu lại nhiều thêm vài phần, bất quá trong niềm cảm kϊƈɦ đó trước sau vẫn kèm theo vài phần khinh mạn —— nàng ta chỉ một lòng muốn lấy lòng mình, loại nữ nhân mang tâm tư này, hoặc là muốn lợi ích, hoặc là muốn tình cảm.
Vô luận là loại nào, Vương Vệ Chi đều cảm thấy có chút không kính nổi.
Đến nỗi loại nếu hỏi hắn vậy loại nữ nhân nào mới “có năng lực”? Hắn cũng không nói được.
Dù sao chưa từng gặp được lần nào.
Lâm Thu mang theo Vương Vệ Chi xuyên qua mấy bụi cỏ lớn che trời lấp đất.
“Sau khi lấy thêm cát cho vào lốc xoáy của ngươi xong, chúng ta liền đi đến mặt Bắc chặn Tế Uyên lại, tiễn hắn ra khỏi bí cảnh trước đi.” Lâm Thu không chút để ý mà nói, “Cũng cho ta xem bản lĩnh của ngươi.”
“Chuyện nhỏ.” Môi mỏng của Vương Vệ Chi khẽ nhúc nhích.
“Còn Liễu Thanh Âm.” Lâm Thu do dự một lát, “Tin tức mà ta biết, nàng ta cũng đều biết.
Khi đối mặt với nàng ta, ngàn vạn không thể thiếu cảnh giác.”
Vương Vệ Chi hơi hơi cười nhạt, trong mắt vẫn như cũ, tràn đầy khinh mạn.
Lâm Thu không khỏi cảm thấy chỗ nào có điểm quái quái —— Vương Vệ Chi là loại cuồng ma tự luyến, thật sự sẽ vì một nữ nhân làm đến trình độ như trong sách nói qua sao? Chỉ mới vừa rồi nhìn thấy kiểu hắn cùng Liễu Thanh Âm giao tiếp với nhau trêи đỉnh thác cát chảy, căn bản nhìn không ra hắn có chút nào dấu hiệu của một người sẽ bốc cháy lên lửa yêu mù quáng.
Một người nam nhân như vậy, thật sự sẽ vì một nữ nhân si mê đến điên?
Nhưng nếu nói không phải, thì phải giải thích gần trăm năm chờ đợi cùng trả giá không oán không hối hận như thế nào đây?
“Vương Vệ Chi, nếu ngươi thích một người, ngươi sẽ là bộ dáng gì?” Ngoại trừ khi tính kế người, Lâm Thu từ trước đến nay vẫn nghĩ cái gì liền nói cái đó.
Vương Vệ Chi hơi có chút ngạc nhiên mà nhìn nàng, liếc mắt một cái, nói: “Thì giống như ta đối với ngươi vậy.”
Nửa thật nửa giả.
Cười như không cười.
“Vậy nếu đối phương không thích ngươi, ngươi sẽ như thế nào?” Nàng tiếp tục hỏi.
Vương Vệ Chi tự tin nhe răng: “Chỉ cần là nữ nhân ta muốn, sớm muộn gì nhất định cũng là của ta.”
Lâm Thu: “……” Thật không nói tiếp được.
“Thích kiểu như Liễu Thanh Âm sao?”
Vương Vệ Chi cười: “Thôi bỏ đi.
Ngươi biết ở Vương thị, người không thiếu nhất là loại người nào không? Loại không thiếu nhất chính là đồ ngu xuẩn tự cho mình là thông minh.
Loại người này a, nhìn thôi cũng nhàm chán.”
Lâm Thu không để bụng, nhàn nhạt cười cho qua.
Nhàm chán còn gọi người ta là “Thanh Âm tiên tử”? Nam nhân đáng tin thì heo mẹ cũng biết leo cây.
Nhưng mà……Biểu hiện của hắn thực sự kém xa trình độ trong sách vạn dặm nha m.
Lâm Thu suy nghĩ, chậm rãi ngừng trước mặt một gốc cây có thân thon dài màu nâu.
Vương Vệ Chi: “Chỗ này?”
“Suỵt……” Lâm Thu ý bảo hắn tạm thời đừng nóng nảy.
Lẳng lặng chờ đợi một lát, chỉ thấy cái thực vật có thân cây thon dài đó bỗng dưng nghiêng bông hoa trêи đầu, mở ra cái miệng to như miệng trâu, phốc phốc phốc phụt ra một dòng cát mịn ra bên ngoài.
Dòng chảy của cát từ dưới gốc đi qua thân cây gập ghềnh, phát ra tiếng nghèn nghẹn ùng ục vừa lớn vừa nghe phát rợn người.
Vương Vệ Chi: “…… Hoang Xuyên tiền bối, thực đặc biệt.”
Hắn thúc giục lốc xoáy tới gần, dùng cái đuôi thon dài nhòn nhọn của lốc xoáy đem những hạt cát tán sa đó thu nhặt lên, thực mau chóng, lốc xoáy dưới chân đã khôi phục độ lớn lại như lúc ban đầu.
“Không thể chứa thêm nhiều hơn?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thôi đi đạp đổ Tế Uyên đi.” Vương Vệ Chi nghiêng nghiêng đầu, dây cột tóc đỏ tươi nhẹ nhàng bay trong gió, lại khôi phục bộ dáng thiếu niên hăng hái khí phách.
Dưới sự có tâm lẫn vô tâm, hai người Vương Vệ Chi cùng Lâm Thu thực mau liền tìm thấy Tế Uyên.
Tế Uyên đang bị con Phúc Xà khổng lồ đến đỉnh thiên lập địa kia đuổi đến gà bay chó sủa.
Nhìn thấy một màn chật vật này, Vương Vệ Chi không khỏi len lén lau lau trán —— nếu không phải có Lâm Thu tương trợ, chỉ sợ chính hắn cũng đang rơi vào tình cảnh tính tình.
“Bên kia có một cái sơn động.” Ánh mắt Vương Vệ Chi hơi lóe, “Ngay ở nơi đó, đưa hắn lên đường.”
Lâm Thu mấy chuyện đánh giết này nọ thì cũng không lành nghề, nàng an tĩnh đi theo phía sau Vương Vệ Chi, trước Tế Uyên một bước, lẻn vào sơn động nhỏ phủ đầy dây leo ở phía xa kia.
Không bao lâu, Tế Uyên quả nhiên rầm rầm ù ù bị con rắn khổng lồ đó đuổi vào trong sơn động!
“Đừng sợ, ta chắc chắn bảo về ngươi không chịu một chút thương tổn nào.” Đôi mi của Vương Vệ Chi hơi nhăn lại, trong mắt mang cười, môi mỏng mím chặt, lộ ra một loại cương nghị chỉ có ở thiếu niên.
Dứt lời, hắn giục lốc xoáy, thân ảnh hóa thành một tia chớp màu đỏ trắng, bỗng chốc đánh úp về phía Tế Uyên đang chật vật bất kham!
Nói ra Tế Uyên cũng là xui xẻo.
Hắn lợi dụng đại thuật “Trăm anh hàng huyết” thao túng thân thể Vương Hàn Lệnh lẻn vào bí cảnh, thực lực tất nhiên là bị hạ xuống không ít, cũng chỉ tương đương với Vương Vệ Chi hiện tại.
Mới vừa rồi bị con rắn khổng lồ kia truy đuổi, vì giảm bớt hao tổn cát trong cơn lốc xoáy, hắn đã hao tổn tinh thần lại chịu vết thương trêи thân, dùng ra
không ít tuyệt kỹ.
Giờ phút này thật vất vả trốn vào được một sơn động nhỏ hẹp, mắt thấy con rắn khổng lồ bị kẹt ở ngoài động, cuối cùng mới buông xuống trái tim một chút.
Ai ngờ, vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, đúng lúc đang lơi lỏng cảnh giác nhất, bỗng cảm thấy bên cạnh mình có một cỗ sát khí sắc bén đánh úp lại, trong khoảng thời gian ngắn, nói tránh cũng không thể tránh!
Vương Vệ Chi dĩ dật đãi lao(*), tung ra một đòn tuyệt kỹ chuẩn bị đã lâu, đầu Tế Uyên vừa nghiêng một cái, liền thấy toàn bộ sơn động bị bóng kiếm hai màu trắng đỏ chiếu sáng lên, tựa thật tựa huyễn, căn bản không có đường trốn.
(*) Dĩ dật đãi lao: hay còn gọi “Lấy nhàn rỗi đối phó mỏi mệt” là một loại hình chiến thuật “phòng thủ”, lấy phòng thủ làm chủ đạo.
“Vương vệ……”
Một thanh kiếm nóng đã hoàn toàn đi vào trước ngực.
Trong lòng Tế Uyên biết lui về phía sau rớt khỏi lốc xoáy liền sẽ bị đào thải, trong lòng lại không cam lòng, đôi tay nâng lên, nắm chặt mũi kiếm.
Chỉ thấy mấy giọt máu màu thẫm tí tách tí tách, theo thân kiếm chảy xuôi xuống.
“…… Chi!” Sắc mặt Tế Uyên dữ tợn, “Thu tay lại! Nếu không ta giết mẹ ruột ngươi!”
Động tác của Vương Vệ Chi ngừng lại.
Lâm Thu cũng cẩn thận điều khiển lốc xoáy chầm chậm đến gần một chút.
Tế Uyên sợ hắn không tin, vội vàng nói: “Ta hỏi ngươi, mẹ ruột ngươi có phải tên là Hoàng Ngân Nguyệt hay không ?!”
Hô hấp của Vương Vệ Chi cứng lại, sắc mặt âm trầm muốn tích nước.
Tế Uyên thấy dáng vẻ này của hắn, trong lòng đã có đáp án, khóe môi cong lên, trêи mặt tràn đầy cười tà: “Khó trách lần đầu tiên nhìn thấy tiểu tử ngươi liền cảm thấy quen mắt! Mới vừa nghe nói ngươi nói ngươi mẹ đẻ là ma, trong lòng bổn tọa liền ẩn ẩn có đáp án, ha hả ha hả, thì ra là thế, thì ra là thế!”
Gò má Vương Vệ Chi căng chặt.
Tế Uyên đầy mặt đắc ý: “Ngươi sợ là không biết nhỉ? Mẹ ruột ngươi Hoàng Ngân Nguyệt chính là tình yêu đích thực trong lòng ma chủ! Trận đại chiến tiên ma lần này này là do người mẹ của ngươi dựng lên!”
Yết hầu của Vương Vệ Chi co chặt, tuy mạnh mẽ làm ra vẻ trấn định, thanh âm lại không tự giác trở nên quái dị: “Nói nhảm !.”
“A,” Tế Uyên miệng phun máu tươi, lại điên cuồng cười nói, “Nếu không phải có thể bắt chẹt ma chủ, ta làm sao có thể dễ dàng tính kế được hắn, làm hắn chết oan chết uổng? Ta nói cho ngươi, ma chủ không màng tánh mạng tranh đua với Ngụy Lương, là vì tạo cơ hội cho ta thuận lợi đi bắt Hoàng Ngân Nguyệt.
Hiện giờ bà ta đang ở đâu, thế gian này chỉ một mình ta biết được!”
Vương Vệ Chi chậm rãi rút kiếm trở về.
Tâm Lâm Thu rơi xuống thật mạnh —— ai cũng không thể tưởng được, hai người Vương Vệ Chi cùng Tế Uyên này vốn dĩ nên không liên quan gì nhau, lại có dính líu như vậy!
Cứ như vậy, chỉ sợ Vương Vệ Chi không thể không liên thủ cùng Tế Uyên……
Đang lúc Lâm Thu lặng lẽ lui lại phía ngoài động, bỗng nhiên biến cố nảy sinh!
Liễu Thanh Âm không biết từ khi nào cũng lẻn vào trong sơn động, lợi dụng lúc Vương Vệ Chi cùng Tế Uyên thất thần giằng co nhau, nàng ta bay lên, một chân đem Tế Uyên đá văng ra ngoài! Hắn ta bay thành một đường tròn kêu lên mấy tiếng quái dị rồi biến mất ở trong hư không.
“Ngươi!” Khoé mắt Vương Vệ Chi muốn nứt ra, hung hăng trừng hướng Liễu Thanh Âm.
Chỉ thấy thân ảnh Liễu Thanh Âm nhoáng lên, đoạt được lốc xoáy của Tế Uyên, giơ kiếm ra trước ngực, âm thanh lạnh lùng nói: “Không cần lo lắng, lệnh đường đã bị Ma tộc bắt cóc, Vạn Kiếm Quy Tông ta bụng làm dạ chịu, chắc chắn giúp ngươi cứu bà ta toàn vẹn trở về.”
Ngực Vương Vệ Chi phập phồng không dừng, đã cực kỳ tức giận.
Liễu Thanh Âm nói: “Không nên trì hoãn nữa, ngươi lấy lốc xoáy của Lâm Thu, hai người chúng ta tức khắc đi gặp Hoang Xuyên.”
Vương Vệ Chi hít ngụm khí thật sâu, chậm rãi quay đầu, nhìn thẳng Lâm Thu..