“Trong trí nhớ Tần Vân Hề, thành trì tìm được Thiển Như Ngọc, đúng là chỗ này.”
Ngữ khí Ngụy Lương bình đạm.
Thiển Như Ngọc lại thật ra bất giác cảm thấy lạ, bởi vì trong cuộc đối thoại của đôi vợ chồng này, mười câu có chín câu nàng ấy nghe không hiểu, dư lại một câu thì nửa biết nửa không, nghe xong mạc danh cảm thấy mặt có hơi đỏ.
Lâm Thu lại như nghe được một tiếng sấm sét, thân thể cứng đờ tại chỗ, ngay cả tròng mắt cũng chuyển động gian nan.
Sau một lúc lâu, nàng ngơ ngác mở miệng, lặp lại một lần ——
“Trong trí nhớ Tần Vân Hề, thành trì tìm được Thiển Như Ngọc, đúng là chỗ này.”
Kỳ thật, khi đang nghe đến đoạn Liễu Thanh Âm độ kiếp thành công, thần hồn lại bị thương nặng kia, trong lòng Lâm Thu liền ẩn ẩn cảm thấy có chỗ nào không đúng —— rõ ràng có mình cùng Ngụy Lương tham dự vào, vì sao kết quả vẫn giống như đúc trong sách chứ?
Chẳng qua trong sách thì Liễu Thanh Âm bị thương thật sự quá mức thường xuyên, độ một lần đại kiếp mà không bị thương, cứ cảm thấy có chút không thể nào nói nổi, cho nên lúc đó Lâm Thu cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng, Tần Vân Hề ở chỗ này gặp được Thiển Như Ngọc, tuyệt đối không thể là trùng hợp.
Tòa thành này cách Vạn Kiếm Quy Tông tuy rằng không tính gần, nhưng tuyệt đối cũng không thể nói xa.
Nếu Thiển Như Ngọc lựa chọn ẩn cư ở chỗ này, vậy liền không phải là ẩn cư, mà là trong lòng còn mang hy vọng gặp lại Tần Vân Hề.
Thiển Như Ngọc trong thế giới này cùng Lâm Thu cũng có vài phần giao tình, Lâm Thu trăm phần trăm có thể xác định, Thiển Như Ngọc tuyệt đối sẽ không phải cái kiểu kỹ nữ mà chọn một chỗ “ẩn cư” như vậy.
Cho nên…… Tần Vân Hề gặp được Thiển Như Ngọc ở chỗ này, chính là gặp vị Thiển Như Ngọc ở hiện thế do mình và Ngụy Lương mang lại đây, chứ không phải vị Thiển Như Ngọc ở thế giới nguyên bản trong sách!
Da đầu Lâm Thu tê dại.
Cho nên tất cả những gì mình làm, cũng không thể nào thay đổi được cái gọi là lịch sử của kiếp trước……
Nó chính là lịch sử.
Hóa ra, mình cũng không phải là người đứng xem, mà là sớm đã nhập vào bên trong câu chuyện.
“Ngụy Lương.” Nàng kéo tay hắn lại.
Hắn trở tay nắm chặt nàng, thấp giọng đáp: “hử ?”
Vẻ mặt nàng nghiêm túc: “Ta có hơi hoảng.”
Hắn không nghĩ tới nàng sẽ nhảy ra một câu như vậy, suýt chút phốc cười ra tiếng.
Nhưng sự thông minh tài trí nói cho hắn, nếu như cười ra tiếng, nàng nhất định sẽ trở mặt với hắn.
Vì thế hắn ép khóe môi xuống, trịnh trọng nói: “Không có chuyện gì, hết thảy đã có ta.”
“Ừ.” Nàng nhanh chóng đáp lời, giống như sợ hắn đổi ý.
Đi được nửa đường, nàng nhịn không được lại nói: “Nói như vậy, Tần Vân Hề cùng Liễu Thanh Âm phi thăng thất bại, thật ra rất có thể là do chúng ta làm.”
“Ừ.” Ngụy Lương nói.
Lâm Thu càng nghĩ càng cảm thấy mình dò ra chân tướng: “Trác Tấn và Tần Vân Hề, Liễu Thanh Âm lại không oán không thù, không đáng phải trăm phương ngàn kế gài bẫy bọn họ.
Nếu như có thì là muốn tính kế Liễu Thanh Âm, bởi vì Liễu Thanh Âm lúc trước dùng chú ấn gài Vương Vệ Chi, hắn làm hết thảy chỉ là vì giúp Vương Vệ Chi báo thù.”
Nàng tiếp tục nói: “Thử nghĩ, nếu không phải có Trác Tấn nhúng tay vào, 99 năm này của Vương Vệ Chi đều chỉ có thể bị buộc phải nhiệt tình, thật lòng đối tốt với Liễu Thanh Âm, chờ đến khi chú ấn kia được giải trừ, hắn lại đánh không lại hai vợ chồng kia, nói không chừng đã trơ mắt nhìn bọn họ nắm tay nhau phi thăng, chẳng phải là tức đến chết ? Vậy không phải là oán khí ngập trời a?”
Ngụy Lương nhìn chằm chằm môi nàng, dần dần có chút nhập thần.
Lâm Thu không phát hiện mình bị nhìn, còn đang rất hứng chí nói chuyện: “Mà hiện tại, Vương Vệ Chi làm hết thảy, nhìn như là vì tốt cho Liễu Thanh Âm, kỳ thật từng bước đào hố, chỉ chờ ngày chú ấn được giải trừ, trở tay cho nàng ta một đòn trí mạng.
Nếu đổi lại ta là Trác Tấn, ta cũng sẽ làm như vậy với Liễu Thanh Âm.”
“Nhưng là Tần Vân Hề cùng Liễu Thanh Âm không giống nhau.
Tần Vân Hề cũng giống như Vương Vệ Chi, đều là hậu nhân của Hoang Xuyên.
Theo lý thuyết, Trác Tấn phải bảo vệ hắn mới đúng, vì cái gì phải hại hắn phi thăng thất bại, vẫn kiếp chứ ?” Nàng hít một ngụm khí lạnh, “Cho nên, chắc chắn là chúng ta làm.”
Càng nghĩ sâu, càng cảm thấy lạnh sống lưng.
Khóe môi Ngụy Lương gợi lên một mạt cười nhạt “hết thảy ta đều nắm giữ”, duỗi tay ôm lấy đầu vai nàng , nói: “Không sao.
Ràng buộc của ta cùng với Tần Vân Hề sớm đã chặt đứt.”
Lâm Thu biết hắn nói là làm, đã từng đồng ý với Hoang Xuyên sẽ quan tâm đến hậu nhân của hắn, liền thành một thề ước trói buộc hắn.
Lúc trước khi Hoàng Ngân Nguyệt uổng mạng, hắn liền từng bị thề ước phản phệ đến trọng thương, mà lúc thân xác của Tần Vân Hề chết đi, hắn cũng kịp thời giữ lại một sợi nguyên hồn, nhập vào trong kiếm cảnh của vấn tâm kiếp để nhìn lại quá khứ, chân thành ăn năn, cam tâm tình nguyện về với thiên địa.
Đến tận đây, ràng buộc của hai người đã hoàn toàn chặt đứt.
Như vậy, nếu như Tần Vân Hề trong thế giới này bị uổng mạng, người bị thề ước phản phệ chính là……
Sống lưng Lâm Thu dâng lên một cơn lạnh lẽo.
Đỉnh của cuộc chiến, vẫn chưa kết thúc.
……
Thiển Như Ngọc khăng khăng đi theo Ngụy Lương cùng Lâm Thu, cùng nhau tới Tịch Ma Lĩnh.
Lời nàng ấy không nhiều, chỉ đơn giản muốn làm sáng tỏ lập trường của mình.
“Hai vị tôn chủ nuôi ta khôn lớn, trong lòng ta, vĩnh viễn là cha mẹ ruột.”
“Ta xác thật đối với tôn chủ từng nảy sinh tâm tư không nên có, ta cũng không muốn dùng bất luận từ ngữ nào giảo biện cho bản thân.”
“Nhưng, ta và tất cả hài nhi trong thiên hạ đều giống nhau, chuyện trong lòng sợ hãi nhất, không gì hơn là mất đi phụ thân hoặc mẫu thân.
So sánh với chuyện này, thì một chút tình cảm vớ vẩn kia thực sự nhỏ bé đến không đáng để, ta tuyệt đối không để nó tùy ý lớn lên, ta sẽ toàn lực bóp chết nó ngay tại chỗ.”
“Ta tin tưởng hai vị tôn chủ tuyệt đối không vì ta mà sinh hiềm khích.”
Lâm Thu yên lặng gật đầu.
Nàng tin Thiển Như Ngọc, bởi vì nàng ấy xác thật đã làm như vậy.
Hai Thiển Như Ngọc cách nhau 90 năm, mà trong 90 năm này, chưa từng thấy nàng ấy đi sai một bước nào.
Lâm Thu biết, Thiển Như Ngọc của 90 năm sau, không phải chỉ biết rơi lệ với bóng dáng tương tự Lâm Tú Mộc.
Nếu như thấy Mi Song, lòng tưởng nhớ người xưa của nàng ấy cũng sẽ giống vậy.
Chỉ là không biết, người bị cổ mẫu khống chế, còn có thể cứu chữa không ?
Ba người nhanh như điện chớp, chạy tới Tịch ma Lĩnh.
Mấy đại đệ tử của Mộ Dung Xuân lưu lại nơi này theo dõi đã bị Ngô Mộc Thượng Thiên của Lâm Tú Mộc trói lại, chợt vừa nhìn liền giống như một cái cây to giơ ra bảy cành đung đưa.
Thấy Ngụy Lương, mấy đồ tôn gấp đến độ kêu lên ô ô.
Ngụy Lương thả người ra, bảo bọn hắn hồi tông, bế quan tư quá.
Mấy đệ tử này cực kỳ ủy khuất, lại không dám hỏi nhiều, chỉ rầu rĩ trở lại tông môn, lập tức đi đến tư quá lĩnh lãnh phạt.
Nhưng thiên tính của con người chính là thích nhiều chuyện.
Sau khi tới Tư Quá lĩnh, vài người lặng lẽ một châu đầu ghé tai, liền nói ra một chút uất ức trong lòng —— mình rõ ràng không có phạm sai lầm, vì sao phải bị phạt chứ? Còn không phải là vì thấy Kiếm Quân đi cùng hai vị mỹ nhân sao.
Trong đó một người là Thiển Như Ngọc, đoàn người đều nhận ra, một người khác là một nữ tử trẻ trung, khuôn mặt vừa xinh đẹp vừa sắc sảo, thân mật với Kiếm Quân vô cùng……
Cho nên phạt mấy sư huynh đệ này, rõ ràng không phải cấm túc, mà là cấm khẩu!
Kiếm Quân là sợ bọn họ lắm miệng nói ra bí mật của hắn chứ gì.
Những năm gần đây, đối với tác phong hành sự của Tần Vân Hề trong quan hệ nam nữ, trong tông đã sớm có rất nhiều phê bình kín đáo, chỉ là không dám nói ra bên ngoài mà thôi.
Lần này, bảy đệ tử dưới tọa của Mộ Dung Xuân cuối cùng cũng tự mình lĩnh giáo một phen, chờ đến Mộ Dung Xuân cùng Cung lâm tiến vào thăm, liền mồm năm miệng mười đem sự tình kể cho hắn.
Mộ Dung Xuân cũng thập phần bất đắc dĩ.
Muốn hỏi hắn cảm thụ như thế nào, ước chừng giống như là hài tử phát hiện cha mình già mà không đứng đắn, ở bên ngoài bao tiểu tam.
Làm sao khuyên bảo bây giờ.
Hắn thở dài đi bái kiến ngọn núi chính.
Tần Vân Hề mới vừa cho Liễu Thanh Âm dùng xong dược, để nàng ta nghỉ ngơi.
Nhìn thấy bộ dáng Mộ Dung Xuân muốn nói lại thôi, Tần Vân Hề không khỏi có chút buồn bực, đứng dậy theo hắn đi ra khỏi động phủ, đứng bên trong màn mây mù cạnh núi.
Mộ Dung Xuân do dự một lát, nói: “Sư tôn mấy ngày trước đây, đi ra ngoài…… Là tìm Thiển Như Ngọc đạo hữu xin Tủy Ngọc Hoa để chữa bệnh cho sư muội đúng không?”
Tần Vân Hề nói: “Không sai, hiệu quả trị liệu rất tốt.”
Mộ Dung Xuân thầm nghĩ, quả nhiên.
Hắn tiểu tâm châm chước dùng từ: “Sư tôn tuy là vì sư muội, nhưng, cùng Thiển đạo hữu, hoặc là nữ tu khác, tốt nhất vẫn nên…… giữ khoảng cách thêm một chút.”
Hai người tâm sự nặng nề, đều không lưu ý đến Liễu Thanh Âm đã tỉnh, theo ra ngoài, đứng ở sau cửa động phủ lắng nghe bọn họ nói chuyện.
Vừa nghe lời này, Liễu Thanh Âm suýt chút bóp nát nắm tay mình.
Giỏi lắm, từ trước nay hắn tuy rằng trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng nhiều ít gì còn biết quý trọng thanh danh, tuyệt đối không để người khác có cơ hội tìm được điểm bắt bẻ.
Hiện giờ thì tốt rồi, ngay cả Mộ Dung Xuân cũng tới cửa khuyên hắn, những người này ở sau lưng còn không biết đã chỉ trỏ nghị luận mình như thế nào nữa!
‘ không thể phát tác, ngàn vạn lần không thể phát tác……’ Liễu Thanh Âm cắn chặt răng, ‘ đã thấy rõ gương mặt thật của hắn, vậy thì cứ……’
Từng giọt hận ý đọng lại trong mắt, thần sắc của nàng ta dần dần bình tĩnh trở lại.
Mà Tần Vân Hề nghe xong Mộ Dung Xuân nói, sắc mặt nháy mắt âm trầm.
Không cần nghĩ cũng biết, một màn hắn cùng Thiển Như Ngọc gặp mặt kia,nhất định là bị đám đệ tử dưới tọa của Mộ Dung Xuân trông thấy.
Hắn cũng không có làm gì với Thiển Như Ngọc mà! Nhiều nhất chỉ là đứng hơi gần chút, nói chuyện ôn nhu chút, lại thay Liễu Thanh Âm tạ lỗi với nàng ấy chút……
Chỉ có như vậy mà mấy người này cũng đồn đãi vớ vẩn sao!
Tần Vân Hề giận dữ phất tay áo: “Quản đám đệ tử dưới tọa của ngươi cho tốt đi, học cái gì không tốt, học đám ba hoa chợ búa phố phường! Có thời gian rảnh rỗi làm mấy chuyện này, không bằng đóng cửa ăn năn, dốc lòng tu hành!”
Mộ Dung Xuân chỉ cảm thấy hai mắt biến thành màu đen, hít sâu một hơi, nói: “Là đệ tử nhiều chuyện! Đệ tử liền đến Tư Quá Lĩnh cùng bọn họ lãnh phạt!”
Không đợi Tần Vân Hề lấy lại tinh thần, Mộ Dung Xuân đã đùng đùng rời đi.
“Một đám phản nghịch.” Tần Vân Hề mấy ngày nay có thể nói chỗ nào cũng không thuận lợi, thái độ lạnh như băng của Thiển Như Ngọc kia cứ như nhát dao cọ vào tim hắn, vậy mà còn bị người nghị luận sau lưng, thật là vừa oan uổng vừa tức giận.
Vừa quay đầu lại, vừa lúc thấy bóng dáng Liễu Thanh Âm.
Trong lòng Tần Vân Hề rơi lộp bộp, đỉnh đầu muốn bốc khói, vội vàng thuấn di một cái, chuyển qua bên cạnh Liễu Thanh Âm.
“Thanh Âm……”
Liễu Thanh Âm ngoái đầu lại nhìn hắn, lại là một gương mặt tươi cười không hề khúc mắc.
Nếu không phải hốc mắt phiếm màu đỏ, Tần Vân Hề quả thực cho rằng nàng ta chưa nghe thấy gì.
“Thanh Âm, nàng cũng biết mà, Tủy Ngọc hoa trị thương thế của thần hồn vô cùng tốt, ta gặp mặt Thiển Như Ngọc, đều là vì……”
Liễu Thanh Âm yếu ớt mở miệng cắt ngang lời hắn: “Ta biết, không cần giải thích.”
Tần Vân Hề nhất thời chưa phục hồi tinh thần lại: “A?”
Liễu Thanh Âm cười cười: “Chẳng lẽ ta còn không hiểu lòng chàng sao? Chàng vì ta, bôn ba khắp nơi tìm dược, lại hao tâm tổn sức thay ta trị thương, trong lòng ta đều rất rõ ràng.
Về sau, những việc này đều không cần giải thích với ta, ta sẽ không bao giờ sẽ giống vô cớ gây rối như trước nữa .”
Trong lòng Tần Vân Hề chấn động không thôi, ngơ ngẩn há mồm: “Thanh Âm……”
Nàng ta, hình như trong một đêm đã trưởng thành, làm hắn vô cùng vui mừng.
Ở một nơi hắn nhìn không thấy, khóe miệng Liễu Thanh Âm lại là hiện lên nụ cười lạnh băng.
Bên kia, Lâm Thu một đường đụng mặt với Lâm Tú Mộc.
Lâm Tú Mộc đang đi lòng vòng hủy mấy kết giới.
Mấy cái kết giới huyết sắc này giống như những sinh vật còn sống, cứ dỡ xuống một chỗ, sẽ mau chóng mấp máy chút, thu hút lại huyết khí nồng nặc từ một chỗ khác bổ sung vào lỗ hổng.
Lâm Tú Mộc cũng tức tối đến phát điên, căn bản mặc kệ có phải đang làm chuyện vô dụng hay không, chỉ đâm đầu đi hủy.
Lâm Thu gọi Lâm Tú Mộc lại , đem chuyện mình gặp được trong vấn tâm kiếp của Liễu Thanh Âm từ đầu đến cuối kể lại cho Lâm Tú Mộc nghe.
Cổ trùng, cổ mẫu, thế lực bên ngoài, thao túng.
“Lại là như thế.” Thần sắc Lâm Tú Mộc có chút hoảng hốt, sau một lúc lâu cũng chưa hồi thần lại được.
Rốt cuộc, hắn chậm rãi nâng đôi mắt lên.
Hắn lui hai bước, đoan đoan chính chính hướng Lâm Thu làm lễ, nói: “Đa tạ.”
Thiển Như Ngọc bước nhanh đến phía sau hắn, cũng làm lễ với Lâm Thu.
Trầm ngâm một lúc lâu, Lâm Tú Mộc nói: “Chỉ là có một chút chuyện ta thực sự nghĩ không ra —— Mi Song từ nhỏ vô ưu vô lự, lớn lên cùng với ta, nàng ấy vì sao phải tiếp nhận cái gọi là khế ước của cổ trùng chứ?”
Điểm này, Lâm Thu cũng nghĩ không ra.
Mai Nương thì không cần phải nói, Tế Uyên mà nàng ta yêu bị nhốt vào đại lao, nàng ta hoang mang lo sợ, vì cứu hắn, nàng ta cam nguyện bắt lấy mỗi một cọng rơm cứu mạng, cổ trùng tất nhiên có thể dễ dàng lập khế ước với nàng ta.
Mà nữ xứng Lâm Thu, là đang bị Vương Hàn Đàm thải bổ tra tấn, ở vào tình thế bên dốc sinh tử liền ấn hạ khế ước.
Tình huống của hai người này, có thể nói là không còn lựa chọn nào khác.
Nhưng mà Mi Song thì sao?
Dựa vào cách nói của Lâm Tú Mộc , Mi Song từ nhỏ cùng hắn lớn lên, là tức phụ mà hắn sớm đã định ra, địa vị ở Bồng Lai cực cao, lại ngày ngày làm bạn bên cạnh Lâm Tú Mộc, thật sự là nghĩ không ra cổ trùng có thể có cớ gì để ép nàng ta ký khế ước?
“Ngươi xác định, không hề dấu diếm?” Lâm Thu chỉ có thể hoài nghi Lâm Tú Mộc.
“Tuyệt đối không.” Lâm Tú Mộc kiên định lắc đầu.
Thiển Như Ngọc cũng làm chứng cho hắn: “Ta từ nhỏ đã được hai vị tôn chủ thu lưu dạy dỗ, bọn họ thật sự là phu thê tình thâm, tuyệt đối không có bất luận hiềm khích gì.”
Tìm không ra nguyên nhân, Lâm Thu liền tạm thời bỏ nó qua một bên: “Có lẽ cổ mẫu có thủ đoạn đặc thù nào đó.
Bây giờ quan trọng nhất chính là, hủy đi kết giới này, tìm được Mi Song.”
“Không sai.” Mày Lâm Tú Mộc nhíu chặt, nói, “Ta thử hồi lâu, cuối cùng cũng vô kế khả thi.”
Thần sắc hắn tuy rằng vẫn ôn hòa bình đạm, nhưng trong mắt lại là lo âu không dấu được .
Lâm Thu cũng không cho hắn hy vọng vô ích nào, đem chỗ khủng bố của cổ mẫu nói rất rõ ràng.
Sau khi bắt được Mi Song, đến tột cùng có thể cứu nàng ta bình bình an an thoát khỏi tay cổ mẫu được hay không, vẫn là một câu hỏi không lời đáp.
Khi Lâm Thu cùng Lâm Tú Mộc nói chuyện, Ngụy Lương đã tìm được mắt trận của kết giới huyết sắc.
Hắn ở phía trước phá trận mở đường, Lâm Thu nhìn theo thân ảnh làm nàng mê mẩn kia, nhịn không được hỏi Lâm Tú Mộc một vấn đề: “Ngươi cùng Mi Song, cũng là một chút không rời sao?”
Hiện giờ nàng đã nếm tư vị của tình yêu sâu đậm, hận không thể mỗi thời mỗi khắc đều buộc mình trong ánh mắt của người trong lòng.
Lâm Tú Mộc cùng Mi Song, hẳn là cũng là như thế ?
Lâm Tú Mộc rũ mắt cúi đầu, ôn nhu cười: “Sau khi thành thân, ta chỉ cùng nàng ấy tách ra có hai lần.
Lần đầu tiên là khi Bồng Lai bị địa chấn, ta ở bên ngoài duy trì trật tự, trấn an nhân tâm, nàng ấy đi xem xét chỗ linh tủy như thế nào.
Lần thứ hai, chính là lần này, ta mang môn nhân đến Trung Nguyên tìm kiếm dấu vết bất diệt, nàng ấy…… vốn nên đi trông chừng linh tủy.”
Ai ngờ, nàng ấy thế mà lại đem chính bản thân mình nhốt vào trong cái lòng huyết sắc cỡ lớn này.
Lâm Tú Mộc thật sự có một vạn câu hỏi muốn hỏi nàng ấy.
“Cho nên trước nay ngươi cũng chưa từng hoài nghi, vấn đề liên quan đến dấu vết bất diệt đó, cái linh tủy đó, thật ra là có quan hệ với nàng ấy ?.” Lâm Thu nói.
Lâm Tú Mộc lắc đầu: “Xác thật chưa bao giờ hoài nghi.
Kỳ thật hiện giờ nhớ tới, sau lần đầu tiên phát hiện dấu vết bất diệt có gì đó kỳ lạ, nàng ấy hình như có chút không đúng.
Ta cũng không biết có phải hiện tại tình hình như thế này nên đa nghi hay không, nhưng giờ phút này nghĩ lại, cứ cảm thấy nàng ấy giống như có tâm sự dấu diếm, nhưng mà, nếu nói nàng ấy trăm phương ngàn kế mưu đoạt dấu vết bất diệt, ta nhất định không tin.
Cho dù nàng ấy bị cổ trùng khống chế, ta cũng không tin nàng sẽ làm như vậy.”
Lâm Thu mỉm cười: “Được người tín nhiệm vô điều kiện, thật tốt.”
Lâm Tú Mộc cũng không biện giải, chỉ nhàn nhạt cười nói: “Trừ phi chính miệng nàng ấy thừa nhận, ta tận mắt nhìn thấy, nếu không, ta không tin Mi Song sẽ hại Bồng Lai.”
Thiển Như Ngọc yên lặng gật đầu, nói: “Ta cũng vậy.”
Hai tên đầu gỗ này.
Mi Song xác thật sẽ không, nhưng cổ trùng trong cơ thể nàng ta sẽ, cổ mẫu cũng sẽ làm như vậy.
Lâm Thu không nói nhiều, bước nhanh hai bước, sóng vai cùng Ngụy Lương, chặn lại sương mù dày đặc huyết sắc thấm ra từ trong kết giới.
Mấy thứ này cùng với những sợi huyết sắc mỏng lúc trước Tế Uyên phóng thích ra khi dùng chiêu Vạn Ma Tru Tâm thật không có gì sai biệt.
Khi đó, Ngụy Lương ở trước mặt ba đồ đệ của mình ẩn đi thực lực chân chính của bản thân, không vận dụng lực lượng băng sương của hắn, nên khi đó là Lâm Thu tung tăng dùng Nghiệp Liên hút hết mấy sợi huyết sắc mỏng manh này trong trận, giúp Nghiệp Liên tấn giai.
Hiện giờ ngày cũ tái hiện, chẳng qua hắn đang bị thương, không thể vận dụng được lực lượng của băng sương.
Ngụy Lương cũng nghĩ đến chỗ này như nàng, hắn hơi nhướng nhướng đuôi lông mày, cười nói: “Ngày sau phải dựa vào phu nhân rồi, mong nàng chớ ghét bỏ.”
“Ta giống loại người bội tình bạc nghĩa sao?” Lâm Thu tranh thủ lúc rảnh rỗi, quay về phía hắn ngọt ngào cười.
Lồng ngực Ngụy Lương rung động, cười khẽ ra tiếng.
Càng là vào sâu trong Tịch Ma Lĩnh, màu đỏ đậm kia lại càng che trời lấp đất, từng trận gió tanh tưởi phảng phất như có thể thổi vào tận bên trong xương cốt người.
“Cổ mẫu, thật sự là thập phần lợi hại.” Thần sắc Lâm Tú Mộc càng ngày càng ngưng trọng, “Mi Song tuyệt đối không có thực lực bày ra kết giới như vậy.”
“Hẳn là là mượn lực ngoại vật.” Thiển Như Ngọc nói, “Ta có thể cảm giác được, cách đây không xa chính là nơi chí tà.”
Lâm Thu nói: “Các ngươi đoán không sai, cái này sẽ thông tới một biển máu.”
Khi nói chuyện, bốn người đã thành công mở được một thông đạo trong kết giới, đi tới hang động đã từng là của Tế Uyên.
Tiến vào hang động, liền thấy vực sâu vạn trượng .
Lâm Thu nói: “Từ nơi này đi xuống, sẽ xuyên qua một chỗ hư không bịxé rách , tất cả những gì chứng kiến bằng mắt mình đều là ảo giác, vạn lần chớ bị chúng nó ảnh hưởng tâm thần.”
Nàng biết Ngụy Lương lười giải thích cho người khác, chỉ có thể để nàng làm hướng dẫn du lịch thôi.
Khi rơi xuống về phái hư không rách nát, Lâm Thu nhớ tới một câu, trong lòng bỗng nhiên có chút cảm khái.
“Quả nhiên, sau lưng những năm tháng tĩnh hảo, luôn có người gánh vác đi trước.”
《 Kiếm Chi Kiều 》, chưa bao giờ từng nói đến bên dưới di chỉ của Bồng Lai chính là một mắt địa ngục bị phong ấn, mà cái phong ấn này cũng không còn chịu được bao lâu.
Cũng chưa từng nói đến, sau khi Tế Uyên đền tội, có người chiếm cứ Tịch Ma Lĩnh, chuẩn bị làmmưa làm gió.
Càng không nói đến, mấy năm cuối cùng Ma tộc an ổn ngủ đông, là bởi vì một người nông dân bận rộn chuyên cần trồng hoa.
Dưới những luống hoa cẩm chướng tươi roi rói, ai biết cất giấu bao nhiêu anh hùng vô danh?
Mà trong quyeernt iểu thuyết kia, lăn qua lộn lại chỉ là ngươi ngược ngược ta, ta ngược ngược ngươi, ngươi ghen ta, ta vì ngươi bị thương.
Một mảnh năm tháng tĩnh hảo.
Quả nhiên trêи bao nhiêu con đường đến La Mã, không thể nào có con đường này —— lấy tình yêu nhập đạo, cũng có thể từ đất bằng phi thăng.
Lâm Thu nhàn nhạt cười nhạt, không lo âu bao nhiêu.
Lúc này, ảo giác trong mắt lại có chút không đúng.
Nàng đã đạt được lực lượng của hư không rách nát, nên khi linh hí chạm vào những lỗ không gian bị xé rách đó, liền có thể rõ ràng phác hoạ ra hình dáng chúng nó.
Nơi này có lẽ không thể em là hư không rách nát, mà chuẩn xác hơn, chính là nơi rối loạn dòng không gian.
Không gian là một khối hỗn loạn không có trật tự, chúng nó giống như nước, dễ dàng vặn vẹo, va chạm, dung hợp, đem từng màn cảnh tượng kỳ kỳ quái quái không biết từ đâu đến đưa ra trước mặt bọn họ.
Kỳ thật chỉ là hiện tượng hải thị thận lâu(*).
(*) Hải thị thận lâu: Thận (tiếng Trung: 蜃, bính âm: shèn) là một loài hải quái trong thần thoại Trung Quốc, có ngoại hình trông như một
con hàu khổng lồ (cũng có thuyết nói là ngao mật, thủy long).
Có thể phun ra sương khói, hình thành ảo tượng lâu đài, hiện tượng này được gọi là “hải thị thận lâu“.
Lần đầu tiên đi trêи một con đường, cứ cảm thấy nó đặc biệt dài, đi như thế nào cũng không đi đến cuối.
Nhưng chỉ cần đi qua một lần, trong lòng đã có ước tính trước, nên sẽ không có ảo giác như vậy nữa.
Lúc này đây, Lâm Thu không hề cảm thấy cảm giác rơi xuống không ngừng nghỉ nữa.
Lóa mắt một cái, bốn người liền đi tới trêи biển máu.
Lúc này đây, những cơn sóng nước đỏ càng thêm mãnh liệt, một cái lốc xoáy thật lớn đang cuồn cuộn xoay tròn, cả màn trời chiếu đất đều là màu đỏ đậm, phóng tầm mắt nhìn về nơi xa, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều là biển, căn bản không thể phân biệt đâu mới là đường giao của trời với biển, làm cho người đầu váng mắt hoa.
Lâm Tú Mộc mở to hai mắt, tìm kiếm khắp nơi.
“Có cái gì đó đang lên đây.” Ngụy Lương trầm giọng nói.
Lâm Thu cũng cảm giác được, bên dưới biển máu, đang có vô số hơi thở tà ác đang nổi lên từ dưới biển máu, theo cơn lốc xoáy trêи mặt biển mà cuộn đến thẳng trước mắt bốn người.
Giờ phút này trong bốn người, tu vi cao nhất chính là Lâm Tú Mộc, Lâm Thu thứ hai, Thiển Như Ngọc càng yếu hơn một ít.
Ngụy Lương bị thương nặng, không đến mức bất đắc dĩ sẽ không ra tay, sau một lần bùng nổ, chắc chắn sẽ hỏng mất.
Lâm Tú Mộc híp mắt nhìn nhìn biển máu quay cuồng, nhàn nhạt phân phó Thiển Như Ngọc: “Bày trận Tinh La, ngươi chấp chưởng Thiên Nguyên.”
“Dạ.” Thiển Như Ngọc chân đạp hư không, thả người lên không.
Tới một nơi cách đám người Lâm Tú Mộc khoảng trăm trượng, nàng ấy giơ hai tay lên, chỉ thấy những điểm điểm màu xanh lục từ trong tay áo nàng ấy bay bay ra, là đà rơi về hướng mặt biển, hơn mười giây sau, màn sáng màu lục liền trải rộng khắp tầm nhìn, mỗi trăm trượng liền có một điểm màu xanh lục, tung hoành kéo dài tới ra khỏi tầm nhìn, bao bọc toàn bộ con lốc xoáy lớn vào trong tấm màn màu xanh lục.
Lâm Thu đang xem đến nhập thần, chợt nghe giọng Thiển Như Ngọc băng băng lãnh lãnh từ phía trêи truyền đến.
Thanh âm nàng ấy không giống như ngày thường, ngày thường tuy rằng thanh lãnh, nhưng nhiều ít gì cũng mang theo một chút hơi khí nhân gian, nhưng giờ phút này lại hoàn toàn lạnh lẽo, không còn chút tình cảm nào của nhân loại.
Càng lạnh băng như cái loại âm thanh điện tử hờ hững.
“Cấm.
Mị.
Ngu.” Thiển Như Ngọc nói.
Trêи tấm màn màu xanh lục chiếm cứ phía trêи mặt biển, chợt có ba điểm màu lục nổi lên ánh sáng đỏ.
Lâm Tú Mộc huy động Ngô Mộc Thượng Thiên, chỉ thấy một đường kiếm xanh biếc từ trêи thân kiếm đãng ra, lập tức nhập vào tấm màn màu xanh lục bên cạnh hắn.
Giữa không trung, tay áo Thiển Như Ngọc ào ào rung động, chỉ thấy tinh la chớp động, kiếm ý Lâm Tú Mộc lại vượt qua không gian, từ ba chỗ nổi lên ánh sáng đỏ của mắt trận, liền chiếu vuông góc xuống biển máu.
Ba con tà vật còn chưa kịp ngoi đầu lên, liền bị chém giết chìm xuống bên dưới mặt biển.
“Kỳ.
Chỉ.”
Theo tiếng của Thiển Như Ngọc phát ra lần thứ hai, ba điểm xanh lục phát lên ánh sáng đỏ ban nãy đã quay trở lại hoàn toàn màu xanh lục, một nơi cực xa khác, lại có hai điểm trêи trận nổi lên ánh sáng đỏ.
Lâm Thu học theo bộ dáng Lâm Tú Mộc, ra một đường kiếm trong hư không ném vào trong trận ngay trước mặt.
Chỉ trong chớp mắt, nó liền lướt tới hai điểm ánh sáng đỏ ở cực xa, chém xuống hai con tà vật khó khăn lắm mới ngoi đầu lên khỏi mặt biển, chém mỗi con thành đồ hình đối xứng chỉnh chỉnh tề tề.
“Thật là lợi hại!” Lâm Thu mở to hai mắt.
Lâm Tú Mộc hiếm khi nói một câu đùa: “Ngươi khen trận, hay là khen chính ngươi?”
“Đều khen.” Lâm Thu không mặt đỏ chút nào.
Dưới sự trợ giúp của trận tinh la, vô luận tà vật từ phương vị nào ngoi đầu lên, đều sẽ bị đánh chết trước tiên, không có khả năng đánh lén.
Ba người an nhàn thu hoạch trong chốc lát, Lâm Thu nhận thấy có gì đó không đúng rồi.
Mấy thứ này, hình như là dùng để giữ lấy bọn họ thôi.
Nhưng nếu trực tiếp xuống nước, nhất định sẽ gặp phải cuộc công kϊƈɦ của tà vật từ khắp các phương vị.
Nàng lặng lẽ đi đến bên tai Ngụy Lương nói: “Ta dùng hư thật kính lẻn xuống dưới nhìn một cái, trong vòng một nén nhang liền về.”
Ngụy Lương vừa muốn nhíu mày, liền thấy nàng chu môi đỏ lên, kéo kéo ống tay áo hắn, chớp đôi mắt to, mềm mềm mại mại nói: “Tin tưởng ta đi mà.”
Ngụy Lương: “……”
Còn có thể làm sao bây giờ? Đương nhiên là lựa chọn tin tưởng nàng..