“Cao nhân, đều thích công thành lui thân nhỉ?”
Vương Vệ Chi ngồi dưới góc cây hoè trong tiểu viện của Trác Tấn, yên lặng nhìn về hướng nhà chính, xách một vại rượu con, uống một hơi cạn sạch.
“Trác tiên sinh, mấy tháng không gặp, Vương Hữu Nhiên có hơi nhớ ngài rồi.”
Từ một ngày kia, sau khi Trác Tấn bảo hắn dùng người của mình thay thế cho mấy thai phụ, thời thời khắc khắc nắm giữ hướng đi của Vương Truyện Ân xong, Vương Vệ Chi liền mất liên lạc với hắn.
Vương Vệ Chi cũng không cho rằng Trác tiên sinh sẽ xảy ra chuyện.
Chuyện duy nhất có thể nghĩ đến đó là…… Hắn thông đồng với lão bà của Ngụy Lương, bỏ trốn!
“Công thành lui thân, cùng giai nhân chơi thuyền?” Khoé môi Vương Vệ Chi hiện lên cười khổ, lại xách lên một bình rượu uống cạn, “Nhưng mà tiên sinh à, ngài còn chưa có dạy ta, làm thế nào tìm được mệnh kiếp của Thanh Âm, diệt cái mệnh kiếp kia cho nàng ấy?”
“Ta, đã đồng ý với Thanh Âm rồi, phải diệt mệnh kiếp cho nàng ấy……”
Uống hết rượu trong tay, Vương Vệ Chi thở dài, đứng lên.
“Thôi thôi, ta đã là một gia chủ thành thục, cũng không thể nào chuyện gì đều phải làm phiền tiên sinh.”
Hắn dọn mấy vại rượu còn thừa đến trong nhà chính của Trác Tấn, sau đó xếp thành hàng thật dài, lúc này mới rời đi.
Thành người gỗ đào mới có tin tức về đại cơ duyên, Vương Vệ Chi đã truyền lại cho Liễu Thanh Âm.
Một ngày này, là ngày hai người bọn họ ước định gặp mặt.
Hắn vốn nghĩ rằng Liễu Thanh Âm vẫn sẽ giống như mọi khi, cũng mang theo Tần Vân Hề tới đây.
Ai ngờ, lần này nàng ấy lại đến một mình, còn trang điểm kỹ càng……
Nói như thế nào nhỉ? Dĩ vãng, nàng ấy giả dạng một bộ thanh thuần, tiên khí phiêu phiêu, giống như hoa sen.
Nhưng hôm nay, Liễu Thanh Âm lại mặc một bộ cung trang màu vàng thẫm thêu đồ án tơ vàng dày nặng, tóc đen búi lên thành phi vân kế, cắm một cây trâm mẫu đơn vàng, ấn đường cũng điểm một dấu hoa điền màu vàng kim.
“Hoa phú quý của tiên gia.” Vương Vệ Chi vỗ tay khen ngợi.
Liễu Thanh Âm nhạt nhẽo cười: “Hữu Nhiên, hôm nay nếu đại cơ duyên đến, ta sẽ đích thân xẻo xuống khắc sinh cốt trêи người hắn, cùng hắn nhất đao lưỡng đoạn.”
“Ờ.” Vương Vệ Chi híp mắt cười.
Như thế nào, hiện giờ ngay cả ngụy trang nàng ta cũng lười hay sao?
Thật sự là nhất định ăn mình rồi a……
Hai người bước vào thành người gỗ đào.
Vương thị dù sao cũng là thế gia đệ nhất tu chân giới, dưới sự điều động vô tình lẫn cố ý của Vương Vệ Chi, tòa thành này cơ hồ đã thành một tòa thành trống rỗng, đi trêи con đường cái trống trải, chỉ nghe quanh mình là tiếng sản phụ thống khổ rêи rỉ.
Mặt Liễu Thanh Âm không có biểu tình, nhìn thẳng phía trước.
“Hữu Nhiên, cơ duyên sẽ ở nơi nào?”
Vương Vệ Chi kéo môi cười: “Thanh Âm thật quá gấp gáp, nàng chỉ cần an tâm nằm yên chờ là được, tất cả chuyện còn lại, nên để người nam nhân như ta tới chủ động.”
Ngôn ngữ đã rất lộ liễu, nhưng hôm nay Liễu Thanh Âm cũng lười giả vờ, không thèm kéo khí huyết tụ lên gò má làm ra tư thái đỏ bừng, cũng không thèm làm bộ giận dỗi nhìn hắn.
“Hắn sẽ mau chóng phát hiện ta một mình xuống núi.
Ta tới đây vội vàng, không kịp ẩn giấu hơi thở.” Liễu Thanh Âm nói.
“Để ý đến hắn làm gì!” Vương Vệ Chi nói, “Nếu hắn dám công nhiên cướp đoạt cơ duyên của nàng, ta sẽ làm cho hắn có đến mà không có về!”
“Tự đại.” Liễu Thanh Âm nghiêng đầu nhìn hắn, khóe môi gợi lên một mạt cười mị người, “Hữu Nhiên, nếu ta có duyên phi thăng, cũng sẽ không rời khỏi thế gian này.
Ta sẽ lưu lại vì thương sinh làm việc, chờ ngươi cùng ta đi.”
Vương Vệ Chi tất nhiên sẽ không có chuyện không nhìn rõ ý đồ chân thật của nàng ta, hắn cũng lười cùng nàng ta lá mặt lá trái, liền nói: “Thanh Âm, nàng nói như vậy làm cho ta rất không cao hứng.
Nếu như ta có chút ý nào đem cơ duyên này chiếm làm của riêng, sẽ không mời nàng lại đây.
Nếu đã gọi nàng đây, sao ta lại có thể để cho nàng thất vọng.”
Liễu Thanh Âm chỉ cười cười, không nói tiếp.
Nếu chỉ là cơ duyên bình thường, nàng ta tin tưởng Vương Vệ Chi nhất định sẽ cho nàng ta.
Nhưng, nếu là cơ duyên cường đại đến mức đủ làm người từ đất bằng phi thăng thì sao? Hắn thật sự nguyện ý trơ mắt nhìn nàng ta bỏ lại hắn đạp mây mà đi?
Hai người đi một vòng thành.
Vương Vệ Chi nhìn nhìn trời, nói: “Cũng sắp đến lúc rồi.
Có hai cửa thành, Nam và Bắc, đều là nơi có khả năng cơ duyên buông xuống, chúng ta mỗi người chiếm một chỗ đi.
Có bất kỳ tình huống gì, liền phóng cái này lên.”
Hắn đưa một quả tin yên cho nàng ta.
“Ngươi thủ bên nào?” Liễu Thanh Âm hỏi.
“Nào cũng được.” Vương Vệ Chi không sao cả mà nhún nhún vai, “Ta đi phía Nam đi.”
“Để ta đi.” Liễu Thanh Âm nhận tin yên trong tay hắn, “Ngươi đi hướng bắc.”
Vương Vệ Chi kéo môi cười cười: “Được.”
Làm sao bây giờ chứ? Một nữ nhân như vậy đấy, hắn lại không thể không yêu thầm.
Thật là buồn cười.
Vương Vệ Chi thảnh thảnh thơi thơi bước về hướng Bắc.
Kỳ thật thủ bên nào cũng thật sự không sao cả, khi cơ duyên buông xuống, tất sẽ có một số dị tượng, tu sĩ Đại Thừa đi từ Nam qua Bắc hay ngược lại, bất quá chỉ mất một hai giây.
Vương Vệ Chi nhướng mày thở dài.
Hà tất phải như vậy?……
Lâm Thu cùng Ngụy Lương giờ phút này đang ngồi song song với nhau trêи thành lâu phía Nam.
Hai cây nấm nhẹ nhàng lay động trong gió.
Nàng đã dần dần quen với hồn huyết của Ngụy Lương.
Ngoại trừ cái thời khắc nào đó chúng nó làm nàng càng thêm điên cuồng mê luyến thân thể hắn, những thời điểm còn lại, chúng nó đều an tĩnh ngủ đông, bất động thanh sắc điều dưỡng thân hình cho nàng.
Giờ phút này, nàng theo ngọn gió, nhẹ nhàng mà va vào hắn một chút lại một chút.
Tuy hình nấm này không phải là pháp bảo ẩn thân tốt nhất, nhưng Lâm Thu đặc biệt thiên vị nó.
Nàng thích nhất ngồi xổm bên cạnh hắn, dùng mũ nấm đâm đâm cái thân dài của hắn, hoặc là níu vào ven mũ nấm của hắn.
Nếu va chạm quá nhiều, hắn sẽ cong thân xuống, dùng cái mũ của mình chụp lên, bao trọn toàn bộ nàng lại, cấm nàng lộn xộn.
Mỗi khi đến thời khắc này, nàng liền cảm thấy mỹ mãn vô cùng tựa vào trong bờ ngực to rộng của hắn, lười nhác mà ngủ gật.
Sắp đến chính ngọ, Liễu Thanh Âm vàng tươi xuất hiện trong tầm nhìn.
Lâm Thu nhìn đến sửng sốt.
Nàng nghiêng người đến gần Ngụy Lương, khe khẽ nói nhỏ với hắn: “Vì sao những người này khi hắc hóa, đều phải mặc một bộ xiêm y mà ngày thường không mặc, mang trang dung mà ngày thường không dám làm chứ ? Đây cũng quá rõ ràng rồi, quả thực là sợ người khác không biết nàng ta đã biến thành một người xấu.”
Ngụy Lương nhẹ nhàng rung mũ nấm, tỏ vẻ hắn đang cười.
Sau khi thương thế Liễu Thanh Âm khỏi hẳn, tu vi liền tiến bộ vượt bậc, hiện giờ đã là Kiếm Quân trung kỳ Đại Thừa, đây không thể không kể công đến chuyện mấy ngày này nàng ta miệt mài không tiết chế mà thải bổ Tần Vân Hề.
Mà Tần Vân Hề vui vẻ chịu đựng, hận không thể để cho đạo lữ biến thân thành yêu tinh này hút khô hết cốt tuỷ của mình.
Hôm nay, Liễu Thanh Âm là làm cho Tần Vân Hề đảo đến chân mềm, sau đó ra lệnh ép hắn bế quan bổ túc tinh nguyên, nàng ta lại lặng lẽ chạy tới đây, độc chiếm cơ duyên.
Nhưng mà nàng ta lại xem thường phân lượng của mình trong lòng Tần Vân Hề.
Hắn hiện giờ mê luyến nàng ta vô cùng, liếc mắt một cái không thấy liền đứng ngồi không yên, phát hiện nàng ta xuống núi, hắn liền theo xuống.
Giờ phút này, Tần Vân Hề ẩn giấu hơi thở, đi theo phía sau Liễu Thanh Âm.
Lâm Thu nhìn một màn này, trong lòng không khỏi thập phần thấy kỳ quái.
Nếu như tất cả mọi chuyện trước mắt đều thật sự sẽ xảy ra, vậy vì sao trong trí nhớ của Tần Vân Hề, từ đầu tới đuôi căn bản chưa từng xuất hiện thân ảnh Ngụy Lương và mình chứ? Chẳng lẽ hôm nay, Ngụy Lương căn bản không tính ra tay cướp đoạt cơ duyên sao?
Khi nàng nghi hoặc, liền sẽ cầm lòng không đậu mà nghiêng đầu.
Giờ phút này nàng không có đầu, liền chỉ thấy cái mũ nấm tròn tròn đang cố tình…… nghiêng về hướng một bên.
Trong lòng Ngụy Lương buồn cười, thở dài, đẩy cái nấm đang bắt đầu trở nên khác hẳn với nấm thông thường trở về quỹ đạo.
Lâm Thu ngồi đây khá cao, từ chỗ cao nhìn xuống, giống như là thầy giám thị ở trêи đài nhìn xuống đứa học sinh đàn chuẩn bị gian lận vậy, mỗi một biểu tình hay động tác rất nhỏ đều nhìn không sót gì.
Liễu Thanh Âm cũng không biết Tần Vân Hề đang đi theo phía sau, nàng ta đi đi dừng dừng, trong đầu đều là tính kế.
Liễu Thanh Âm này, kỳ thật cũng rất dễ hiểu.
Tâm tư nàng ta cực kỳ đơn giản, chính là yêu bản thân mình hơn xa yêu người khác.
Nàng liên ta tiếp vì Tần Vân Hề bị thương, nói trắng ra bất quá là muốn tranh đoạt chút lợi thế tình cảm thôi, khi đó hắn mạnh, nàng ta yếu, nàng ta cần phải không ngừng nâng giá bản thân, mới có thể bảo đảm trói chặt được trái tim hắn.
Tới thời điểm mấu chốt hai người đều có thể phi thăng, tâm tư chân thật liền hoàn toàn bại lộ —— giờ phút này, nàng ta đã xem Tần Vân Hề, Vương Vệ Chi đều thành địch thủ cạnh tranh.
Tần Vân Hề “Phản bội”, làm Liễu Thanh Âm càng thêm yên tâm thoải mái.
Mà Tần Vân Hề…… mấy năm nay, hắn đã bị Liễu Thanh Âm thành công tạo ra ảo tưởng cho hắn, cho rằng chuyện nàng ta giờ phút này đang làm cũng giống như những lần trước đây, đều lén hắn, vì hắn mạo hiểm, vì hắn mưu lợi.
Hắn đã hiện hình, đôi mắt phảng phất có thể nói chuyện, tầm mắt dừng trêи bóng dáng Liễu Thanh Âm, vừa si mê, lại vừa cảm động.
Liễu Thanh Âm đi đến dưới cửa thành, nhìn thấy cơ duyên còn chưa xuất hiện, liền xoay người.
Nháy mắt đối diện tầm mắt Tần Vân Hề!
Nàng ta kinh ngạc thở hốc, mím chặt môi, nhìn chằm chằm hắn, nhất thời không biết nên giải thích cho bản thân mình như thế nào.
Chỉ thấy Tần Vân Hề lướt tới, ôm nàng ta thật mạnh vào trong lòng, cúi đầu hôn hoa điền giữa trán của nàng ta, nói: “Thanh Âm…… Thanh Âm…… Nàng thật khờ!”
Liễu Thanh Âm: “……” Ngươi càng ngốc hơn, cảm ơn.
Nàng ta tỉ mỉ quan sát thần sắc hắn, phát hiện hắn căn bản là không hoài nghi gì với nàng ta, không khỏi bỏ xuống hòn đá to đang treo trong lòng, chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí.
“Sao chàng lại tới đây?” Nàng ta vô cùng hợp tình huống mà biểu hiện ra lo lắng, “Vương Vệ Chi nói nơi này rất nguy hiểm, ngươi vấn tâm kiếp chưa độ, thật sự là không nên tới!”
Tần Vân Hề ra vẻ hiểu rõ thở dài: “Ta liền biết, nàng cố ý bắt ta bế quan, là muốn vì ta mạo hiểm.
Thanh Âm, nàng quá ngốc.”
Liễu Thanh Âm rũ mắt nhìn hầu kết hắn, cũng không biết giờ phút này trong lòng có cảm tưởng gì.
Tần Vân Hề còn muốn nói thêm vài câu ôn tồn, bỗng nhiên cảm giác được một dao động quỷ dị đánh úp lại, trong nháy mắt, toàn bộ thế giới đều vang lên tiếng anh anh, phảng phất như ma âm rót vào lỗ tai!
“Tới rồi!” Liễu Thanh Âm đứng trước người Tần Vân Hề.
Hắn càng thêm cảm động, vươn cánh tay dài ôm nàng ta đến phía sau: “Nàng có thương tích, để cho ta làm.”
Ánh mắt Liễu Thanh Âm kịch liệt loé lên, mặt lộ vẻ giãy giụa.
Tần Vân Hề hiểu sai ý, sủng nịch cười rộ lên, nói: “Ta không thể để cho nàng vì ta mạo hiểm nữa.
Thanh Âm, nàng đã vì ta làm quá nhiều.”
Liễu Thanh Âm cắn chặt răng, sắc mặt dần dần dữ tợn.
Vì hắn? Vì hắn? Nghe lời này, hắn muốn đem cơ duyên chiếm làm của riêng rồi!
Lâm Thu ở trêи thành lâu lạnh mắt nhìn, trong lòng cũng là thập phần minh bạch —— trong tiềm thức của Tần Vân Hề cũng không hy vọng thực lực Liễu Thanh Âm vượt qua chính mình.
Chiếm cứ địa vị chủ đạo, không phải là chuyện của đại nam nhân sao.
Nàng nhịn không được dùng mũ nấm đâm đâm Ngụy Lương.
Không biết vì sao, nàng biết Ngụy Lương sẽ không như vậy, bất luận có cái gì tốt, hắn nhất định là dùng thái độ cường thế nhất đưa cho nàng, không cho kháng cự.
Cho nên, nàng cũng sẽ dùng hết toàn lực đối tốt với hắn.
Người yêu nhau vốn là nên như vậy, không phải sao?
Giờ phút này, Tần Vân Hề không rảnh lo nhìn kỹ sắc mặt đạo lữ nhà mình có phải thực không thích hợp hay không, hắn đã bị dị tượng xuất hiện giữa thiên địa mê hoặc tâm thần.
Tiếng cộng minh ‘anh anh’ vang lên trong chốc lát, cả cái cửa thành đều bị ánh sáng trắng kỳ dị bao phủ.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, đã không còn thấy thái dương.
Thiên địa biến thành cùng một màu, vô luận là người hay là gạch, đều nằm trong ánh sáng trắng đục thuần hậu như bị ngâm vào sữa bò.
Tuy là cường giả Đại Thừa kỳ tuyệt thế, cũng thấy tâm tình rung chuyển, phiêu nhiên ɖu͙ƈ tiên.
Lâm Thu cảm giác được khí thế Ngụy Lương càng trầm lạnh hơn.
Hắn như một người săn thú lạnh băng, trầm tĩnh mà nhìn thẳng mục tiêu.
Một lát sau, trong một mảnh ánh sáng trắng, bỗng nhiên hiện lên một chút tia sáng xanh trong trẻo đến cực điểm.
Người ở đây, ai cũng con ngươi co chặt, nhìn chằm chằm nó.
Thực hiển nhiên, đây là cái gọi là “Cơ duyên”.
Ánh sáng xanh phảng phất như cắt qua hư không mà đến, tự chỗ không thể nào chạm được, chậm rãi giáng xuống nhân thế.
“Dấu vết bất diệt !” Trái tim Lâm Thu khó có thể ức chế mà kinh hoàng lên.
Hình dạng của nó giống cái dấu vết bất diệt kia của Hoang Xuyên y như đúc, hai đầu hơi nhọn, hình thoi, bao bọc lên ngoài vật chất tinh thể kỳ dị, là những sợi tơ như kim loại bao bọc quấn lấy nó.
Nhưng khác nhau chính là, trong dấu vết bất diệt của Hoang Xuyên, linh tuỷ đã không còn thừa bao nhiêu, giống như một cái bóng đèn sắp hư, chỉ thỉnh thoảng sáng lên ánh sáng tím mỏng manh.
Mà cái ở trước mắt này, lại là sinh cơ dạt dào, ánh sáng xanh rực rỡ lập loè, linh tuỷ vô cùng nồng hậu.
“Bắt được nó là có thể phá trận hay không?” Thanh âm của Lâm Thu ẩn ẩn phát run.
Nếu là có thể, nàng không hề hy vọng hai Ngụy Lương lại lần nữa quyết đấu.
Ngụy Lương nhẹ nhàng bao lấy nàng, dùng mũ nấm gom cái mũ nấm của nàng lại sát vào thân nấm của hắn, nhẹ nhàng trấn an.
“Nhìn xem.”
Trong một mảnh mênh mang ánh sáng trắng, bỗng nhiên như là xông vào một giọt máu đỏ thắm.
Vương Vệ Chi tới rồi.
Ngay khi Tần Vân Hề cùng Liễu Thanh Âm nhìn thấy cái dấu vết bất diệt kia, mặt lộ vẻ chấn động, cũng là lúc Vương Vệ Chi đã lập tức thuấn di đến bên cạnh dấu vết bất diệt màu xanh như ngọc bích đó, tay đưa lên, muốn ôm vào người!
Liễu Thanh Âm từng hấp thu linh tuỷ một lần, vừa nhìn liền biết, linh khí chứa trong dấu vết bất diệt hoàn mỹ ngay trước mắt này đủ để giúp người trực tiếp đột phá phi thăng !
Một dấu vết bất diệt kϊƈɦ phát nên dị trạng của đất trời, chuyện này thật ra cực kỳ trùng khớp với thông đạo phi thăng trong truyền thuyết, nếu là có thể hấp thu linh tuỷ tại đây, nói không chừng liền có thể từ đất bằng phi thăng, miễn đi mệnh kiếp!
Cho nên, Vương Vệ Chi là muốn ra tay cướp đoạt sao?
Liễu Thanh Âm vội la lên: “Dừng tay! Vương Hữu Nhiên!”
Vương Vệ Chi cười hắc hắc: “An tâm an tâm, đều là của nàng!”
Hắn không chút do dự, tiếp tục chụp vào dấu vết bất diệt.
Một phen vớt được hư không.
“Hả ?” Vương Vệ Chi nhíu đôi mắt, tiếp tục vươn tay về hướng dấu vết bất diệt.
Tần Vân Hề ra tay.
Chỉ thấy một đường kiếm ý gió cuốn mây tan xẹt qua màn ánh sáng trắng vô biên, thẳng tắp chém về phía Vương Vệ Chi.
Liễu Thanh Âm lập tức phối hợp hắn, phát ra một chiêu thức từ thanh nguyệt kiếm.
Tần Vân Hề lướt thẳng lên một cái, trong lúc đang vội vã như vậy cũng không quên vui mừng mỉm cười, trong lòng cảm khái không thôi —— Vương Vệ Chi này khổ luyến Thanh Âm mấy chục năm, cuối cùng bất quá chỉ đổi được một nhát kiếm.
Như vậy xem ra, mấy lu dấm từ trước đến giờ mình ăn thật uổng phí.
Vương Vệ Chi không dám ngang ngạnh đón lấy tuyệt thức của hai Kiếm Quân, khi đường kiếm che trời lấp đất đánh úp lại, thân hình hắn lướt về sau, giống một con bướm đỏ thẫm, khinh phiêu phiêu mà bay ngược trăm trượng, né qua hai chiêu tuyệt kỹ.
“Chàng bám trụ hắn!” Liễu Thanh Âm dưới tình thế cấp bách cũng không thèm ngụy trang, toàn lực vung ra, lướt tới phía trước Tần Vân Hề.
Tần Vân Hề giờ phút này đã nghĩ sai rồi, căn bản không nghi ngờ gì cả, nói một tiếng “Được”, liền tiếp tục công kϊƈɦ Vương Vệ Chi.
Hai mắt Liễu Thanh Âm tỏa ánh sáng, lướt đến trước mặt cái dấu vết bất diệt hấp dẫn kia, không chút do dự vươn tay ta ——
Chỉ thấy, cái tay trắng nõn của nàng ta xuyên thẳng qua dấu vết bất diệt, như là xuyên qua một ảo ảnh.
“Đây……”
Nàng ta mở to hai mắt, đôi tay liên tục vớt vài cái, lại phát hiện căn bản không đụng vào được.
Mò trăng đáy nước, tốt xấu còn có thể đánh tan một chút ảo ảnh, nhưng cái dấu vết bất diệt này lại không có chút thay đổi nào, cứ để bàn tay Liễu Thanh Âm xuyên qua xuyên lại trêи người nó, nó cũng không dao động, vẫn thẳng tắp rơi về hướng mặt đất.
Mới vừa rồi Vương Vệ Chi cũng vớt được hư không.
Lúc ấy Tần Vân Hề cùng Liễu Thanh Âm đồng thời nóng nảy hỗn loạn muốn ra tay với hắn, không ai thấy rõ Vương Vệ Chi vì sao thất thủ.
Giờ phút này Liễu Thanh Âm cuối cùng cũng hiểu, cái dấu vết bất diệt này cũng không phải là miếng thịt mỡ đưa đến bên miệng, muốn có được nó, không đơn giản như vậy.
Chung quanh nó nổi lên một tầng dao động rất khó phát hiện, làm cho cái dấu vết bất diệt này hóa thành trăng trong nước, hoa trong gương, không thể nắm bắt lấy.
Lâm Thu cùng Ngụy Lương đã thu hồi ngụy trang, cả hai đứng ở trêи tường thành.
Chỉ thấy khoé môi Ngụy Lương hiện lên châm biếm nhàn nhạt, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Đây là có chuyện gì?” Lâm Thu giật mình hỏi, “Là ảo giác sao?”
“Không phải.” Ngụy Lương ý vị thâm trường, “Chỉ có chủ nhân của nó, mới có thể đánh vỡ nhân quả để lấy được nó.”
“Ô cái đồ chơi này còn nhận người? Vậy phải làm thế nào mới được ?” Lâm Thu phát sầu.
Liễu Thanh Âm giống một con cá vàng, bơi qua bơi lại bên cạnh dấu vết bất diệt màu xanh ngọc bích kia, dùng hết mọi thủ đoạn, vẫn không thể chạm vào cái hư ảnh chân thật đến từng chi tiết kia.
Bên cạnh, Tần Vân Hề cùng Vương Vệ Chi đã đánh lên.
Tu vi Vương Vệ Chi hơi yếu, nhưng dưới sự chỉ dạy của Trác Tấn, một tay trọng kiếm lại trảm đến xuất thần nhập hóa, chiêu thức bình thản vô kỳ nhưng lại có thể đánh ngang sức ngang tài với Tần Vân Hề.
“Thanh Âm, còn chưa được sao.” Tần Vân Hề bớt thời giờ quay đầu lại liếc mắt một cái, thấy Liễu Thanh Âm đang không ngừng đảo quanh dấu vết bất diệt, lại không duỗi tay ra lấy, nhịn không được nói, “Linh tuỷ quá mạnh, nàng lấy không được có phải hay không? Để ta lấy.”
Hắn bứt ra muốn chạy, Vương Vệ Chi vội vàng đuổi theo phía sau hô to: “Thanh Âm, nàng đừng tin lời hắn, hắn muốn tranh đoạt với nàng đó! Ai bắt được cái dấu vết bất diệt này là có thể đất bằng phi thăng! Hắn khẳng định sẽ không chờ nàng! Phi thăng thành tiên, hắn dăm ba bữa liền quên nàng mất, cùng nữ tiên khác tiêu dao sung sướиɠ rồi!”
Liễu Thanh Âm rũ mắt, cơ hồ cắn hàm răng.
Nàng ta còn không biết người nam nhân này là thể loại gì hay sao? Vấn đề là, nàng ta không phải không muốn lấy, mà là không thể lấy được a.
“Ta lấy không được!” Giọng nàng ta căm hận nói.
Khi nói chuyện, cái dấu vết bất diệt xanh ngọc bính óng ánh đó lại một lần nữa xuyên qua bàn tay Liễu Thanh Âm, tiếp tục rơi về hướng mặt đất.
Vương Vệ Chi mới vừa rồi cũng vớt không được, trong lòng đã có vài phần hiểu rõ.
Giờ phút này thấy Liễu Thanh Âm làm thế nào cũng lấy không được, liền thu kiếm lại, hô to với Tần Vân Hề : “Không đánh nữa! Đánh cũng vô dụng! Vẫn nên ngẫm lại làm thế nào bắt được nó đi!”
Đoạt bảo đoạt bảo, bảo vật ai cũng chạm được mới đáng giá đánh sống đánh chết.
Tần Vân Hề cũng thu kiếm, lướt đến bên cạnh Liễu Thanh Âm , ánh mắt hơi co lại, nhìn thẳng dấu vết bất diệt màu xanh ngọc bích.
Hắn dùng thân thể của mình chặn Vương Vệ Chi lại.
Vương Vệ Chi lười tranh cùng hắn, khoanh cánh tay, bay tới phía sau lưng Liễu Thanh Âm, nói: “Nói trước đã, phần cơ duyên này chính là ta trăm cay ngàn đắng tìm được, đưa cho Thanh Âm làm vật đính ước.
Nếu ngươi còn là nam nhân, thì đừng tranh giành với nàng, nếu không, ta chỉ có thể cho rằng ngươi muốn đưa thân nhận thâm tình hậu ý của Vương Hữu Nhiên ta.”
Sắc mặt Tần Vân Hề hơi có chút khó coi, cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi không cần ở chỗ này châm ngòi ly gián.”
Hai hàng lông mày của Liễu Thanh Âm nhíu chặt, hoa điền giữa mày cũng vặn vẹo biến hình, giống như trái tim nàng ta giờ phút này.
Nàng ta nói: “Gây cái gì, còn không nghĩ biện pháp, nó sẽ rơi xuống mặt đất rồi.”
“Rơi xuống mặt đất sao……” Tần Vân Hề bừng tỉnh.
Mặt đất không có ánh sáng trắng xoá này.
Cho nên, một khi rời khỏi phạm vi của ánh sáng trắng, nó, liền trở lại chỗ mà nó nguyên bản nên ở!
Ba người vây quanh bên cạnh dấu vết bất diệt, theo nó từ từ rơi xuống.
“Ta dùng lực hư không thử một lần?” Lâm Thu lặng lẽ kề bên tai Ngụy Lương hỏi.
“Ừ.” Hắn vịn hai vai nàng, mỉm cười đồng ý.
Lâm Thu cứ cảm thấy vẻ mặt của hắn có chút ý vị thâm trường, bộ dáng thiếu đánh
như biết trước kết cục lại ra vẻ cao thâm.
Nàng thu hồi “Liên Vô” đang chuẩn bị phóng ra, hai tay ôm trước người một cái, nói: “Ta mới mặc kệ, ai muốn lấy thì lấy đi, dù sao ta cũng không nóng lòng trở về nhà.”
Lồng ngực Ngụy Lương rung động, phát ra tiếng cười nho nhỏ.
Nàng nghiêng đầu liếc hắn một cái, phát hiện hắn cười đẹp cực kỳ.
“Thì không vội,” hắn nói, “Có thể từ từ nhìn ‘ tôn chủ ‘.”
Lâm Thu đánh lên ót mình một cái.
Sao lại quên mất chuyện này cơ chứ !.
Kỳ quái chính là, ở gần đây ngoại trừ ba người Tần Vân Hề cùng với hai người Lâm Thu, trước sau đều không có hơi thở nào khác xuất hiện.
Mắt thấy cái dấu vết bất diệt kia sắp rơi xuống mặt đất.
Liễu Thanh Âm sốt ruột nhất, đôi tay không ngừng vớt tới vớt lui trêи luồng ánh sáng xanh.
Vương Vệ Chi cũng là gãi đầu muốn rụng tóc, trong miệng nhịn không được líu lo nhắc mãi : “Tiên sinh a tiên sinh, khi học sinh cần người nhất, sao người lại mang tức phụ của người ta bỏ trốn chứ !”
Trực giác làm Tần Vân Hề hỏi thêm một câu: “Gia chủ Vương thị, lại là học sinh của ai sao?”
Vương Vệ Chi cười thần bí: “Trác Tấn tiên sinh chính là cao nhân, lợi hại hơn ngươi nhiều.”
“Trác Tấn.” Tần Vân Hề ngẫm nghĩ một lát, phát hiện trong trí nhớ hoàn toàn không có nhân vật nổi tiếng nào tên này.
Dấu vết bất diệt đã suýt chạm được biên giới của luồng ánh sáng trắng.
Tần Vân Hề cuối cùng cũng thở dài, khom lưng vươn tay ra —— những năm gần đây, hắn chính là người dẫn đầu chính đạo, tên tuổi nổi như cồn trong khắp thiên hạ, hào quang loá mắt, khi hành sự đều phải cố kỵ thân phận.
Mắt thấy Liễu Thanh Âm cùng Vương Vệ Chi đều sờ không tới được dấu vết bất diệt này, hắn liền hoàn toàn không thử bắt lấy.
Nói gì thì nói…… Chuyện vớt mãi không được này, rất mất thân phận.
Nhưng tại một khắc này, mắt thấy cơ duyên thiên đại liền sắp trốn mất ngay dưới mí mắt phía, hắn chung quy vẫn không thể kiềm chế được, rốt cuộc lấy tay chụp vào.
Vốn chuẩn bị tinh thần là vớt được cái trống không, không nghĩ vừa ra tay, lại thật thật tại tại nắm được cái dấu vết bất diệt màu xanh ngọc bích này vào lòng bàn tay!
Trong nháy mắt cảm giác cực kỳ kỳ dị, phảng phất như vớt được ánh trăng từ trong nước, tầng dao động xung quanh dấu vết bất diệt liền biến mất.
Nó, nặng trĩu rơi xuống cái thế gian này.
Ba người đều ngây dại.
Lâm Thu cũng một trận cả kinh.
Nàng nghiêng đầu vừa nhìn, lại thấy Ngụy Lương vẫn híp mắt như cũ, bày ra một mặt không chút để ý.
Hoá ra hắn đã sớm biết.
…… Từ từ!
“Chỉ có chủ nhân nó, mới có thể đánh vỡ nhân quả bắt được nó.”
Những lời này, hay là mình vẫn chưa thể lý giải được ý tứ chân chính của nó?!
Da đầu Lâm Thu tê dại, ngơ ngác trừng mắt nhìn Ngụy Lương, sau một lúc lâu nói không ra lời.
Một bên kia, Vương Vệ Chi bỗng nhiên hít ngược một ngụm khí lạnh, bỗng nhiên xuất kiếm, chém về phía Tần Vân Hề!
“Tiên sinh đã nói, không được để ngươi cướp đi bất cứ cơ duyên nào của Thanh Âm!” Vương Vệ Chi dưới sự tức giận, lại cắn rớt hết một cái răng.
Liễu Thanh Âm bừng tỉnh hoàn hồn, ánh mắt nhìn về phía Vương Vệ Chi rất phức tạp —— hay người ái mộ nàng ta không phải chỉ có mỗi Vương Vệ Chi, còn có vị “tiên sinh” ở sau lưng hắn ?
Liễu Thanh Âm rối rắm.
Lúc này, có nên giúp đỡ Vương Vệ Chi ra tay đối phó Tần Vân Hề, cướp đoạt dấu vết bất diệt hay không?
Không thể.
Nàng ta ấn xuống dao động muốn rút kiếm trong lòng.
Đồ vật đã dừng trêи tay Tần Vân Hề, nếu như trở mặt, hắn cùng lắm là bỏ đi luôn, còn mình nhiều năm làm nhiều thứ như vậy, toàn bộ sẽ hôi phi yên diệt!
“Hữu Nhiên dừng tay!” Nàng nói, “Phu quân không phải loại người như vậy.”
Vương Vệ Chi tức đến vui vẻ: “Nàng tin hắn! Nàng có tin không, hắn hiện tại phi thăng ngay tại chỗ cho nàng xem!”
Liễu Thanh Âm lắc lắc đầu: “Không có khả năng, phu quân là quân tử đoan chính nhất thiên hạ, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này.”
Thẳng đến lúc này, Tần Vân Hề mới bừng tỉnh hoàn hồn.
Hắn đưa tay giơ dấu vết bất diệt lên, đẩy vào trọng kiếm Vương Vệ Chi đang chém tới, đem Vương Vệ Chi đẩy lui mấy bước.
“Thanh Âm, phần linh tuỷ này, ta tất nhiên muốn cùng dùng với nàng.”
Lâm Thu len lén nhìn phía Ngụy Lương, chỉ thấy khóe môi hắn cong lên một nụ cười: âm mưu thực hiện được..