Nam Chủ Và Vai Ác Đều Là Hài Tử Của Ta


“Thiếu chủ nhân không chịu phối hợp, còn thỉnh ngài đi qua khuyên bảo……”
Lăng Tử Tịch sờ soạng hoa văn trên cửa đầu gỗ, tuy rằng không muốn nhận bất cứ sự trợ giúp gì từ Bạch Mặc Hành, nhưng mà thân thể Tiểu Ly quan trọng.
“Đi.”
Lăng Tử Tịch nói xong không chút do dự bước ra ngạch cửa.
Đi vào cửa phòng Giang Oanh, Bạch Mặc Hành ở cạnh cửa trầm mặc nhìn, trong phòng Tiểu Hoàng Oanh thì đang tận tình khuyên bảo Bạch Tiểu Ly mặt lạnh không chịu phối hợp.
Lăng Tử Tịch một chân rảo bước đi vào trong phòng, dừng một chút, đối với Bạch Mặc Hành nói: “Ngươi đừng tưởng rằng, ngươi làm này đó, ta liền sẽ cảm kích ngươi, tha thứ cho ngươi……”
“Tử Tịch.” Bạch Mặc Hành nắm lấy tay Lăng Tử Tịch, “Ta không có nghĩ như vậy.”
Đây là hắn thiếu Tử Tịch cùng bọn nhỏ.
Bọn nhỏ bị hạ độc, đơn giản bọn nhỏ là cốt nhục của hắn, bị người Bạch gia kiêng kị.
Nếu không phải hắn không quan tâm với chăm sóc, bọn nhỏ sẽ không bi thảm đến như vậy.
Huống chi, hắn là cha ruột của bọn nhỏ, vì bọn nhỏ giải độc giải trận, là trách nhiệm của hắn
Lăng Tử Tịch hất tay Bạch Mặc Hành ra, bước vào cửa phòng, ôm vai Bạch Tiểu Ly.
Bạch Tiểu Ly được cha ôm, sắc mặt mới có chút đẹp.
“Tiểu Ly, giải trận đi.” Lăng Tử Tịch nhìn đôi mắt Bạch Tiểu Ly, ôn thanh nói.
“Nhưng mà……”
“Về tình về lý, đây đều là hắn nên làm.” Lăng Tử Tịch vuốt ve khóe mắt Bạch Tiểu Ly, “Đối với cha mà nói, thân thể của ngươi và bọn đệ đệ là quan trọng nhất.”
Bạch Tiểu Ly thiên đầu (cíu, ai đó tới giải cíu iem với ạ), Lăng Tử Tịch cho rằng thời điểm này hắn liền sẽ không đáp ứng, Bạch Tiểu Ly nhẹ nhàng gật gật đầu.
Lăng Tử Tịch biết Tiểu Ly cùng mình giống nhau bài xích Bạch Mặc Hành, Tiểu Ly là vì thuốc giải của đệ đệ mới đáp ứng.

Giải trận mới có thể Ngưng Châu, Ngưng Châu mới có thể tu luyện càng tốt, tiến đến Bạch gia đại bỉ thứ nhất.
Mặc kệ như thế nào, Bạch Tiểu Ly đáp ứng rồi, Lăng Tử Tịch thu khẩu khí, rời khỏi phòng, Bạch Mặc Hành bước đi vào.
Lăng Tử Tịch trở lại phòng mình, biết mình không nên quấy rầy bọn họ giải trận cho Bạch Tiểu Ly, nên chỉ là qua cửa sổ nhìn qua phòng Giang Oanh.
Trong phòng, một cái đại trận hình tròn theo linh lực Bạch Mặc Hành rót vào dâng lên, giữa trận nổi lên cùng loại ký hiệu tinh tú, lóe oánh màu lam quang.
Bạch Tiểu Ly ngồi ở giữa trận, Bạch Mặc Hành ngồi ở phía sau hắn, bàn tay to dán lên vai Bạch Tiểu Ly, linh lực trong trận pháp thông qua bàn tay to của Bạch Mặc Hành giống như gió xoáy tiến vào thân thể Bạch Tiểu Ly.
Bạch Mặc Hành dẫn đường cho linh lực trận pháp màu lam nhạt du tẩu trong tâm hải của Bạch Tiểu Ly, trong tâm hải Bạch Tiểu Ly cảm nhận được lượng lớn linh lực dũng mãnh của áp chế đại trận đang vào, ở trong tâm hải Bạch Tiểu Ly thể hiện, hướng linh lực giải đại trận áp chế linh lực mà đi.
Bạch Mặc Hành đem linh lực của mình cũng rót vào trong đó, nháy mắt giải chế đại trận linh lực chiếm thượng phong, đại trận áp chế trong cơ thể Bạch Tiểu Ly ẩn núp nhiều năm vận chuyển bắt đầu trở nên đình trệ.
Bạch Mặc Hành dẫn đường linh lực, một chút một chút phá hủy đại trận áp chế trong cơ thể Bạch Tiểu Ly.
Tiểu Hoàng Oanh ở một bên vì bọn họ hộ pháp, nhìn trán Bạch Tiểu Ly tràn ngập mồ hôi, không khỏi nổi lên một tia đau lòng.
Hai canh giờ sau, đại trận áp chế trong cơ thể Bạch Tiểu Ly bị giải trừ hoàn toàn, Bạch Tiểu Ly mất đi ý thức, ngã về phía sau.
Bạch Mặc Hành đỡ được đại nhi tử của mình, nhẹ nhàng ôm hắn, từ trong lòng móc ra ngọc bài Lăng Tử Tịch trả lại mình, ném cho Tiểu Hoàng Oanh: “Ngươi đi đem cái này giao cho Tử Tịch.”

Tiểu Hoàng Oanh vừa thấy liền nhận ra đây là đồ của Bạch Mặc Hành, khẳng định là Lăng Tử Tịch không cần, trở về cho hắn.
Đem linh lực của mình rót vào ngọc bài, Tiểu Hoàng Oanh đáp: “Được.”
Bạch Mặc Hành tay ôm Bạch Tiểu Ly về phòng bọn nhỏ.
Sắc trời đã tối, thời điểm Bạch Mặc Hành ôm Bạch Tiểu Ly đi vào, Bạch Tiểu Tri và Bạch Tiểu Tư đang ở trên giường, bất quá hai bé không ngủ, mà là ở trên giường chơi.
Nhìn thấy Bạch Mặc Hành đi vào, hai tiểu bảo bối lộ ra chút thần sắc khẩn trương, đặc biệt là Bạch Tiểu Tư, hướng sườn giường rụt rụt.
Bạch Mặc Hành đem Bạch Tiểu Ly buông xuống, đem một quả ngọc giản tâm pháp đặt ở bên người Bạch Tiểu Ly, tiếp theo, ngồi ở bên cạnh giường.
Bạch Tiểu Tư nắm quần áo của mình nhìn hắn.
Bạch Tiểu Tri cũng mở to một đôi mắt to nhìn Bạch Mặc Hành, bất quá, trong ánh mắt bé thật không có thần sắc sợ hãi, cũng không có cảm giác bài xích, chỉ là đơn thuần tò mò.
Bạch Mặc Hành dò xét một chút kinh mạch Bạch Tiểu Tri, cảm giác không có chuyện gì, mới sờ sờ đầu Bạch Tiểu Tri.
Bạch Tiểu Tri híp mắt hưởng thụ Bạch Mặc Hành vuốt ve.
Bạch Mặc Hành có thể cảm giác được, ở trong mấy đứa trẻ, Bạch Tiểu Tri là không bài xích mình nhất.
Có lẽ là bởi vì Tiểu Tri đầu óc có chút ngốc, không quá thấu nguyên nhân nhân tình cuộc đời đi.
Bạch Mặc Hành nhất thời trong lúc này cũng không biết nên nói vui mừng hay là khổ sở.
……
Lăng Tử Tịch ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ, nhìn đến bầu trời bên ngoài đen nhánh, mây đen dần dần tản ra, lộ ra giống như ngọc bàn màu trăng tròn bạc.
Đột nhiên, Lăng Tử Tịch cảm thấy thân thể có chút khác thường.
Lăng Tử Tịch túm chặt cổ áo mình, cảm giác trong đầu giống như có lửa đốt.
Lăng Tử Tịch nghe được âm thanh trái tim mình một chút một chút nhảy lên, cảnh vật trước mắt cũng có bóng chồng lên nhau, lắc qua lắc lại.
Không xong…… Đêm trăng tròn, là chung độc phát tác!
Lăng Tử Tịch cảm thấy thân thể của mình càng ngày càng nóng, giống như ở trên lò nướng, tư duy càng ngày càng không rõ ràng, tựa hồ chỉ còn lại có đuổi xác.

Lăng Tử Tịch đều vẫn luôn bỏ qua chung độc này, chỉ nhớ rõ một năm cần thiết cùng Bạch Mặc Hành kết hợp một lần, lại quên mất mỗi tháng chung độc đều sẽ phát tác!
Lăng Tử Tịch tiềm thức cảm thấy nếu nguyên chủ có thể nhắm mắt qua đi, vậy mình cũng có thể —— lại không nghĩ rằng, hoàn toàn không phải chuyện dễ như vậy!
Quá, quá khó tiếp thu rồi!
Lăng Tử Tịch lảo đảo bước chân đi đến lu nước ở trong phòng trước mặt, cầm thau đồng, múc một chậu nước liền phải hướng lên trên người mình dội.
Kết hợp là không có khả năng cùng Bạch Mặc Hành kết hợp, dội có thể có chút tỉnh táo đi! Tử Tịch chỉ có thể nghĩ đến phương pháp này.
Lúc này, Tiểu Hoàng Oanh vừa lúc cầm ngọc bài đẩy cửa phòng Lăng Tử Tịch ra: “Tử Tịch……”
Nhìn thấy Lăng Tử Tịch muốn dội nước lên trên đầu mình, Tiểu Hoàng Oanh trong lòng cả kinh, vội vàng chạy đến bên cạnh Lăng Tử Tịch: “Tử Tịch, đừng……!”
Nhìn thấy Lăng Tử Tịch bộ dáng, Tiểu Hoàng Oanh lập tức hiểu ra, Lăng Tử Tịch là chung độc phát tác!
Hắn làm phân thân của Bạch Mặc Hành, tự nhiên là biết chuyện chung độc trong cơ thể Lăng Tử Tịch.
“Tử Tịch, đừng như vậy.” Tiểu Hoàng Oanh nắm lấy cổ tay Lăng Tử Tịch, ngăn cản cậu dội nước lạnh lên người chính mình, “Đừng tổn thương chính mình……”

“Đi ra ngoài!” Lăng Tử Tịch sắc mặt ửng hồng, nhẹ nhàng thở hổn hển, bị Tiểu Hoàng Oanh đụng vào một cái, toàn bộ thân mình đều run nhè nhẹ.
Tiểu Hoàng Oanh sửng sốt một chút: “Tử Tịch……”
“Ta bảo ngươi đi ra ngoài!” Lăng Tử Tịch thanh âm đều trở nên run run.
Tiểu Hoàng Oanh mới phản ứng lại đây là mình không phải Bạch Mặc Hành, buông cổ tay Lăng Tử Tịch ra, không biết như thế nào cho phải.
Lăng Tử Tịch lại giơ thau đồng lên muốn dội nước lên trên đầu mình, đúng lúc này, Bạch Mặc Hành bước đi tiến vào, ôm Lăng Tử Tịch ngăn cản cậu, thanh âm trầm thấp mà hữu lực: “Tử Tịch, đừng như vậy, ta……”
“Ngươi cũng đi ra ngoài!” Bị Bạch Mặc Hành ôm lấy, Lăng Tử Tịch quả thực muốn nổ mạnh, thật muốn lập tức liền cùng hắn thân mật khăng khít, nhưng mà, Lăng Tử Tịch còn sót lại lý trí nói cho mình, không được!
Không thể cùng cái tên tra nam này kết hợp, không thể bởi vì chung độc liền khuất phục.
Cậu còn muốn hưu phu! Cậu phải rời khỏi hắn, mang theo bọn nhỏ rời khỏi Bạch gia, bắt đầu sinh hoạt mới.
Cho nên không thể, không thể hướng dục vọng cúi đầu.
Cũng không biết sức lực từ đâu ra, Lăng Tử Tịch hung hăng đẩy Bạch Mặc Hành ra, trong ánh mắt tất cả đều là kiên quyết.
Bạch Mặc Hành nhìn Lăng Tử Tịch thần sắc cự tuyệt, cùng biểu tình thống khổ, chậm rãi buông lỏng Lăng Tử Tịch ra, thanh âm hơi hơi mang ý thỏa hiệp: “Được, Tử Tịch, ta không chạm vào ngươi, nhưng mà, không cần tổn thương chính mình.”
Lăng Tử Tịch nhân cơ hội đẩy Bạch Mặc Hành ma, bước chân đạp phù phiếm hướng mép giường lui về phía sau vài bước.
Ý thức chậm rãi bị dục hỏa đốt cháy, Lăng Tử Tịch cảm thấy chính mình giống đạp lên một mảnh chu sắc cháy bỏng, năng thể xác và tinh thần đều cháy.
“Tử Tịch, chờ ta.” Bạch Mặc Hành nói xong câu đó, liền bước ra cửa đi.
Tiểu Hoàng Oanh ở ngoài cửa nhìn thấy Bạch Mặc Hành ra tới, còn không có tới kịp nói chuyện, Bạch Mặc Hành liền rút ra bội kiếm, hướng tới trên cánh tay sạch sẽ của mình lưu loát cắt một đao.
“Ngươi……” Tiểu Hoàng Oanh lui về phía sau một bước, sợ ngây người.
Máu tươi phía sau tiếp trước từ chỗ cánh tay Bạch Mặc Hành chảy ra, Bạch Mặc Hành ngưng mi nói: “Mau đi lấy đồ đựng.”
“Được.” Tiểu Hoàng Oanh phục hồi lại tinh thần, lập tức gật gật đầu, hướng phòng bếp chạy như bay mà đi.
Tiếp theo, Tiểu Hoàng Oanh cầm ống trúc, Bạch Mặc Hành tay che lại miệng vết thương buông ra, huyết tuyến liền như suối chảy vào trong ống.
“Như vậy có thể được không……” Tiểu Hoàng Oanh một bên tiếp, một bên lẩm bẩm nói.
“Ngươi đút hắn uống là được.” Bạch Mặc Hành thấp giọng nói.
Tiểu Hoàng Oanh gật gật đầu, nguyên lí chung độc này hắn nhiều ít hiểu một chút, máu cũng là thể dịch, tuy rằng cùng cái kia ( cái kia = ti** tr*** =)))))) bất đồng, nhưng theo lý luận mà nói, máu Bạch Mặc Hành hẳn là đối với Tử Tịch có chút tác dụng giảm bớt.
Máu của mình thì sao? Tiểu Hoàng Oanh nghĩ thầm.
Hẳn là cũng nhiều ít có chút tác dụng, nhưng khẳng định không lợi hại bằng Bạch Mặc Hành!
Tiểu Hoàng Oanh cầm một ống trúc tràn đầy máu bước vào phòng, Lăng Tử Tịch đã nửa dựa vào mép giường ý thức mơ hồ.
“Tử Tịch!” Tiểu Hoàng Oanh bước nhanh đến gần Lăng Tử Tịch, đỡ bờ vai của cậu, đem ống trúc máu đút đến bên môi Lăng Tử Tịch.
Máu này đối với Lăng Tử Tịch mà nói quả thực chính là thuốc tốt, có giả thể dịch có hương vị thơm ngọt và mẫu chung hấp dẫn cậu, Lăng Tử Tịch gần như theo bản năng mở cánh môi ra, liếm láp máu trong ống trúc.
Nhìn Lăng Tử Tịch chậm rãi đem máu trong ống trúc uống xong, Tiểu Hoàng Oanh mới yên lòng.
Lăng Tử Tịch ý thức dần dần khôi phục chút tinh táo, thở hổn hển dựa vào mép giường, ngón tay nắm chặt giường lan khắc hoa, ánh mắt còn có chút tan rã: “Tiểu Hoàng Oanh…… Đi ra ngoài……”

Tiểu Hoàng Oanh nhìn thấy bộ dáng của Lăng Tử Tịch đau lòng không thôi, biết Lăng Tử Tịch muốn yên lặng một chút, vì thế đáp ứng nói: “Tử Tịch, có chuyện gì thì gọi ta.”
Lăng Tử Tịch sắc mặt tái nhợt gật gật đầu.
Tiểu Hoàng Oanh đi ra ngoài, còn lại Lăng Tử Tịch một mình, suy yếu dựa vào mép giường.
Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, Lăng Tử Tịch nâng tay lên nhìn đầu ngón tay mình xuất thần.
Chung độc kia phát tác lên hơn nữa thiên tính hồ yêu của bản thân, thật sự không phải người nào cũng có thể thừa nhận thống khổ, cái loại cảm giác bị dày vò ở bể dục này, mình thật sự không muốn thừa nhận lần thứ hai.
Vừa rồi, thứ Tiểu Hoàng Oanh cho mình uống, hẳn là máu Bạch Mặc Hành đi.
Lăng Tử Tịch nhắm mắt lại, nghĩ thầm, một năm này, nhất định phải tìm ra biện pháp giải chung độc, ít nhất, nếu có thể áp chế.
Bạch Mặc Hành đứng ở ngoài cửa nhìn vào trong phòng Lăng Tử Tịch, chỉ thấy Lăng Tử Tịch một thân thanh y dựa vào mép giường, ánh trăng màu bạc chiếu vào trên mái tóc dài đen nhánh, có một chút mỹ cảm hỗn độn.
Sắc mặt của cậu thực tái nhợt, cánh môi bởi vì dính máu mình mà có vẻ đỏ bừng, một đôi mắt phượng ẩn chứa bóng nước.
Khi đôi mắt cậu nhắm lại, liền hiển lộ ra vẻ suy yếu cùng mỏi mệt.
Bạch Mặc Hành cảm thấy tim mình bỗng nhiên đau, không biết gì bắt đầu, không có cuối.
Nhưng hắn cố tình không thể đủ đi vào, không thể đủ thân gần cậu, chỉ có thể đứng xa xa nhìn.
Là hắn thua thiệt cậu quá nhiều.
Dĩ vãng mỗi một tháng ngày ngày đêm đêm, Tử Tịch là cái gì vượt qua được?
Cậu nhất định đau trằn trọc đi, đặc biệt là thời điểm mang thai bọn nhỏ, cái loại thống khổ này, nhất định người phi thường có khả năng chịu đựng.
Nhưng dĩ vãng mỗi một năm, thời điểm mình trở về, cậu đều không có hướng mình kể rõ qua, chỉ là dùng cặp mắt ngầm có ý tình ý kia, yên lặng nhìn mình.

||||| Truyện đề cử: Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi |||||
Là mình cô phụ cậu.
Ngày xưa không thể nhớ, người tới hãy còn nhưng truy, sau này, mình sẽ đem hết toàn lực đền bù những thứ đã từng bỏ qua.
Thật lâu sau, nhìn Lăng Tử Tịch ngủ, Bạch Mặc Hành đem cửa phòng đóng lại, yên lặng rời đi.
Lăng Tử Tịch kỳ thật căn bản không có ngủ, nghe bên ngoài âm thanh cửa bị đóng lại, Lăng Tử Tịch cuộn tròn đứng lên, hai tay gắt gao ôm vai chính mình, là một cái cảm giác không có tư thái phi thường an toàn.
Đêm nay thật sự quá làm người áp lực, vô luận là thân thể, vẫn là tâm lý.
Tiếp theo, Lăng Tử Tịch thật sự chịu không nổi, đem cánh ve phóng ra ngoài, bao bọc lấy chính mình, sau đó chậm rãi lộ ra đuôi cáo cùng lỗ tai.
Trách không được Bạch Tiểu Tư luôn thích đem cái đuôi cùng lỗ tai lộ ra, cảm giác thiên tính được phóng thích, thật sự rất thoải mái, làm tâm người trở nên bình tĩnh mềm mại hơn rất nhiều.
Cái đuổi Lăng Tử Tịch nhẹ nhàng lắc lắc, sau đó liền vươn tay yên lặng sờ soạng một phen, tiếp sau đó đem cái đuôi ôm vào trong ngực, chóp đuôi phân nộn dán vào gương mặt mình, cuộn thành một đoàn, chậm rãi đi vào giấc ngủ.
……
Ngày hôm sau tỉnh lại, Lăng Tử Tịch rửa mặt, cảm giác tốt hơn rất nhiều.
Tiểu Hoàng Oanh gõ cửa đi vào, trong tay cầm tiểu ngọc bài giao cho cậu: “Tử Tịch, cầm đi……”
“Ta không cần.” Lăng Tử Tịch kiên quyết lắc đầu.
Đồ của Bạch Mặc Hành, cậu kiên quyết sẽ không muốn.

Rốt cuộc, cậu lập tức liền phải đưa hưu thư cho Bạch Mặc Hành!
“Tử Tịch, cái này không phải Bạch Mặc Hành đưa cho ngươi, là ta đưa cho ngươi.” Tiểu Hoàng Oanh thanh âm nhẹ nhàng, đem tiểu ngọc bài để vào lòng bàn tay Lăng Tử Tịch, “Không tin ngươi nhìn một cái.”
Lăng Tử Tịch đem linh lực thâm nhập ngọc bài, quả nhiên, bên trong là kim sắc linh khí quen thuộc của Tiểu Hoàng Oanh.
“Đây……” Lăng Tử Tịch do dự nói.

“Tử Tịch, ngươi cầm đi!” Tiểu Hoàng Oanh vui sướng nói, “Ngươi đã cứu ta, ta đều không có cho ngươi thứ gì để cảm tạ ngươi?”
Nhìn Tiểu Hoàng Oanh kiên trì, Lăng Tử Tịch thật sự từ chối không được, liền nhận lấy: “Vậy giữa trưa hôm nay làm đồ ngon cho ngươi.”
“Không cần.” Tiểu Hoàng Oanh tiếc nuối nói, “Ta phải đi ra ngoài trừ yêu ma.”
Lăng Tử Tịch lúc này mới nhớ tới mục đích Tiểu Hoàng Oanh tới Tú Kính Trấn, gật gật đầu: “Vậy ngươi phải cẩn thận.”
“Yên tâm đi, Tử Tịch!” Tiểu Hoàng Oanh nói xong, liền tiêu sái xoay người rời đi, tay hắn đáp ở trên chuôi nhuyễn kiếm bên hông, bóng dáng hiên ngang mà tuấn dật.
Tiểu Hoàng Oanh thật là niên thiếu anh kiệt a! Lăng Tử Tịch không khỏi cảm thán nói.
Khi nào thì mình cũng có thể trở nên như vậy lợi hại nha?
Nghiêm túc tu luyện đi!
Bất quá, mình trước tiên đem Càn Nam Tử đi bán, kiếm chút tiền, mua gian nhà.
Còn có, mua cho bọn nhỏ mấy bộ quần áo mới.
Đại bỉ liền sắp tới rồi, Tiểu Ly tất nhiên không thể ăn mặc quần áo cũ nát trên người được, hài tử chính mình, chính mình đau lòng.
Nghĩ đến đây, Lăng Tử Tịch liền đi tới phòng bọn nhỏ, muốn hỏi một chút Tiểu Ly thế nào.
Ngày hôm qua Tiểu Ly giải trận,cậu không có quấy rầy, nhưng kỳ thật thập phần lo lắng.
Lăng Tử Tịch mở cửa phòng bọn nhỏ ra, phát hiện Bạch Tiểu Ly đang tu luyện ở bên trong, cặp mắt kia nhắm mắt lại làm khuôn mặt nhỏ lạnh lùng không thôi, Bạch Tiểu Tư cùng Bạch Tiểu Tri thì ở một bên ngoan ngoãn nhìn ca ca.

(Quá dễ thương rồi ( ꈍᴗꈍ))
Lăng Tử Tịch cảm giác được linh khí gió cuốn mây tan xung quanh giống như bị Bạch Tiểu Ly hút vào thân thể, lộ ra thần sắc yên tâm, xem ra, Tiểu Ly sắp tới sẽ Ngưng Châu.
Vì thế Lăng Tử Tịch không tiếng độc kêu lên đem Bạch Tiểu Tri và Bạch Tiểu Tư đi, mang theo hai tiểu nhân yên lặng lui đi ra ngoài, không quấy rầy Tiểu Ly tu luyện.
Tiếp theo, Lăng Tử Tịch ở trong sân thành thục cắt Càn Nam Tử, Bạch Tiểu Tri cùng Bạch Tiểu Tư cũng mang tiểu bố tới hỗ trợ cha.
Bạch Mặc Hành không biết đi đâu, hẳn là đi dẫn dắt người Vu Khư Tông trừ yêu ma đi, rốt cuộc thì hắn cũng là chưởng môn sư huynh.
Lăng Tử Tịch hất hất đầu, đem suy nghĩ này vứt đi, không hề muốn nghĩ tới chuyện Bạch Mặc Hành.
Buổi chiều, Lăng Tử Tịch liền đem Càn Nam Tử chở đến trấn trên bán, có kinh nghiệm lần trước, lần này bán ngựa quen đường cũ, rất nhiều y quán nhìn thấy là Càn Nam Tử của Lăng Tử Tịch, lập tức liền mua, bởi vì dược liệu của Lăng Tử Tịch vừa lớn vừa tốt, giá cả cũng công bằng.
Thời điểm về nhà, Lăng Tử Tịch liền nhìn đến phòng Bạch Tiểu Ly bị linh khí khổng lồ bao phủ, những cái linh khí đó bày biện ra màu trắng ngà, cơ hồ muốn ngưng kết thành thực thể, hơn nữa, có một loại như băng tinh lạnh lẽo.
Lăng Tử Tịch lộ ra biểu tình vui vẻ, xem ra, Tiểu Ly cách Ngưng Châu ngày càng gần!
Sau một lúc lâu, cửa phòng bị đẩy ra, Lăng Tử Tịch nhìn lão đại đứng ở cửa nhà mình, đột nhiên cảm thấy khí chất trên người Tiểu Ly có biến hóa một ít.
Tựa hồ càng thành thục, cũng càng lạnh lẽo.
“Đi, hôm nay cao hứng, cha mang các ngươi đi mua quần áo mới!” Lăng Tử Tịch ôm vai đại nhi tử, nói với bọn nhỏ.
“Không, không cần.” Bạch Tiểu Ly dừng một chút, “Tiết kiệm tiền một chút……”
“Cha có tiền!” Lăng Tử Tịch cầm túi tiền trong tay, trong lòng vui vẻ, “Không cần tiết kiệm giúp cha.”
Hôm nay bán Càn Nam Tử lại kiếm lời hai trăm lượng, hơn nữa lần trước hai trăm lượng, cùng năm mươi lượng nguyên chủ tích cóp, tổng cộng 450 lượng, mua tòa nhà cần có ba trăm lượng, liền tính thêm vào gia cụ cũng yêu cầu tiền, thừa cũng cần mua quần áo cho bọn nhỏ.
“Quần áo mới, quần áo mới!” Bạch Tiểu Tri cùng Bạch Tiểu Tư nghe được có quần áo mới mặc, hưng phấn xoay vòng vòng trên mặt đất.
“Đi thôi!”
Vì thế một nhà bốn người ra khỏi cửa Bạch gia đi mua quần áo, ở trên đường nhỏ, Lăng Tử Tịch tay trái nắm Bạch Tiểu Tri, tay phải nắm Bạch Tiểu Tư, Bạch Tiểu Ly chân đi theo phía sau bọn họ, kém khoảng cách nửa bước, làm ra một cái tư thái bảo hộ.
Không hổ là Tiểu Ly a! Lăng Tử Tịch ở trong lòng cảm thán nói, chính là cảm giác có trách nhiệm, khiến người ta thực an tâm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận