Edit: Gỏi Cuốn (Bạn editor mới siu siu dễ thương ~)
Hơn nữa, Lăng Tử Hi ném cái gì cho Bạch Mặc Hành? Hưu thư sao? Haha...làm sao có thể được?!
Tuy nhiên, khi nhặt tờ giấy rơi trên đất lên Đương Quy mở ra rồi quỳ xuống đất, ngón tay hơi run run thì mọi người đều biết đó thực sự là một lá hưu thư!
Người tu tiên có thị lực cực kỳ tốt, chỉ cần nhìn thoáng qua, mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng hai chữ lớn "hưu thư" trên tờ giấy.
Lăng Tử Tịch to gan lớn mật thật!
Làm sao hắn dám hưu chỗ dựa nhà họ Bạch, trụ cột và Vu Khư Tông chưởng môn sư huynh? Hắn dám?!
Sắc mặt người nhà họ Bạch đều tái nhợt.
“Đương Quy, đọc đi.” Lăng Tử Tịch nhẹ nhàng nói.
"..." Đương Quy trên mặt tràn đầy thống khổ, hắn ngẩng đầu nhìn Lăng Tử Hi cùng Bạch Mặc Hành, mở miệng nuốt xuống lời nói vừa đến môi.
“Ta bảo ngươi đọc đi.” Lăng Tử Tịch thanh âm cũng có chút không vững.
Cảm xúc của nguyên chủ quét qua hắn, rốt cuộc nguyên chủ đã từng yêu Bạch Mặc Hằng đến nhường nào.
Mỗi ngày đều mong đợi Bạch Mặc Hành trở về nhà, mỗi năm đều chờ đợi Bạch Mặc Hành, nhưng mọi sự chờ đợi đều vô ích.
Nhưng cho dù nguyên chủ thất vọng với Bạch Mặc Hành, nhưng trong thâm tâm, cậu vẫn có chút kỳ vọng đối với hắn.
Khó chịu sao? Lăng Tử Tịch sao có thể không cảm thấy khó chịu!
Nhưng nhất định phải hưu phu!
“Vâng…” Đương Quy mím môi trả lời, sau đó đọc nội dung trên tờ giấy, “Nay… Có phu Bạch thị - Mặc Hành…… Bất tận phu trách*…… Chưa hết phụ trách*…… Hai vô cảm tình…… Phu thê duyên tẫn……”
*Chưa làm tròn trách nhiệm người chồng.
*Chưa làm tròn trách nhiệm người cha.
Sau đó, Đương Quy cuối cùng không nhịn được nữa, kêu thảm thiết: "Tử Tịch thiếu gia——!"
Bạch Mặc Hành đứng đó, nghe Đương Quy đọc lại nội dung trong hưu thư, một đôi mắt đen tựa như đang nhìn về phía trước, nhưng sau đó lại như không, dần mất đi tiêu cự.
(Hết Chương 26)