Nước mắt của Đào Tinh Úy chảy vào ốc tai, bên trong ẩm ướt không dễ chịu lắm.
Nhưng Tần Thận vẫn không nhìn thẳng đến cô.
Lúc anh nghe cô nói vết thương này là bị bình hoa đập trúng, ánh mắt chỉ nhìn phán đoán miệng vết thương, chau mày hoài nghi, chỉ trong nháy mắt.
Tóm lại cô cũng không thể nói với anh, bởi vì bản thân dùng tay không đánh người nên mới vào bệnh viện được.
Vừa hay trước khi vào bệnh viện nhìn thấy ở cửa có cửa hàng hoa, cô lập tức nảy lên suy nghĩ lừa gạt này.
“Không nghiêm trọng lắm, bó thêm thạch cao vào, tịnh dưỡng một tháng là khỏi rồi.”
Đào Tinh Úy thu nước mắt vào, hít hít mũi, hỏi: “Bác sĩ, không cần nằm viện sao?”
Giọng điệu rõ ràng như đang trông đợi điều gì.
“Không cần.”
Lúc này xe cấp cứu lại đưa đến vài người bị trọng thương bởi tai nạn xe cộ, Tần Thận được gọi đi xử lý những người bị thương khác. Đào Tinh Úy ngắm nhìn bóng lưng vội vã của anh, hơi hơi phồng quai hàm lên, rất hối hận không đánh Phùng Lâm nhiều thêm vài quyền.
“Chú Ngô, bây giờ cháu không muốn trở về đội.”
Ngô Đại Long vẫn chưa tỉnh lại từ trong nước mắt của cô, ông nghĩ mãi mà không hiểu, năm đó ngay cả xương sườn bị gãy cũng chưa từng nghe tiểu nha đầu này kêu đau một tiếng, hôm nay chỉ gãy một cái xương bàn tay đã có thể hành hạ khiến cô sợ hãi như vậy.
Nghe cô nói như vậy, e là đoạn thời gian này cô đã bị những người trong đội nữ kia bắt nạt thảm lắm, hơn nữa lại trong thời kỳ nhạy cảm như vậy, nếu vội để cô trở về đội cũng không tốt.
Nghĩ như vậy, ông ngược lại bắt đầu đau lòng cho đứa nhỏ Đào Tinh Úy này.
“Những bác sĩ trẻ tuổi này vốn không hiểu biết, lãnh đạo của bệnh viện này chú có quen biết. Phía bên đội có chú gánh, dù sao tư cách thi đấu cũng tham gia không được rồi, con cứ ở đây dưỡng thương cho tốt đi.”
Đào Tinh Úy nằm ở trên giường bệnh khám gấp nghỉ ngơi, buổi sáng ngày hôm sau liền được toại nguyện chuyển vào khoa phẫu thuật chỉnh hình của bệnh viện này. Phòng bệnh cô ở là phòng giành cho hai người, nhưng người bệnh kia vừa mới xuất viện xong, lúc này chỉ có một mình cô.
Cô đã hỏi thăm được, Tần Thận từ sau khi ở nước ngoài học tập xong liền trực tiếp nhận chức tại bệnh viện này, trong hai năm đã thăng lên làm bác sĩ chủ trị, bình thường anh không có mặt để khám gấp nhiều, hôm qua chỉ là trùng hợp hướng dẫn trực ban cho người khác.
Thế mà gặp ngay cô.
Buổi chiều, đúng lúc lại là Tần Thận kiểm tra phòng.
Thật là quá trùng hợp.
“Bác sĩ Tần ~”
Cô cố ý chọn bộ đồ bệnh nhân lớn nhất, mặc lên người đặc biệt rộng rãi, mái tóc xoăn dài đến eo được thả rối tung, bộ dáng yếu ớt nằm ở trên giường, giống như một con búp bê mắc bệnh kiều (1).
Trong giọng nói còn có phần nũng nịu.
Giọng nói của cô vốn chính là ông trời kèm theo cho phù hợp với khuôn mặt của cô, thuộc loại mềm mại êm tai. Nhưng chẳng qua do từ nhỏ cô đã vào trong đội quyền anh, sống lâu trong môi trường như vậy, đã quen nói chuyện thẳng thắng rồi.
Tần Thận ở cửa phòng bệnh lại gặp được bệnh nhân vừa mới nhập vào này, bước chân hơi khựng lại, không nói gì cả, mặt không biểu tình đi vào cứ theo quy trình kiểm tra phòng.
Dường như anh đối với nữ bệnh nhân tối qua không biết tại sao xuất hiện ở trong khoa này, không hề cảm thấy hứng thú.
Anh vốn không hề đề nghị Đào Tinh Úy nhập viện trị liệu, gãy xương xương bàn tay số năm loại bệnh nhỏ này ở khoa chỉnh hình quả thật không tính là gì.
Quả nhiên cô vào đây ở rồi, trong viện cũng chỉ bắt đầu truyền dịch Mannitol cho cô.
Anh chỉ kiểm tra tình hình sưng tấy của vết thương cùng mức độ cố định của thạch cao, nói: “Còn có chỗ nào không thoải mái không? Nếu không có, hôm sau có thể xuất viện được rồi.”
Xuất phát từ góc độ chuyên nghiệp, anh vẫn không đề nghị bệnh nhân nhập viện, lãng phí tiền bạc của bệnh nhân, cũng lãng phí tài nguyên của bệnh viện.
Đương nhiên nếu bệnh nhân muốn ở, bệnh viện cũng không cách nào cản được. Hiển nhiên hôm nay cô có thể xuất hiện ở đây, cũng chính là bởi vì loại tình huống này.
Đào Tinh Úy mỉm cười, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Bác sĩ Tần, tên em là Đào Tinh Úy, mười tám tuổi rồi.”
Tần Thận thản nhiên đáp: “Ừ, trên thẻ đầu giường có viết.”
Thế là cô lại liếm răng, tìm lời để nói: “Bác sĩ Tần, thẻ đầu giường còn có tên của anh, gần cạnh tên em đó.”
Tên họ bệnh nhân: Đào Tinh Úy.
Bác sĩ chủ trị: Tần Thận.
Tần Thận không biết vì sao, vô thức liếc nhìn thẻ ở đầu giường một cái.
Anh hậu tri hậu giác có chút bất ngờ đối với hành động này của mình.
Vừa quay đầu, lập tức đối diện với đôi đồng tử phát sáng của Đào Tinh Úy, giống như nai con đang cười với anh, cũng giống như ngôi sao đang nhấp nháy.
Anh lập tức dời mắt khỏi, cúi đầu đi đến trước máy tính của bệnh viện đơn giản ghi lại tình hình phòng bệnh của bệnh nhân, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Từ góc độ này Đào Tinh Úy vừa vặn có thể nhìn thấy độ dày chiếc kính của anh, hình như là còn dày hơn so với sáu năm trước, gọng kính chắc là đổi mới rồi, nhưng màu sắc kiểu dáng không khác gì sáu năm trước, gọng kính mỏng màu vàng, không nhìn kỹ còn cho rằng không có gọng.
Chiếc kính này làm cho ngũ quan sắc bén rõ nét của anh ôn hòa đi không ít, với ai lần đầu tiên nhìn thấy sẽ không cảm thấy anh rất chói mắt, nhưng nhìn thêm nhiều lần, sẽ thấy vẻ nho nhã lạnh lùng xuyên thấu qua mảnh kính kia càng khiến lòng người ngứa ngáy.
Thật muốn cởi chiếc áo blouse của anh xuống để nhìn.
“Bác sĩ Tần?”
Tần Thận lúc này đã kiểm tra phòng xong đang muốn đi.
Mắt Đào Tinh Úy cong cong, “Anh thật đẹp trai.”
Tần Thận hé miệng, không phản ứng cứ thế xoay người đi, lúc đóng cửa tay không để ý bị trượt một cái.
Xem ra anh ấy không nhớ mình rồi.
Đào Tinh Úy cho dù có chút thất vọng, nhưng cảm thấy như vậy không phải là một chuyện xấu.
Dẫu sao chuyện mất mặt của sáu năm về trước, anh có thể hoàn toàn quên đi là tốt nhất.
……
Mùa hạ của sáu năm về trước, trong đội quyền anh quốc gia có một bác sĩ thực tập mới đến, nghe đâu là học thạc sĩ khoa y tại Hoa Đại, vì để hoàn thành đề tài thầy hướng dẫn giao cho có liên quan đến vận động viên quyền anh, nên xin đến đội quốc gia thực tập thu thập mẫu thí nghiệm.
Năm đó vừa vặn Đào Tinh Úy cũng bắt đầu vào đội quốc gia, khi ấy cô mới mười hai tuổi, chính là một nha đầu còn chưa trưởng thành.
Tính cách của Đào Tinh Úy lúc đó cũng không kiên cường như vậy, thậm chí còn có chút yếu ớt.
Trước khi vào đội quốc gia, cô chưa từng đơn độc một mình xa nhà, cũng chưa từng ở nội trú, năng lực tự gánh vác bằng không, hoàn toàn thích ứng không nỗi với tiết tấu huấn luyện cao độ của đội quốc gia.
Đội quán quân là nơi bồi dưỡng tinh anh quyền anh của quốc gia, nhưng xưa nay không vì ai tuổi còn nhỏ, hay là một nữ sinh mà nể mặt nhẹ tay.
Ngày nào cô không hoàn thành chỉ tiêu huấn luyện, đều bị huấn luyện viên xách ra một mình dạy bảo.
Đối với một đứa trẻ mà nói, vừa bắt đầu đã tiếp nhận những chuyện này có chút khó khăn, nhưng Đào Tinh Úy vẫn cố gắng chịu đựng, ngay cả một giọt nước mắt cũng chưa từng rơi xuống trước mặt ai.
Có một buổi chiều bụng Đào Tinh Úy bỗng nhiên co rút đau dữ dội, cô sợ không đuổi kịp tiến độ huấn luyện, nhịn đến buổi sáng mới lén lút nói với sư huynh.
Lúc được người ta cõng cô đến phòng y tế, sắc mặt cô đã trắng bệch, thiếu chút nữa đã ngất đi rồi.
“Bác sĩ, anh mau khám xem tiểu sư muội tôi làm sao vậy, cô bé nói bụng cô ấy đau lâu lắm rồi!”
Đúng lúc đoạn thời gian này để bắt kịp trận thi đấu quyền anh Quốc Tế, huấn luyện viên người dẫn đầu trong đội đều dẫn vận động viên xuất ngoại thi đấu cả rồi, phòng y tế chỉ còn thừa lại Tần Thận và hai người khác thay phiên nhau trực ban.
Đào Tinh Úy nằm bò trên lưng của sư huynh, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy người đàn ông cao gầy, không giống với những người đàn ông trong đội cô từng thấy qua, người mỏng manh giống như tờ giấy, trong mắt không có chút độ ấm nào.
Tần Thận thoáng nhìn phía sau lưng cô, lại dùng mu bàn tay chạm vào trán cô, giọng nói không có chút gợn sóng nói một câu, “Uống chút nước nóng sẽ khỏe thôi.”
Tay thật lạnh.
Cộng thêm câu “Uống chút nước nóng sẽ khỏe thôi” không chứa lòng thương hại nào kia, mũi Đào Tinh Úy không hiểu sao cảm thấy bỗng chua xót, ở nơi này căn bản không có người nào thật lòng quan tâm mình, trong lòng vốn lạnh lẽo rồi, giây tiếp theo cô “oa” một tiếng đem những uất ức tồn đọng trong một tháng qua bộc phát ra hết.
Cô muốn về nhà.
Cô nhớ mẹ, nhớ ba, cô muốn đến lớp.
Sư huynh gấp gáp hỏi: “Bác sĩ ơi, sư muội tôi không sao thật chứ? Vậy sao bụng lại đau? Giờ thì khóc luôn rồi……”
Khóe mắt Tần Thận khẽ giật, hỏi: “Tình huống này là lần đầu tiên?”
Sư huynh nghĩ ngợi nói: “Ừm, có lẽ là lần đầu!”
Xác thực là lần đầu tiên cậu thấy tiểu sư muội khóc thật.
“Vậy chính là có kinh lần đầu rồi.”
Sư huynh ngơ ngác: “Kinh kinh…… đầu?”
Người sư huynh này chỉ lớn hơn cô hai tuổi, cũng giống như cô là đặc biệt tuyển chọn vào, đối với chuyện con gái vẫn mù tịt không biết gì.
Đừng nói sư huynh, ngay cả bản thân Đào Tinh Úy cũng không biết “kinh đầu” này rốt cuộc là thứ gì. Từ lúc cô bắt đầu nhớ chuyện đến nay hơn một nửa thời gian gần như đều giành cho đánh quyền, ở trường học không có bạn bè, rất ít tham gia trò chuyện cùng các nữ sinh khác, ở trong nhà cũng chẳng có ai nhắc cô chuyện này.
Nhưng khi cô vừa nghe, liền cảm thấy “kinh đầu” này giống bệnh máu trắng gì đó, không khác gì bệnh ung thư thời kỳ cuối, bệnh nan y chưa có thuốc trị!
Bằng không bụng mình rõ ràng đau như vậy, tại sao anh chỉ để mình uống nước nóng, rõ ràng là vô phương cứu chữa rồi!
“Đưa em ấy đến chỗ sinh hoạt viên của các cậu, cô ấy sẽ biết xử lí.”
Sư huynh gãi gãi đầu: “Nhưng sinh hoạt viên đã theo đội xuất ngoại rồi, mấy ngày nay trong đội không còn ai cả. Hơn nữa chốc nữa tôi phải đến phòng thiết bị chuyển đồ, bác sĩ, anh có thể giúp tôi chăm sóc em ấy một chút được không?
Tần Thận lại thoáng nhìn “thảm cảnh” sau mông của Đào Tinh Úy, xác thực không thích hợp lại đi ra ngoài tìm người giúp đỡ.
Thế là sau khi anh đưa một cốc nước nóng cho Đào Tinh Úy xong, lập tức định tự đi một chuyến đến canteen.
Nào biết sau khi mua băng vệ sinh về, tiểu nha đầu lại không ở đấy, chỉ còn lại vệt máu trên giường đơn.
Tần Thận vừa ngẩng đầu, thì thấy cô đang ở bên ngoài trèo tường, trông dáng vẻ như là muốn trốn khỏi đội quốc gia.
Tường che không tính là cao, Đào Tinh Úy men theo một cái cây trèo đến nơi cao nhất, lại không dám nhảy ra ngoài.
Cô nghĩ bản thân mắc bệnh nan y rồi, trước khi chết nhất định phải rời khỏi nơi quỷ quái đày đọa người này, trở về nhà gặp mặt ba mẹ lần cuối!
Nhưng bên ngoài là đất trống xi-măng, cô trực tiếp nhảy xuống có khi chết ngay không……
Đương lúc Đào Tinh Úy do dự, vừa quay đầu thì nhìn thấy Tần Thận đang đứng bên cửa sổ, yên tĩnh nhìn nhất cử nhất động của mình.
Nhìn vẻ mặt đó của anh, hình như không có gọi người tố giác mình trốn chạy, cũng không có ý định qua đây cứu mình xuống.
Thời gian dường như ngưng hẳn lại.
Cô đứng ở trên bờ tường, anh đứng ở bên cửa sổ nhìn cô đứng trên bờ tường.
Hơn nữa cô tại thời khắc nguy hiểm này cô lại có thể phát hiện, vị anh trai của đội y tế này hình như có chút đẹp trai.
Tần Thận nâng cằm, mở miệng thức tỉnh cô: “Quần của em bẩn rồi.”
Đào Tinh Úy sững người, vừa sờ mông của mình, phát hiện đều là máu.
Cô bắt đầu sợ hãi, giọng nói cũng theo đó mà trở nên run rẩy: “Anh trai, có phải em sắp chết rồi không……”
Trong mắt Tần Thận thoáng lướt qua ý cười nhạt khó mà nắm bắt được: “Ừ, nếu còn không trở lại thì sẽ nhanh thôi.”
Thế là Đào Tinh Úy vừa cố gắng khắc chế nỗi sợ hãi dưới đáy lòng đối với cái chết của bản thân, vừa khóc men theo ngọn cây lần nữa trèo xuống, vội vàng nằm lại trên giường trong phòng y tế.
Cả quá trình đều lo sợ sắp chết.
Kết quả Tần Thận chỉ quăng cho cô một gói băng vệ sinh: “Biết dùng không?”
Đào Tinh Úy nức nở lắc lắc đầu.
“Mặt sau của bao đựng có nói rõ cách sử dụng.”
Đào Tinh Úy nghiên cứu một lúc, trình độ văn hóa của cô có hạn, không hiểu ý bên trên viết gì, thậm chí còn không biết đồ vật này rốt cuộc dùng để làm cái gì.
Cô chỉ ngơ ngác nhìn anh, nói: “Nếu không thì anh dạy em, em học hỏi rất là nhanh.”
Tần Thận: ……
Và thế là, miếng băng vệ sinh đầu tiên trong cuộc đời của Đào Tinh Úy, chính là do Tần Thân bóc ra cho cô.
= = = = = =
Chú thích:
Bệnh kiều: từ được cộng đồng Trung Quốc dịch từ “yandere” của Nhật. là kiểu tinh thần tật bệnh, người mắc bệnh này ôm lấy chấp niệm và tình cảm mãnh liệt với sự vật sự việc nào đó mà xã hội không thể lý giải, cũng lấy loại cảm tình này trở thành động lực sinh ra các loại trạng thái tinh thần – hành vi cực đoan như bày tỏ tình yêu một cách quá khích, tự làm tổn thương bản thân, thương tổn người khác vân vân.