“WTF, cho nên cái người biến thái trong đội y tế dạy cậu dán băng vệ sinh, sau đó bị cậu nhớ nhung ròng sáu năm, chính là Tần Thận!?”
Anh ruột của Hạ Khê là Hạ Hải là đồng nghiệp cùng phòng làm việc với Tần Thận, cũng là bác sĩ cùng một tầng, cho nên cô sớm đã biết đến sự tồn tại của người tên Tần Thận này.
Trước giờ chưa từng nghĩ đến đồng nghiệp của anh trai và đối tượng thầm thích của bạn thân từ nhỏ lại có quan hệ với nhau.
Đào Tinh Úy nằm trên giường bệnh, giơ chân đá Hạ Khê: “Mẹ kiếp! Bác sĩ Tần biến thái chỗ nào chứ?”
Hạ Khê đã quen thấy cô như vậy, nhưng mà vẻ mặt như nói “Bác sĩ Tần của cậu biết bộ mặt đức hạnh này của cậu không”.
“Một người đàn ông làm chuyện đó với một cô gái nhỏ còn không đủ biến thái ư? Đào Tinh Úy cậu nói xem, khi đó anh ta có phải tay cầm tay dạy cậu không? Hừ hừ, biết người biết mặt không biết lòng, khẩu vị của cậu cũng đủ nặng thật đó.”
Đào Tinh Úy lẩm bẩm: “Chính mình muốn để anh ấy tay cầm tay dạy đấy.”
Đáng tiếc từ đầu đến cuối Tần Thận ngay cả chạm cũng không chạm đến cô. Khi đó anh chỉ lấy một mảnh vải y tế, cắt thành hai hình tam giác, lập tức làm ra một chiếc “quần lót”, ở trên hình mẫu này bắt đầu nghiêm túc dạyeejtừng bước đơn giản.
Sau đó cô còn lo lắng tính mạng bản thân chưa thoát khỏi nguy hiểm, bởi vì phía dưới vẫn luôn chảy máu.
Nhận được sự ngầm đồng ý của Tần Thận, cô liền nằm trên giường ở phòng y tế đủ một tuần lễ, đem những nhiệm vụ huấn luyện được huấn luyện viên sắp xếp trước khi đi quẳng hết ra sau đầu, bị sắc đẹp làm cho lỡ việc.
“Hừ.”
Hạ Khê nhìn chăm chú vẻ mặt của cô, tỏ vẻ ghét bỏ, nói: “Tuy trong nhà anh ấy có hầm mỏ, nhưng mà nhé, mình luôn cảm thấy anh ấy và cậu không cùng một con đường.”
“Trong nhà có hầm mỏ?”
Đào Tinh Úy tự động lượt bỏ nửa câu sau của Hạ Khê.
Hạ Khê lật trắng mắt, đành phải giải thích: “Là anh mình nói với mình cơ, ba của Tần Thận là ngôi sao sáng trong nền y học nước nhà, có phòng thí nghiệm riêng còn treo rất nhiều đề tài cấp nhà nước, có rất nhiều người dưới quyền. Tần Thận vì tránh bị nghi ngờ nên không tham gia vào phòng thí nghiệm của ba anh ấy, nhưng cũng hợp tác với nhiều nhóm nhỏ của các trường y học khác. Những điều này mình nghe cũng không hiểu lắm, chung quy lại là kiếm được khá nhiều tiền, kinh phí động một tí là mấy nghìn vạn, cho nên anh ấy căn bản sống không cần dựa vào chút tiền lương do bệnh viện phát.”
Sau khi Đào Tinh Úy cái hiểu cái không gật gật đầu, trên mặt không hiểu sao kéo ra một nụ cười kiêu ngạo.
Người đàn ông cô nhìn trúng, đương nhiên là xuất sắc nhất.
Còn như thực lực kinh tế gì đó, tuổi Đào Tinh Úy còn nhỏ, hoàn cảnh sinh hoạt lại khá đơn giản, còn chưa có khái niệm gì đặc biệt, không sánh được bằng Hạ Khê đã có mấy năm lăn lộn ngoài xã hội hiểu biết giá trị con người, dù sao Hạ Khê nói tốt vậy thì nhất định là tốt.
Vả lại cho dù anh không có tiền đi nữa, cô cũng không để ý, đợi sau khi cô đánh quyền lấy được huy chương vàng, nhà nước sẽ phát cho cô rất nhiều rất nhiều tiền thưởng, cô có thể nuôi anh như thường.
“Nhưng mà Đào Tinh Úy, với tính cách lạnh lùng đó của Tần Thận cậu có thể nhịn được sao? Nghe nói trước kia có rất nhiều y tá còn có nữ bệnh nhân sau khi bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của anh ấy, muốn có phương thức liên hệ với anh ta, kết quả anh ta không hề để ý đến người ta, nhiều nhất là vứt cho con gái người ta số điện thoại của phòng làm việc. Cậu xác định loại người này, cậu có thể theo đuổi được? Cậu ở trong đội tùy tiện tìm một sư huynh nói chuyện yêu đương, sợ là còn thú vị hơn nói với Tần Thận.”
Đào Tinh Úy “xì” một tiếng, “Cậu hiểu gì chứ? Mình chính là thích anh ấy?”
Cô sớm đã trúng tà rồi. Là loại chữa không khỏi nữa.
……
Đối với một người bác sĩ trí tuệ và thể lực đều quan trọng như nhau, đặc biệt là những bác sĩ trẻ tuổi, bệnh viện đều nghĩ nhiều “cơ hội rèn luyện” cho bọn họ, để giảm bớt xác suất chết đột ngột ở nhóm bác sĩ lớn tuổi.
Hôm nay sau khi Tần Thận kiểm tra phòng xong, lại thực hiện hai cuộc phẫu thuật liên tiếp. Đến mười giờ tối cuộc phẫu thuật mới kết thúc, đồ phẫu thuật còn chưa kịp thay, lại bị chủ nhiệm khoa gọi đi.
Trông chủ nhiệm khoa hôm nay vô cùng ôn hòa.
“Tiểu Tần à, có một việc muốn nói với cậu. Chính là bệnh nhân điều trị nội trú nằm ở giường mười tám, phải chú ý quan tâm nhiều một chút. Sáng nay Phó viện trưởng trực tiếp gọi điện liên hệ với tôi, nói tay của cô gái này phải trị cho tốt, không được qua loa, còn nói trước khi tay cô ấy hồi phục lại như cũ thì sẽ điều dưỡng tại bệnh viện chúng ta.”
Tần Thận đang muốn nói.
Chủ nhiệm khoa lại thở dài một hơi: “Tiểu Tần, tôi biết việc này có phần chuyện bé xé to, làm khó cậu rồi, ai bảo những bác sĩ trẻ tuổi trong khoa chúng ta chỉ có cậu là có năng lực tốt nhất vững vàng nhất. Nhưng dù sao gần đây giường điều trị nội trú cũng không thiếu, cậu quan tâm chăm sóc cô ấy nhiều một chút. Đúng rồi, khoa chúng ta không phải đã có tiền lệ lâm sàng dùng giá đỡ hình cung rồi sao, loại nẹp cố định này đối với trường hợp gãy xương tay xương chân hồi phục khá nhanh, nếu không cậu cho cô Đào, Đào cái gì Úy?”
“Đào Tinh Úy.” Tần Thận buột miệng nói ra.
“Ừ đúng đúng, Đào Tinh Úy. Cậu cứ sắp xếp cho Đào Tinh Úy làm phẫu thuật này, để cô ấy sớm ngày hồi phục rồi xuất viện, cũng bớt việc.”
Tần Thận suy nghĩ trong chốc lát, nghiêm túc nói: “Chủ nhiệm, tôi lại cho rằng, phương pháp trị liệu truyền thống đối với cô ấy mà nói sẽ tốt hơn. Giá đỡ hình cung tuy tốc độ khỏi bệnh nhanh, nhưng sau khi lành lại, độ cứng của xương và mức độ ổn định phổ biến lại không cao bằng giá đỡ truyền thống.”
Trên mặt chủ nhiệm khoa thoáng hiện ra vẻ nghi hoặc.
Tuy những điểm Tần Thận nói quả đúng là sự thật, nhưng dùng phương pháp trị liệu khác sau khi xương bàn tay lành lại, bệnh nhân có thể sinh hoạt bình thường căn bản không có gì khác biệt quá lớn.
Suy nghĩ đến điểm này có phải hỏi dư thừa rồi không?
Bất quá ông vẫn đi đến vỗ vai Tần Thận: “Được, tôi tin vào năng lực của cậu, phương án trị liệu cụ thể vẫn do bác sĩ chủ trị cậu xem mà làm. Tóm lại, chỉ cần chữa cho tay của Đào Tinh Úy lành hẳn là được.”
“Cám ơn chủ nhiệm.”
Bả vai Tần Thận không hề động đậy, bóng hình thẳng tắp hơi gầy bị ánh đèn cuối hành lang kéo dài.
Anh về đến phòng làm việc của mình, cởi đồ phẫu thuật ra, thay vào bộ tây trang màu đen chuẩn bị tan tầm về nhà.
Khí chất của anh không hề bởi vì thay vào quần áo bình thường mà lộ ra chút khác biệt gì, quần áo ngày thường trong tủ chỉ có một màu duy nhất đều là áo sơ-mi cùng âu phục, bất kể khi nào nhìn thấy anh, đều nghiêm túc gọn gàng như vậy, dáng vẻ không hề có hứng thú với cuộc đời. Cuộc sống mỗi ngày của anh giống như ở trong phương trình cố định, tinh tế nhưng lại cứng nhắc.
“Bác sĩ Tần, anh tan tầm rồi?”
Tần Thận ở trước cửa thang máy đụng phải Đào Tinh Úy bỗng nhiên nhảy ra.
Không biết là có âm mưu gì không.
Cả buổi tối, Đào Tinh Úy cứ tô rồi lại tô son môi “trảm nam sắc” rực rỡ, mái tóc xoăn dài được chải ngay ngắn, bộ đồ bệnh nhân rộng rãi được mặc cẩu thả, hai chiếc nút chiếc ngực không có cài, trực tiếp lộ ra xương quai xanh bên dưới, trông giống như trẻ con lén trộm đồ người lớn mặc.
Cô bám cửa thang máy tạm biệt với anh, ánh đèn ở giữa thang máy rọi lên môi cô, sáng lấp lánh.
Anh không hề bị dọa sợ, chỉ thoáng liếc mắt nhìn màu môi đó cùng bộ đồ bệnh nhân không phù hợp với cô, tiếp tục vượt qua cô, sau đó im lặng đi vào trong thang máy.
Anh bấm F1 xong, ngón tay trượt xuống bấm nút đóng cửa.
Đến khi cửa thang máy tự động bắt đầu khép lại, anh lại ấn nút mở cửa thang máy.
“Còn có chuyện gì sao?”
“Bác sĩ Tần, thì ra anh mặc âu phục lại đẹp như vậy nha!”
Rắm cầu vồng (1), nhưng cũng là lời thật lòng.
Thân hình Tần Thận nhìn không hề mỏng manh như vẻ bên ngoài thường thấy, quần áo đơn giản lộ dáng gầy, nhưng chỉ cần một bộ âu phục vừa người, lập tức có thể phác họa rõ hình dáng đường nét đầy đặn trên người anh.
Buổi tối cô đến ngồi xổm trước thang máy là chuẩn bị bày tỏ với anh, cho nên hơi có chút khẩn trương, khiến cho tiếng yêu biến thành lời nói lộn xộn lung tung.
Cô đã đợi hết sáu năm rồi, vào bệnh viện lại đợi tròn chẵn hai ngày, cô không thể nào đợi thêm được nữa.
Thấy anh không chút lưu tình thu tay lại, cửa thang máy lại sắp đóng.
Đào Tinh Úy vội xông vào từ trong kẽ hở thang máy, dứt khoát định cùng đi thang máy xuống lầu dưới với anh.
Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.
Anh xem như không thấy.
Im lặng mất ba giây.
“Bác sĩ Tần, anh có biết không, em thích anh!”
Đào Tinh Úy mặt không đỏ tim không đập, miệng cũng không vấp, phát huy cực kỳ ổn định, nghe ra giống như đang nói đùa.
Mà giọng vừa dứt, bác sĩ Hạ Hải trực ban đêm vội vã lao vào, anh ta nhìn một màn này, lại cảm thấy bản thân có chút không hợp thời, sửa sang lại áo sơ-mi hoa bên dưới lớp áo blouse, nén nhịn cười, giả vờ bình tĩnh đi trở ra khỏi thang máy.
“Ôi ối, thật là ngại quá, tôi quên tôi là muốn đi thang bộ! Chuyện này, hai người…… tiếp tục tiếp tục nha!”
Đào Tinh Úy muốn nghẹt thở, mặt đột nhiên đỏ lên thành quả táo.
Nếu không phải có Tần Thận ở đây, đổi lại lúc bình thường, cô có thể sẽ vung tay lên đánh cho bác sĩ Hạ một trận trước.
Tần Thận xem ra không bị ảnh hưởng gì, chầm chậm cúi đầu, ánh mắt như nước, nhìn về phía Đào Tinh Úy.
Tóc Đào Tinh Úy không phải là màu đen nhánh, mà đã nhuộm qua, một màu nâu hạt dẻ khi đứng dưới ánh hơi chếch xanh, rất kỳ diệu, cũng rất tôn lên làn da trắng mịn của cô.
Từ xương quai xanh của cô đến ngực, còn có nửa hình xăm màu đỏ như ẩn như hiện, lớn bằng lòng bàn tay, hình như là mặt quốc kì năm ngôi sao.
Trái cổ anh hơi động, nhanh chóng phản ứng lại, mặt không biến sắc cụp mi xuống.
Cửa thang máy phản chiếu bộ dáng của anh, vẫn là vẻ lạnh lùng như cũ.
“Trẻ con.”
Anh hơi hơi khom lưng xuống, từ trong cổ họng khẽ bật ra ba chữ này trầm thấp không rõ ý tứ hàm xúc, chui vào tai cô.
Ngưa ngứa, lành lạnh.
Trẻ con?
Có ý gì?
Trình độ văn hóa của cô có hạn, không giỏi đọc hiểu.
“Đinh ……”
Thang máy dừng ở lầu một.
Thế này cũng quá nhanh đi, cô còn chưa kịp xin số điện thoại của anh nữa!
Bởi vì buổi sáng Hạ Khê nói Tần Thận trước giờ không đưa phương thức liên lạc cho các cô gái đến bắt chuyện, cô luôn không tin, vốn còn muốn đích thân thử xem sao.
Đào Tinh Úy nhìn thấy Tần Thận đi ra khỏi thang máy mà đầu cũng không quay lại, có chút không vui, theo thói quen vung nắm đấm đánh vào thang máy để trút giận, “binh bang” một tiếng, mới ý thức được trên tay mình còn quấn thạch cao.
Đau chết mất.
Cô lại chạy vài bước đuổi theo ra ngoài, tại sảnh lớn của nơi điều trị nội trú hô lên một câu: “Bác sĩ Tần, vậy ngày mai chúng ta gặp lại nhé……”
Tần Thận không đáp lại cô, móc ra chìa khóa xe, rảo bước đi đến bãi đỗ xe, giống như là không nghe thấy gì cả.
Đào Tinh Úy ngượng cả người đành phải về phòng bệnh.
Tâm tình có chút phức tạp.
Năm phút sau, cô về đến phòng bệnh nằm lên giường, định đi ngủ thì nhìn thấy màn hình điện thoại ở trên giường sáng lên một cái.
Đào Tinh Úy mở điện thoại ra xem, là tin nhắn được gửi đến từ số điện thoại lạ.
178****0903: [Ngày mai gặp.]