Nắm đấm nhỏ

Đào Tinh Úy cầm điện thoại ở trên giường cười lăn lộn.
Ngô Đại Long ngâm nga một điệu hát dân gian đang đẩy cửa đi vào, thì bắt gặp cảnh cô cười thiếu chút nữa là lăn từ trên giường xuống, làm ông sợ sắp hồn bay phách lạc, vội bước nhanh qua xách cô trở lại trên giường.
“Tổ tông, con có thể nhàn rỗi một chút được không? Bây giờ ở trong bệnh viện không có ai quản con, chẳng lẽ còn phải chi phí thuê cho con một bảo vệ ngày đêm trông chừng con?”
Đào Tinh Úy còn khá dày mặt mà gật gật đầu, “Có thể suy xét một chút.”
Ngô Đại Long gần đây quả thật bận đến mức hận không có thuật phân thân, vừa phải chuẩn bị thủ tục tư cách thi đấu trong đội quán quân, lại phải chùi mông cho Đào Tinh Úy đánh Phùng Lâm, sứt đầu mẻ trán, hôm nay mới rút ra được chút thời gian đến thăm cô.
Ông đánh giá cô, nói: “Béo rồi.”
Đào Tinh Úy thuộc loại gầy trong đội quyền anh, khung xương nhỏ, lại có sức lực khiến người khác kinh ngạc, luôn là tuyển thủ ở hạng mục nặng 45 cân. 
Nhưng cô thuộc kiểu ăn bao nhiêu cũng không béo, cân nặng luôn duy trì ở mức 45 cân trở xuống, mỗi lần trước trận đấu chuyên gia dinh dưỡng trong đội đều liều mạng nghĩ cách cho cô béo thêm một tí, mới có thể miễn cưỡng tăng đến 48 cân, không bị thua thiệt trước đối thủ. (Đọc full cũng như ủng hộ nhóm dịch tại lustaveland.com nhé mọi người)
Không ngờ cô ở bệnh viện nằm một tuần lễ, ung dung thoải mái lại béo lên một vòng, ngay cả sắc mặt cũng trở nên hồng hào hơn.
Ngô Đại Long lại nói với cô vài câu, mang theo không ít đồ do người trong đội gửi cho cô.
“Tiểu tổ tông, đây là cua trong nhà ăn mà A Thâm tiết kiệm được, nói là con thích ăn nên giữ lại cho con; đây là son môi YSL gì đó được tiểu tử Trần Lê mua ở sân bay cho con, nó vừa ở Nhật Bản đánh xong thi đấu trở về thì con vào bệnh viện rồi, ờ, đúng rồi còn có cái này con nhìn xem, là Thi Minh gửi đến để chú đem cho con.”
Đào Tinh Úy nghe đến tên Thi Minh thì ngẩn người giây lát, lập tức đoạt lấy huân chương trong tay Ngô Đại Long đưa đến — — đó là tấm huân chương của Hiệp hội Quyền Anh quốc tế, rất đẹp đẽ nho nhỏ, trên mặt khảm rất nhiều ngôi sao.
Cô hỏi: “Anh ấy bây giờ thế nào rồi?”
“Thi Minh sau khi rời khỏi đội quốc gia, thì được đặc biệt mời đến làm việc tại Hiệp hội Quyền Anh Quốc Tế, bây giờ đang ở nước Mỹ kìa. Nói chung là gặp phúc trong họa, có thể đến làm việc tại tổ chức thể thao mang tính Quốc Tế thế này, ít nhiều đối với minh tinh thể thao sau khi giải nghệ là việc muốn cầu còn không có. Cho nên nói, con tay không đánh Phùng Lâm một quyền đó thật chẳng đáng giá, kết cục chính là bị xử phạt còn khiến bản thân vào bệnh viện! Huấn luyện viên Thi rõ ràng đã tốt rồi đó thôi!”
Đào Tinh Úy cười một tiếng, đặt tấm huân chương vào ngăn tủ bên cạnh.
“Vậy huấn luyện viên Thi sao không liên lạc với con, con còn cho rằng anh ấy tìm không được công việc nên một mình chán nản ấy chứ.”
Ngô Đại Long thở dài một hơi, “Thi Minh là một đứa trẻ ưu tú như vậy, sao có thể tìm không được công việc? Cậu ấy còn trẻ, cho dù không làm huấn luyện viên thì vẫn có thể làm vận động viên, cũng có rất nhiều công ty quản lý quyền anh đặc biệt mời cậu ấy đi. Đoán chừng là do vừa từ Mỹ trở về còn chưa ổn định lại, chủ yếu vẫn còn sợ sẽ ảnh hưởng đến con, cho nên tạm thời mới không trực tiếp đến tìm con. Dù sao bây giờ trong đội rất mẫn cảm với quan hệ của hai đứa, ít liên hệ cũng tốt.”
“Xí, mẫn cảm cái rắm!”
Đào Tinh Úy đến giờ vẫn nghĩ không hiểu, không làm thì chính là không làm, việc không làm còn phải bị người khác hiềm nghi?
Thi Minh đã từng là nhân vật phong vân trong giới quyền anh, bởi vì trong một trận thi đấu bị thương nặng không thể chống lại. Người trong nhà không cho phép anh ta làm vận động viên nữa, cảm thấy nguy hiểm quá lớn, thế là đội quốc gia đã đặc biệt cho phép anh đến đội quán quân làm huấn luyện viên, dẫn dắt chính là Đào Tinh Úy.

Năm đó lúc anh ta giải nghệ chỉ mới hai mươi bảy tuổi, theo lí mà nói còn nằm trong thời kỳ hoàng kim của một vận động viên quyền anh, thậm chí là thời kỳ đỉnh cao.
Thi Minh đối với cô rất ác.
Cường độ huấn luyện đều ấn định theo tiêu chuẩn cao nhất của quán quân Thế giới, nếu không hoàn thành ngay cả cơm Thi Minh cũng không cho ăn, còn nếu không làm theo thì để cô buộc bao cát phạt chạy hai mươi vòng.
Những năm gần đây cục thể thao có ý phát triển quyền anh nữ đây là một hạng mục truyền thống thuộc thế yếu, luôn gây sức ép cho lãnh đạo của đội quốc gia, nhất định ở trên sàn đấu lớn lấy được một tấm huy chương vàng.
Ba năm trở lại đây, một năm Đào Tinh Úy có thể về nhà vào dịp mùa xuân. Thi Minh càng khoa trương hơn, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày hoặc là ở trong đội quốc gia, hoặc chính là ở địa điểm thi đấu, ngay cả bạn gái cũng không có thời gian để tìm được một người.
Chỉ cần Đào Tinh Úy đang huấn luyện, Thi Minh sẽ tuyệt đối đứng bên cạnh nhìn chăm chú, một chút cơ hội xả hơi cũng không chịu cho cô.
Tung tin nhảm gì mà Thi Minh ngầm đồng ý cho cô vắng mặt, còn có gì mà giúp cô điều động nội bộ quyết định số người thi đấu quốc tế, đó đều là nói lung tung!
“Con đó nha, chú chưa từng thấy con chịu thua ai bao giờ. Con nói con vẫn xem như là một cô gái mà, vừa bướng bỉnh vừa cứng rắn, tính cách xấu này không biết là học từ ai nữa.”
Đào Tinh Úy nghe vào tai câu này, ngừng giây lát, lại mỉm cười.
“Chú Ngô, chú đừng nói lời này quá sớm, biết đâu chừng trên đời này thật sự có người khiến con chịu thua thì sao?”
“Được, vậy thì lúc đó chú sẽ lập tức buông tay nghỉ hưu về nhà ôm cháu trai!”
Tần Thận nghỉ phép một ngày không ở đây, Đào Tinh Úy đứng ở bên giường sắp biến thành “hòn vọng phu” rồi.
Sau đó gửi tin nhắn vào số phụ của anh anh đều không trả lời, dù là giả vờ giả vịt đoan trang hỏi chuyện liên quan đến bệnh tình cũng không hồi âm lại, tám phần là bị bức ảnh tự sướng cô gửi làm cho tức giận rồi.
 
Xí, người đàn ông này còn hẹp hòi như vậy.
Buổi tối chín giờ, trong phòng bệnh của Đào Tinh Úy tạm thời chuyển vào một cậu nhóc, trông dáng vẻ khoảng chừng hai mươi, hình như là đánh nhau với người ta từ trên thang gác ngã xuống, ngã gãy chân.
Người bạn cùng phòng bệnh này của cô trông khá đẹp trai, trắng trắng mềm mềm, chỉ là thân con trai lớn như vậy rồi, lại đã phẫu thuật xong, vậy mà còn luôn ở trên giường “ai ôi” kêu đau.
Ồn đến mức cả lỗ tai cô cũng đau theo.
Cộng thêm tâm tình cô hôm nay vốn đã không rất tốt — —
“Đừng kêu nữa! Phiền không hả!”

Cô ra sức vén chăn, nghiêng người đắp chăn nằm lên giường.
Người con trai đó bị giật mình ngớ người, lập tức không hô đau nữa, thở cũng không dám thở lớn tiếng.
Cậu ta nhìn chăm chú bóng lưng của Đào Tinh Úy trong giây lát, mới nhỏ giọng hỏi: “Bạn bệnh? Ngại quá, có phải tôi làm ồn bạn nghỉ ngơi không?”
“Nói thừa!”
Cô ở trong chăn chửi mát nói.
Chàng trai khẽ ho hai tiếng, bỗng nhiên cảm thấy hình như chỉ cần không kêu, chân quả thật cũng không đau lắm.
Thế là cậu ta có một việc khác có thể quan tâm trừ chiếc chân đau của mình, ví dụ như bạn cùng phòng bệnh của cậu.
“Bạn bệnh, dám hỏi cậu bị gãy ở đâu mà nhập viện?”
Cậu cảm thấy trước khi hỏi câu này vẫn nên tự giới thiệu bản thân trước, bằng không rất không lễ độ, thế là lại nói: “Ồ đúng rồi, tôi tên Hàn Lê, là sinh viên năm hai khoa thể thao của Hoa Đại. Cái chân này của tôi á, nói ra thì dài, một người anh em của tôi bị cho đội “nón xanh”, tôi cùng người anh em đó đi tìm đánh người kia, đầu người kia bị tôi đập vào tường, kết quả bản thân giẫm hụt ngã từ trên thang gác xuống đất nên thành như vầy. Nhưng cậu đoán xem, sau đó người anh em của tôi báo thù thay tôi thế nào?”
Đào Tinh Úy lật người lại: “Cậu mắc bệnh nói nhiều sao?”
Hàn Lê nhìn thấy gương mặt búp bê của Đào Tinh Úy, ngẩn người giây lát.
“Cô…… sao biết tôi mắc bệnh nói nhiều ha ha ha ha ha ực!”
“Thiểu năng……”
“Còn cô, cô còn chưa nói tên cô là gì?”
“Đào Tinh Úy.”
Đào Tinh Úy chỉ lo nhìn chăm chú vào điện thoại đợi tin nhắn của áo lót nhỏ.
“Này, vậy cô là do bị thương ở tay sao? Là lúc làm thức ăn cắt phải đúng không? Nhưng mà với mức độ này của cô, có lẽ không cần phải nằm viện nhỉ, có phải các cô gái đều muốn yếu đuối một chút ha ha ha ha ha……”
Đào Tinh Úy liếc cậu ta một cái, giơ cánh tay bị thương của cô lên, dọa nạt nói: “Đánh người nên bị, biết không?”
Sát khí đằng đằng.

Hàn Lê lập tức bị kinh sợ nửa giây, cậu lại không biết vì sao bản thân lại bị một cô gái nhỏ nhắn dọa nạt, gãi gãi đầu, không hiểu ra sao cả ha ha cười to: “Lừa ai chứ cô gái nhỏ, cô từng thấy rõ đàn ông đánh nhau có bộ dạng gì không ha ha ha ha ha ha……”
Mdzz.
Đào Tinh Úy đang muốn mắng người, thì Tần Thận trả lời tin nhắn lại.
Cô lập tức hết sức chăm chú tập trung lên điện thoại, không có thời gian quan tâm người bạn cùng phòng bệnh bị thiểu năng.
Áo lót nhỏ của người đàn ông của tôi: [Tôi đến bệnh viện rồi.]
Ban ngày anh nghỉ phép, đêm thì đến trực ban.
Đào Tinh Úy thoắt cái bật người dậy khỏi giường.
“Bạn bệnh, khuya vậy rồi còn muốn đi đâu?”
Đào Tinh Úy đang trên đường đi đến phòng làm việc của bác sĩ thì từ xa gặp được Tần Thận, anh đang dẫn theo một thực tập sinh đi về phía khu phòng bệnh.
Cô chưa kịp lấy hơi, lập tức dựa vào bên lan can làm ra tư thế tự do tản mạn, đợi đến lúc Tần Thận đi qua, cô bước đến một tay tóm chặt cà vạt của anh, kéo cả người anh đến trước mặt mình. (Đọc full cũng như ủng hộ nhóm dịch tại lustaveland.com nhé mọi người)
Người không biết từ xa nhìn đến, còn cho là bác sĩ Tần “đông” cô trên lan can.
“Bác sĩ Tần, anh làm gì không trả lời tin nhắn của em? Tức giận rồi?”
Giọng nói trách móc hờn dỗi.
Dọa thực tập sinh bên cạnh phải lui về sau một bước, định im lặng ăn dưa, theo dõi biến hóa.
Cậu mới vào bệnh viện này một ngày, không ngờ bệnh nhân ở đây quan hệ hài hòa đến mức nằm ngoài dự liệu của cậu.
Thân hình Tần Thận bất động, khẽ nâng mày, nói một cách lạnh nhạt: “Ban ngày đang ngủ, không xem điện thoại.”
Bác sĩ thường xuyên luân phiên thay đổi ban làm, thời gian ngủ luôn không đúng quy luật, huống chi trước đó Tần Thận đã bận suốt hai ngày hai đêm chưa chợp mắt rồi.
“Gạt người ư, rõ ràng chính là tức giận rồi, còn không chịu thừa nhận.”
Tay cô lại níu lấy cà vạt của anh, một vòng lại một vòng, quấn trên mu bàn tay của mình.
Đào Tinh Úy hậu tri hậu giác, mới phát hiện khoảng cách của bản thân và anh quá gần rồi.
Anh bị sức kéo của cà vạt cưỡng ép, đôi tay đành phải vòng quanh người Đào Tinh Úy chống ở hai bên lan can, với một người cao ít nhất 1m85 mà nói, có thể dễ như trở bàn tay khóa cô chặt chẽ.
Nhưng rõ ràng anh có ưu thế khóa chặt cô trong một giây, anh lại không làm như vậy, loại khoảng cách không xa không gần thế này càng chọc cho Đào Tinh Úy lòng ngứa ngáy không chịu nổi.
“Tôi không có gì để tức giận cả. Người chịu thiệt chính là em.”

Giọng nói lạnh nhạt cấm dục trước sau như một.
Đào Tinh Úy lại không biết vì sao nuốt một ngụm nước bọt.
Đối mặt với Tần Thận, đầu óc cô trở nên trống rỗng, không phục nói: “Em, em chịu thiệt? Em chịu thiệt chỗ nào chứ!”
Cô không phải chỉ gửi cho anh một bức ảnh tự sướng để trêu chọc anh thôi sao, cô cho người cô thích xem, cô tự nguyện!
Tầm mắt Tần Thận quét một vòng từ trên xuống dưới.
Đào Tinh Úy thuận theo tầm mắt của anh, vừa nhìn thì đến vị trí đó của mình hơi nhô ra có chút nhỏ.
Quả thực cô phát dục không được tốt lắm, bình thường bị áo lót thể thao thít chặt thành như vậy, cộng thêm mặc bộ đồ bệnh nhân rộng rãi, càng lộ rõ vẻ “bằng phẳng trống trải” ……
Cô hình như nhìn thấy khóe miệng anh thoáng kéo lên một nụ cười, loại biểu tình này dường như từng gặp ở đâu đó rồi.
Nhất thời nghĩ không ra.
“Ừm, em sẽ không chịu thiệt.”
Cuối cùng anh rút ra một kết luận này.
“Anh……”
Vành tai Đào Tinh Úy đỏ lên.
Lúc này, tay anh nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay cô.
Cả người Đào Tinh Úy giống như bị điện giật, một trận tê dại, tay bị anh khống chế, không còn sức lực trượt khỏi cà vạt của anh, buông lỏng anh ra.
Dễ dàng chịu thua lại không phản kháng.
“Trẻ con.”
Bỏ lại một câu này, Tần Thận xoay người đi làm việc.
Thực tập sinh sau lưng anh đẩy mắt kính, nhìn Đào Tinh Úy sau khi bị Tần Thận đánh bại thêm nhiều lần, trong ánh mắt không nhịn được có chút thổn thức.
Đào Tinh Úy hung ác trừng mắt nhìn cậu ta, thực tập sinh không chịu được bị vẻ mặt hung tợn của cô gái này dọa sợ, cảm thấy không được thoải mái, bèn vội vã đi theo Tần Thận.
Mẹ nó.
“Trẻ con” thì ra là ý này!?
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận