Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương FULL


Cảnh tượng trong mơ, là Vị Ương Cung mà Địch Kỳ Dã đã quá quen thuộc, hơn nữa, là thư phòng nhỏ mà hắn và Cố Liệt cùng nhau xử lý chính sự.
Nhưng dụng cụ bày biện trong đó, rồi lại không giống như thư phòng nhỏ Địch Kỳ Dã quen thuộc.

Rõ ràng nhất, là trên mặt đất không có thảm nhung chống lạnh, cũng không có chiếc ghế dựa Địch Kỳ Dã hay ngồi.

Những món đồ nho nhỏ Địch Kỳ Dã tiện tay mua trên đường phố kinh thành, còn có phong lan Địch Kỳ Dã lấy từ Lan Viên để Cố Liệt thư giãn đôi mắt, lại càng không thấy.
Làm nơi sinh hoạt hàng ngày của đế vương, nơi này quả thực mộc mạc tới mức quạnh quẽ.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi việc hoàn cảnh quen thuộc trở nên xa lạ, Địch Kỳ Dã nhìn bản thân mình và Cố Liệt trong thư phòng nhỏ, nhìn thế nào, cũng cảm thấy xa lạ.
Giữa hai người ngồi ngăy ngắn trong thư phòng nhỏ, cũng là một bầu không khí khó nén xa lạ.
Địch Kỳ Dã có thể cảm nhận được, tâm tình Cố Liệt kỳ thật cũng không tệ.
Nhưng bản thân mình ngồi ở phía dưới kia, thì tâm tình không tốt như Cố Liệt.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Địch Kỳ Dã còn đang nghi hoặc, Cố Liệt trong mộng mở miệng, hắn mang theo một chút trêu đùa, hỏi: “Thế nào, lần này Định Quốc Hầu không mang thổ sản phong vật cho quả nhân nữa?”
Bản thân trong mộng đảo trắng mắt: “Nửa đường thần bị cận vệ túm về, chưa kịp.”
Cố Liệt nhìn ra hắn bất mãn, mặt trầm xuống, ẩn chứa cảnh cáo nói: “Định Quốc Hầu cũng nên chơi đủ rồi! Chuyện phản tướng Thục Châu năm trước, đến nay vẫn có sổ con tố ngươi, ngươi cũng không biết tị hiềm, lại chạy đi Thục Châu, ngươi không làm việc đàng hoàng, quả nhân còn phải dọn dẹp cục diện lộn xộn cho ngươi! Bắt đầu từ ngày mai, Định Quốc Hầu nhất định phải thượng triều hàng ngày.”
Bản thân trong mộng cố tình hỏi lại: “Làm việc đàng hoàng? Bệ hạ, thần không làm việc đàng hoàng, đã bị tố tới tận bây giờ, nếu bắt đầu lo việc đàng hoàng, trên dưới triều đình này, một người cũng đừng mong ngủ ngon.”
Cố Liệt không hề che giấu ý nghĩ uy hiếp: “Địch Kỳ Dã, ngươi đừng không biết điều.”
Người bị uy hiếp lại nở nụ cười: “Bệ hạ, thần là Định Quốc Hầu, ngài còn muốn cất nhắc thần, hay muốn phong vương cho thần?”
Đôi mắt Cố Liệt nheo lại, mỉa mai: “Định Quốc Hầu đây là đang uy hiếp quả nhân?”
Người bị mỉa mai ngữ điệu bình tĩnh, loại bình tĩnh này lại gần như là khiêu khích: “Ngài là ngôi cửu ngũ, miệng vàng lời ngọc, ngài nói là uy hiếp, vậy dĩ nhiên chính là uy hiếp.”
Cố Liệt duỗi tay ấn lên thái dương, hoàn toàn không che giấu được sự phẫn nộ của hắn: “Địch Kỳ Dã, có phải ngươi cho rằng”
Hắn chỉ nói một nửa, không có nói hết lời.
Tầm mắt bản thân trong mộng nhẹ nhàng lướt qua đốt ngón tay đang dùng sức ấn trên thái dương của Cố Liệt, rũ mi che khuất đôi mắt, nhẹ giọng tiếp lời: “Cho rằng cái gì? Cho rằng ngài không dám giết ta? Sao dám đâu Bệ hạ.”
Địch Kỳ Dã cảm nhận được Cố Liệt tràn đầy thất vọng và bất mãn, còn nhìn thấy dáng vẻ phẫn nộ mà bất đắc dĩ của bản thân mình, không khỏi nghi hoặc.
Trước khi Cố Liệt đăng cơ, Địch Kỳ Dã đã từng thiết tưởng, một minh quân tận sức với triều chính và một tướng quân công cao át chủ, sẽ chung sống như thế nào.
Nghĩ kiểu gì, đều không thoát được cảnh nghi kỵ lẫn nhau.

Hoặc là giương cung bạt kiếm, hoặc là sóng ngầm mãnh liệt, cho dù có thể duy trì quân thần hoà hợp nhất thời, đến cuối cùng chắc chắn sẽ hoàn toàn thay đổi, ghét nhau cay đắng.
Cố Liệt và bản thân trước mắt, không sai biệt lắm chính là dáng vẻ mà ĐỊch Kỳ Dã từng thiết tưởng.
Nếu không phải từ phút ban đầu Cố Liệt đã thể hiện sự bao dung vượt thời đại, nếu không phải Cố Liệt bao dung khiến bản thân hắn nói ra hết những lo lắng đối cuộc sống ngày sau, cùng với phản ứng hoàn toàn vượt qua dự đoán của Cố Liệt sau đó, thì hiện tại có lẽ bọn họ sẽ giống như trong giấc mơ này.
Thế nhưng, điều khiến Địch Kỳ Dã nghi hoặc chính là, bọn họ ở trong mộng, ngoại trừ nghi kỵ lẫn nhau mà minh quân và công thần tất nhiên sẽ có, còn có một loại thương cảm, Địch Kỳ Dã không xác định có phải mình nhìn lầm hay không.

Chỉ là quân thần nghi kỵ lẫn nhau, vì sao lại thương cảm cơ chứ?
Hai người trong mộng, trầm mặc không nói gì thật lâu.
Lâu đến thời điểm Địch Kỳ Dã cho rằng mình sẽ cứ như vậy tỉnh giấc, mới lại nghe thấy Cố Liệt nói: “Sắc trời đã tối, Định Quốc Hầu ở lại dùng bữa đi.”
“Sẽ không quấy rầy Bệ hạ và Vương hậu.” bản thân trong mộng nhanh chóng đứng dậy hành lễ, “Thần cáo lui.”
Vương hậu!
Địch Kỳ Dã không kịp có ý tưởng gì về tình huống Cố Liệt trong mộng đã thành hôn, hắn lập tức nhận ra phẫn nộ của đế vương Đại Sở, có lẽ là bởi chỉ trong một lát đã bị từ chối hai lần.
Cố Liệt lạnh lùng nói: “Miệng vàng lời ngọc của quả nhân, ở chỗ Định Quốc Hầu, hình như là câu nói suông nhỉ.”
Bản thân trong mộng đứng thẳng bất động, dường như không muốn nói chuyện.
Vẻ mặt Cố Liệt càng ngày càng lạnh lẽo.
Bản thân trong mộng rốt cuộc rơi xuống một đầu gối, lĩnh mệnh: “Thần tuân chỉ.”
Cố Liệt đứng dậy từ sau bàn, chậm rãi bước tới trước người hắn, từ trên cao nhìn xuống hắn, sau đó vòng qua hắn, trước tiên đi ra khỏi phòng.
Địch Kỳ Dã nhìn bản thân mình đứng lên từ mặt đất, trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt của bản thân đó gần như trống rỗng mù mịt, đầu mày nhíu chặt, nhưng lại nhanh chóng khôi phục vẻ lãnh đạm gần như kiêu căng, bước không nhanh không chậm ra ngoài.
……
Địch Kỳ Dã hy vọng cảnh mơ không thể hiểu nổi này sẽ kết thúc như vậy, đừng lại tiếp tục nữa.
Từ Cố Liệt ngày bé cho tới quân thần giằng co, những cảnh tượng này mang theo cảm giác chân thật hoang đường nào đó, làm Địch Kỳ Dã không thể chỉ coi nó như cảnh mơ, rõ ràng là ngủ mơ, nhưng dường như khiến tinh thần hắn vô cùng mỏi mệt.
Nhưng mà, cảnh mơ dù sao cũng không chịu khống chế.
Địch Kỳ Dã hoàn hồn, phát hiện cảnh tượng trong mơ đã đổi thành Phụng Thiên Điện.
Cố Liệt ngồi ngay ngắn trên long ỷ, duy độc một mình mình đứng ở trước điện, chúng thần nghị luận sôi nổi, Địch Kỳ Dã tập trung lắng nghe, vậy mà bọn họ lại đang nói, mình và thủ lĩnh Phong Tộc Ngô Côn âm thầm gặp mặt, tố mình thông đồng với địch phản quốc.
Không phải Ngô Côn đã chết từ lâu rồi sao? Địch Kỳ Dã nhìn về phía quần thần, hy vọng tìm kiếm manh mối thời gian từ chỗ họ, nhưng nhìn kỹ rồi, Địch Kỳ Dã phát hiện, cơ cấu của triều đình trong mộng, cũng bất đồng với hiện thực.
Nhan Pháp Cổ, Mục Liêm và vài vị đại thần không xuất hiện trên triều đình, tại vị là một người khác.

Người của Liễu già mà mình đã từng gặp ở Du Viên Sở Vương Cung, công khai đứng trên Phụng Thiên Điện, hình như còn có bóng dáng người của Tạ gia.
Địch Kỳ Dã càng thêm nghi hoặc, nếu nói Tạ gia là thanh lưu, Cố Liệt giữ lại bọn chúng, cũng coi như vật tẫn kỳ dụng, thì Liễu gia có tài đức gì mà xuất hiện trên triều đình Đại Sở?
Đang nghĩ ngợi, lại thấy có người bước ra khỏi hàng nói: “Bệ hạ, Định Quốc Hầu không có lời nào để nói, chính là chứng cứ phản quốc rõ ràng.

Hắn đã không chỉ một lần rời khỏi kinh thành, nào biết có phải để truyền tin cho Phong Tộc? Bệ hạ, thần cho rằng, đây không phải chuyện nhỏ, cần phải nghiêm trị!”
Người nọ vừa dứt lời, lập tức có vài người phụ hoạ: “Lời của Liễu quốc trượng rất đúng.”
Quốc trượng? Người Cố Liệt cưới chính là thuộc Liễu gia?
Địch Kỳ Dã thoáng chốc không biết nên có cảm tưởng gì.
Lúc này, Cố Liệt mở miệng nói: “Lúc này chứng cứ không đủ, Định Quốc Hầu đánh hạ nửa giang sơn cho Đại Sở”
“Bệ hạ!” Cố Liệt còn chưa nói xong, đã có đại thần bước ra khỏi hàng nói, “Mặc dù Định Quốc Hầu đã tiêu huỷ quà tặng của Ngô Côn, nhưng vẫn còn có nhân chứng, hắn thân là hầu tước Đại Sở, âm thầm gặp tướng địch đã đồ ba thành Thục Châu của ta, sao có thể dung túng như vậy?”
“Này,” Cố Liệt nghẹn lời.

Khương Dương bước ra khỏi hàng nói: “Bệ hạ, thần cho rằng, bỏ qua việc này, không phải nuông chiều, mà là không oan uổng trung thần.

Nếu công thần khai quốc bị hạch tội vì nhân ngôn, người trong thiên hạ sẽ nghĩ gì về Bệ hạ?”
Lời của Khương Dương vừa nói ra, đã kéo sự việc lên người Cố Liệt, quần thần lại dần yên tĩnh.
Nhưng Chúc Bắc Hà bước ra khỏi hàng phản bác nói: “Lời này của Thừa tướng sai rồi, công thần khai quốc cũng không phải thẻ bài miễn tội, hiện giờ có nhân chứng không có vật chứng, chỉ có thể nói không thể định tội, cũng không thể rửa sạch hiềm nghi phản quốc của Định Quốc Hầu.”
Hắn vừa nói như vậy, quần thần sôi nổi nói đúng.
Địch Kỳ Dã đã xem hiểu, bản thân mình trong mộng này, so với trong hiện thực, càng là mục tiêu công kích của mọi người.
Nhưng nghĩ kỹ thì, thật ra như vậy mới là phát triển bình thường, ngược lại sự bảo vệ của Khương Dương, khiến Địch Kỳ Dã có chút bất ngờ.
Địch Kỳ Dã nhận thấy được tâm tình vẫn luôn bình tĩnh của Cố Liệt dâng lên ưu sầu, vì vậy nhìn về phía long ỷ.

Địch Kỳ Dã kinh ngạc phát hiện, hai bên tóc mai Cố Liệt, vậy mà đã hoa râm.
Đây đến cùng là năm nào?
Đang nghĩ, bản thân đang đứng lẻ loi ở trước điện đó, bỗng nhiên cười ra tiếng.
Một tiếng cười này, liền giống như giọt nước rơi vào chảo dầu, nổ ra từng hồi lên án công khai của quần thần, tức giận mắng hắn khinh thường triều đình.
Địch Kỳ Dã lại nhìn về phía mình ở trước điện.
Địch Kỳ Dã nhảy dựng đầu tim.
Hắn quá rõ cá tính của mình, cho nên, tuyệt đối sẽ không nhận nhầm ánh mắt của mình.
Trong ánh mắt ấy, rõ ràng là ý nghĩ quyết tuyệt.
Vì sao? Nội tâm hắn không có khả năng nguội lạnh chỉ vì bị mọi người cô lập trên triều đình, hắn căn bản sẽ không quan tâm cái đó.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đế vương Đại Sở cuối cùng không kiên nhẫn, trực tiếp hạ lệnh nói: “Ngay từ ngày hôm nay Định Quốc Hầu bị cấm túc Vị Ương Cung, do quả nhân tự mình trông coi! Trừ khi có vật chứng khác, việc này sẽ giải quyết như vậy, không được tiếp tục bàn luận!”
Cấm túc Vi Ương Cung?
Địch Kỳ Dã không kịp suy nghĩ sâu xa, cảnh mơ thay đổi lần thứ hai, làm Địch Kỳ Dã phiền không chịu nổi.
Hắn chỉ muốn tỉnh lại.
Lần này, vẫn là ở Phụng Thiên Điện, chỉ là thay đổi vài vị đại thần.
Cố Liệt vẫn ngồi cao trên long ỷ, bản thân mình đứng ở vị trí đầu trong hàng võ tướng, rất tương tự với hiện thực.
Mặc dù Cố Liệt là vẻ mặt vô cảm mang tính tiêu chí, Địch Kỳ Dã lại cảm nhận được hắn mệt mỏi, cùng với sự bất mãn như có như không.
Quần thần đang nghị luận khí thế ngất trời, đại đa số bọn họ, đều tán thành thu hồi thành tích thi Đình đệ nhất của một người.
Người này tên là Lan Duyên Chi, sở dĩ muốn thu hồi thành tích Trạng Nguyên của hắn, không phải vì hắn làm loạn kỉ cương, không phải vì hắn hối lộ giám khảo, mà là bởi, tổ phụ của hắn là thương nhân.
Điều này khiến Địch Kỳ Dã lập tức nghĩ đến chính lệnh cho phép thương nhân và con cháu thương nhân được phép tham gia khoa khảo mà Cố Liệt vừa mới thi hành.

Chính lệnh này, Phụng Thiên Điện thảo luận vài buổi chầu sớm, thêm vào rất nhiều điều kiện hạn chế, như “Hai năm trước khi thi và cả đời sau khi thi không được kinh thương” “Thương nhân xuất thân thứ cát sĩ không thể làm quan ở nguyên quán” vân vân, mới được thông qua.

Lấy mức độ khống chế triều đình của Cố Liệt, xuất hiện loại tình huống này, đủ để thuyết minh lực cản của phản đối trên triều đình lớn đến cỡ nào.
Hành động này của Cố Liệt, có dụng ý dương đông kích tây, mượn việc này nâng lên thân phận thương nhân, cổ vũ dân thương, sau trọng nông, tiến thêm một bước phát triển kinh tế.
Địch Kỳ Dã suy đoán, Cố Liệt ở trong mộng, có lẽ sẽ mượn thân phận của Lan Duyên Chi, làm ra hành động tương tự.
Chỉ là, ở triều đình Đại Sở trong cảnh mơ này, Cố Liệt không những phải đối mặt với các thế lực công thần như gia thần Sở Cố, võ tướng ngoại lai, mà còn có Tạ gia thanh lưu hẳn rất có lực ảnh hưởng trong giới nho sinh, cùng với ngoại thích Liễu gia cấu kết với Tạ gia.
Cho nên.

Địch Kỳ Dã cũng không ngạc nhiên khi nhìn thấy, lúc Cố Liệt ở cảnh mơ đưa ra việc lấy Lan Duyên Chi làm tiền lệ, cho phép con cháu thương nhân tham gia khoa cử, quần thần lập tức phản đối kịch liệt, thậm chí ngay cả Khương Dương cũng không mấy tán đồng.
Mà bản thân mình trong cảnh mơ, khép hờ mắt đứng ở đó vẫn không nhúc nhích, như thể đã ngủ rồi.
Cố Liệt bị phản bác đa dạng của quần thần ầm ĩ đến sứt đầu mẻ trán, giữa trăm vội, Địch Kỳ Dã phát hiện Cố Liệt nhìn thoáng qua mình một cái, sau đó lập tức cảm nhận được lòng Cố Liệt dâng lên tức giận trong nháy mắt, chẳng hiểu sao có chút buồn cười.
Cố Liệt hỏi: “Định Quốc Hầu nghĩ thế nào?”
Bản thân đó cười cười bạc bẽo: “Thần không có quan điểm.”
Cố Liệt nén giận nói: “Định Quốc Hầu có chuyện không ngại nói thẳng.”
“Bệ hạ,” Bản thân đó trực tiếp phất vương bào, quỳ xuống đất: “Vậy xin Bệ hạ thứ tội bất kính cho thần trước.”
Địch Kỳ Dã cảm nhận lòng Cố Liệt rét run.
“Ngươi nói,” Cố Liệt nghiến răng nói.
Bản thân đó nhìn như cung kính mà bái Cố Liệt một cái, thành thật không khách khí nói: “Vậy thần nói.”
“Thần nghe Đỗ đại nhân nói, thương nhân chính là sâu mọt giặc cướp, gom tài của dân, cho nên là thứ đê tiện, hắn khinh thường làm quan cùng triều với thương nhân.”
“Nếu thương nhân giao nộp thuế nặng là giặc cướp, như vậy, thần cho rằng, triều đình là ổ giặc cướp đoạt tiền tài của dân chúng, Bệ hạ là cầm đầu giặc cướp thiên hạ!”
Cố Liệt bạo nộ: “Làm càn!”
Người quỳ trên mặt đất không tranh cãi không biện giải, vẫn quỳ gối nơi đó, mặt mày lạnh lùng.

Loại lạnh lùng này, không phải bình tĩnh, mà càng giống như loáng thoáng mang theo nỗi hận.
Không phải chứ, ở thời đại này, hắn sẽ hận ai?
Khương Dương bước ra khỏi hàng nói: “Bệ hạ, lời của Định Quốc Hầu, mặc dù không xuôi tai, nhưng rất có dẫn dắt với thần.

Thương nhân cũng là bá tánh Đại Sở, còn giao nộp thuế nặng, có lợi cho dân sinh, nếu bắt thương nhân thấp hèn hơn người khác một đầu, quả thật không ổn.”
……
Tiếng người khuôn mặt người đều dẫn dẫn mơ hồ trôi xa.
Địch Kỳ Dã cuối cùng cũng tỉnh lại.
Hắn mở mắt ra, vải lều không thấm vào một tia sáng bên ngoài, trong lều chủ soái vẫn là ánh đèn dầu như hạt đậu, dầu thắp còn chưa cháy hết một tầng, hắn mơ thấy nhiều chuyện như vậy, nằm mơ nằm tới sức cùng lực kiệt, trong hiện thực còn chưa qua đến một canh giờ.
Đủ chuyện trong cảnh mơ, quá mức chân thật.
Khi rút đi phẫn nộ của bản tâm, Địch Kỳ Dã cẩn thận nghĩ đến, mặc dù vô cùng chán ghét lão dưỡng phụ, nhưng tên đó quả thật đã mạo hiểm tính mạng cứu ra Cố Liệt.

Các phương thức đối xử sai trái của lão với Cố Liệt, ngoại trừ nỗi hận ngầm vì vận mệnh bị liên luỵ trước biến cố nhanh chóng, có lẽ xem như hình ảnh thu nhỏ về cách thời đại này đối đãi với trẻ nhỏ.
So với chán ghét một kẻ đã chết, Địch Kỳ Dã càng muốn biết, rốt cuộc Cố Liệt tốt tới mức nào, mới có thể ở trong hoàn cảnh bị đối xử lệch lạc tệ hại ấy, trưởng thành thành một Chủ Công khiến hắn vừa gặp đã xiêu lòng.

Địch Kỳ Dã nhận thức được sai lầm của bản thân.
Vẻ mặt vô cảm và không chịu hưởng lạc của Cố Liệt, cũng không phải tâm bệnh của hắn.
Chúng là vết thương khi còn bé của Cố Liệt, trong quá trình trưởng thành chưa bao giờ được cẩn thận chở che, thế nên sau khi miệng vết tương đó tự mình khép kín, vẫn để lại vết sẹo thật sâu, khó có thể biến mất.
Cố Liệt trong mơ có Vương hậu, Cố Liệt trong hiện thực, ở Thanh Giản đã tuyến bố với Địch Kỳ Dã quyết định tính cô độc cả đời.
Mà sự tín nhiệm và bao dung Cố Liệt trong hiện thực dành cho Địch Kỳ Dã, khó gặp trong mơ, càng đừng nói đến việc quá mức để ý đến ác mộng Địch Kỳ Dã chết.
Trước khi bọn họ bên nhau, Cố Liệt tin tưởng chắc chắn mình không thể yêu người khác, sau khi bọn họ bên nhau, Cố Liệt có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt và lo được lo mất, những điều này mới là tâm bệnh chân chính của Cố Liệt.
Tất cả mâu thuẫn, đều tập trung ở người có quan hệ thân mật nhất với Cố Liệt.
Bất đồng giữa cảnh trong mơ và ngoài mơ, là do thứ gì gây nên?
Những giấc mộng này, thật sự chỉ là mộng sao?
Rốt cuộc là ai, rạch mở vết thương của Cố Liệt, hại Cố Liệt bị thương nặng hơn?
Địch Kỳ Dã mở hộp gỗ bên gối, lấy ra bức hoạ của Cố Liệt, nhìn thật lâu.
Trong lòng hắn thầm có dự cảm.
Hắn sẽ không thích đáp án của vấn đề này.
*
Từ khi Phong Tộc về Thục, thảo nguyên Đả Vân liền không có thế lực trông giữ, hai ba dân tộc du mục lẻ tẻ đều có nhân số rất nhỏ, không hình thành được thế lực thống trị.
Tây Vực không có cường địch, kiếp trước, mãi đến năm Sở Sơ thứ năm Cố Liệt mới có rảnh để xử lý thảo nguyên Đả Vân, trước đo, là do An Tích đạo Ung Châu kiêm quản lý.
Kiếp này thiết lập Đô hộ phủ Tây Bắc quản hạt, Cố Liệt cân nhắc người được chọn, chọn ra Tả đô đốc Tả Lãng.
Tả Lãng không nói hai lời, tiếp chỉ chuẩn bị rời kinh đi nhận chức, trước khi đi tới gặp Cố Liệt nghe dạy bảo, cuối cùng cũng chỉ cảm thán: “Đáng tiếc không thể cáo biệt tướng quân.”
Hắn mới rời Chính Sự Đường, Mục Liêm tiến vào hồi bẩm một số vụ án quan trọng Ngự sử đài đang điều tra, Cố Liệt nghe xong, hỏi vài điểm đáng ngờ, Mục Liêm lần lượt giải đáp, vẫn hiểu rõ vụ án như lòng bàn tay y như thường lệ.
Vị trí Hữu ngự sử này cũng khó chọn người, hiện giờ Mục Liêm làm người tỉnh táo, làm việc cũng không biến thành không tỉnh táo, Cố Liệt coi như vừa lòng.
Nói xong chính sự, Mục Liêm ưu thương hỏi: “Bệ hạ, khi nào sư phụ mới về?”
“Đánh giặc xong sẽ trở lại.” Chính Cố Liệt cũng nhớ nhung người ta da diết, nào có nhàn rỗi đi an ủi hắn nữa.
Mục Liêm ỉu xìu đi rồi.
Buổi tối, Cố Liệt đến Đông Cung, dùng bữa tối cùng Cố Chiêu, tìm ra mấy vấn đề trong môn học gần đây của Cố Chiêu để vấn đáp, nhóc đều trả lời cực kỳ tốt, Cố Liệt rất hài lòng, thưởng cho Cố Chiêu một bộ văn phòng tứ bảo tiến cống.
Trước khi đi, Cố Chiêu kéo ống tay áo Cố Liệt, hỏi: “Phụ vương, bao giờ Định Quốc Hầu có thể về?”
“Đánh giặc xong sẽ trở lại thôi.” Cố Liệt an ủi nói.
Cố Chiêu có chút phiền muộn, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Cố Liệt từ Đông Cung quay về Vị Ương Cung, một mình vào tẩm điện sau khi tắm gội thay quần áo.
Ngồi trên lòng sàng trống rỗng, Cố Liệt không nhịn được chọc chọc cái trán hổ bông, hỏi: “Chừng nào ngươi mới về?”
————————————————————-
Lời tác giả: Hỏi quân khi nào về
————————————————————-
Editor: Vừa edit vừa nhịn khóc, thỉnh thoảng rớt mấy giọt lại nghĩ, ừm giống thuốc nhỏ mắt, sáng hơn rồi………..

(இ﹏இ`。).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận