Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương FULL


Phía sau là một mảnh biển lửa, ánh lửa chỉ thắp sáng bầu trời, khiến cho bóng đêm đen nhánh rợp trời kín đất càng đen hơn.
Dưới chân, là sông máu.
Một con sông máu đỏ sậm đặc sệt, trút xuống từ không trung mà biển lửa kia chiếu sáng, giống như ngân hà vấy đầy vết máu đang đổ ập tới.
Tầng ngoài sông máu phẳng lặng không một gợn sóng, chỉ có người hành tẩu trong ấy, mới có thể cảm nhận mạch nước ngầm cuộn trào ào ạt bên dưới.

Mỗi một bước đi về phía trước, đều trở nên gian nan hơn trong dòng nước ngầm đặc máu mãnh liệt này, bước chân cũng càng thêm nặng nề.
Cố Liệt nhìn chằm chằm phía trước, đi tới, phía trước chẳng thấy bờ bến, nhưng hắn lại chưa từng ngừng nghỉ một bước.
Độ sâu của sông máu không quá đầu gối hắn, để đi về phía trước, mỗi một bước, hắn đều phải dùng lực nhấc chân lên từ máu đặc.
Bọt nước khẽ vang, một cánh tay thật nhỏ ôm lấy cẳng chân Cố Liệt, mượn lực vươn ra từ đáy con sông máu, nam hài trôi nổi trên mặt sông, đôi mắt mờ mịt dán vào Cố Liệt, hỏi hắn: “Vì sao ngươi còn sống, mà ta lại đã chết?”
Cố Liệt không có dừng lại bước chân, trả lời ở trong lòng: Ta không biết.
“Lưng của ta sao vậy? Cố Liệt? Vì sao lưng ta rữa hết cả? Cứu ta, Cố Liệt, vì sao ngươi không cứu ta?”
Cố Liệt cắn răng, trong lòng mang theo áy náy, lại chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.
Không thể dừng lại, hắn là Sở Vương tôn, là Sở Vương tôn cần báo thù Bạo Yến, hắn không thể dừng lại.
Cánh tay ôm lấy cẳng chân Cố Liệt của nam hài dường như không còn sức lực, buông ra hắn, trôi nổi ở phía sau.
Một đôi bàn tay to bị đốt trụi và một đôi tay nhỏ sưng vù cùng lúc túm lấy Cố Liệt, sức lực của bọn họ lớn hơn đứa bé trước rất nhiều, moi chặt vào da thịt của hắn, bộ mặt dưỡng mẫu dữ tợn, rống giận: “Đều do mày, không có mày, nhi tử của tao sẽ không chết, trượng phu sẽ không giết tao! Mày là tai tinh! Chính vì mày nên Cố gia mới diệt tộc!”
Sức lực của bọn họ cũng dần buông lỏng, trôi nổi giữa sông máu, đi theo phía sau Cố Liệt.
Sau đó là hai đôi tay một lớn một nhỏ bị thiêu rụi đen vàng, cháy nát, bọn họ lôi kéo cẳng chân Cố Liệt, nữ nhân ấy đau khổ truy vấn: “Hài tử, nhị tử nhà ta cứu ngươi, ta còn nấu canh gà cho ngươi, ngươi nói nó ngon, vì sao ngươi lại muốn dưỡng phụ của ngươi giết chúng ta? Vì sao?”
……
Cố Liệt bước ra một bước lại một bước, bất kể ra sao, từ đầu đến cuối đều chưa từng dừng lại.
Không biết đã đi bao lâu.
Biển lửa bỗng nhiên dập tắt, sông máu yên tĩnh không tiếng động, ánh sáng mặt trời đột nhiên chiếu tới, chói vào đôi mắt Cố Liệt, khiến hắn không tự chủ được nhắm mắt lại.
Một lần nữa mở ra, nơi đang đứng không còn là dòng sông máu đỏ sậm đó nữa, mà là một căn phòng trống trải đơn sở, bản thân hắn đang ngồi trên mặt đất.
Dưới cái bóng của chiếc bàn gỗ, có tiếng vang lạo xạo lạo xạo, Cố Liệt cảnh giác nhìn sang, lại thấy một con mèo đen nhỏ gầy, nghiêng ngả lảo đảo đi về phía hắn, kêu miao miao, mắt thấy sắp ngã lăn vì bước đi không vững.
Cố Liệt duỗi tay nâng lên nó, mèo đen thân mật cọ cọ lòng bàn tay hắn.
Giây tiếp theo, mèo con trong tay Cố Liệt gục nghiêng đầu, thân thể lạnh toát.
Trước mắt hắn tối sầm, phút chốc, lòng bàn tay đã trống trơn, phảng phất con mèo đen ấy chưa bao giờ từng tới.
Cố Liệt nhắm mắt, muốn tỉnh dậy.
Lòng ngực hắn bỗng nhiên nặng trĩu, dạ tức hương tràn ngập gian phòng trống.
“Cố”
Cố Liệt không mở mắt ra, hắn ghì chặt người trong lòng vào ngực, không cho người ấy nói tiếp.
Hắn ôm chặt lắm, chuôi của Đoạn Trường Chuỷ vừa vặn nằm ở ngực hắn, cộm đau, nhưng hắn vẫn không hề buông tay.
Cuối cùng.
Lòng ngực hắn cuối cùng vẫn trống không.
*
Cố Liệt mở mắt ra, thật sự tỉnh lại từ trong giấc mộng.
Hắn xốc chăn bông lên, mặc vào y phục, ra khỏi lều chủ soái, lúc này biển sao đã rủ thấp, gió đêm còn có chút lạnh lẽo.
“Chủ Công.”
Nhóm cận vệ gác lều hành lễ gọi.
Cố Liệt gật đầu, bước chân không ngừng, đi tới lều tướng quân cách đó không xa.
Tạp binh xử lý việc tư cho Địch Kỳ Dã cũng đều là cận vệ Cố Liệt phái cho hắn, nếu là cận vệ, như vậy chủ tử của bọn họ kỳ thực chỉ có một, đó chính là Cố Liệt, vậy nên khi Cố Liệt xốc lên màn lều đi vào, cũng không hề bị ngăn trở.

Cận vệ định nhắc nhớ điều gì đó, nhưng chưa kịp.
Trong lều tướng quân, cũng không có bóng dáng Địch Kỳ Dã.
Cố Liệt nhìn một vòng quanh lều, nếu không tính đến chiếc giường được trải quá mức ấm áp, thật ra đồ trang trí ở đây xem như hết sức đơn sơ.
Trên bàn dài chỉ có những dụng cụ như bản đồ kham dư, địa phương chí của Địch Kỳ Dã, tuy hỗn độn nhưng trật tự rõ ràng, ngoại trừ hổ phù bị Địch Kỳ Dã dùng làm chặn giấy, thứ đặc biệt nhất cũng chỉ có một chiếc bút than dùng giấy Tuyên Thành cuốn lên.
Một người không quan tâm tới bất cứ thứ gì ngoài đánh trận như vậy, phải buồn chán tới mức nào, mới muốn quan sát đồ sứ?
Cố Liệt chậm rãi ra khỏi lều tướng quân, hỏi: “Tướng quân của các ngươi đâu?”
“Tướng quân dắt Vô Song đi dạo.”
“Hắn ra ngoài lúc nào?”
“Chưa đến nửa chén trà nhỏ.”
“Ừ.”
Cố Liệt đáp nhẹ một tiếng, đang định quay về lều chủ soái, bỗng nhớ tới hỏi thêm một câu: “Hắn có khoác áo lông chống lạnh không?”
“Không có.”
Cố Liệt khựng lại bước chân, quay về lều chủ soái lấy ra chiếc áo hồ cừu mới tinh, vắt lên khuỷu tay, bảo cận vệ dẫn đường đi tìm người.
*
Trời cao đất rộng, biển sao rủ thấp.
Cây hương bồ tươi tốt đung đưa theo gió bên bờ sông Ô Lạp Nhĩ.
Vô Song nằm lười, ép cong bụi hương bồ trên mặt đất, bên miệng đầy hột táo, nó nhìn mấy quả táo đông to to còn sót lại, hơi nhổm lên mặt ngựa, hí hí với Địch Kỳ Dã, ý là không đủ ăn.
Địch Kỳ Dã nằm dựa trên người Vô Song, lật tay chụp một chưởng lên cái mặt ngựa to của nó.
Suốt ngày chỉ biết ăn, ăn nhiều như thế mà vẫn là con heo đồng đội, tự mình trái ôm phải ấp, không quan tâm đến sống chết của chủ nhân.
Vô Song siêu tức giận.
Không cho thì không cho, thế nào còn đánh ngựa?
Địch Kỳ Dã mới không có tâm tư chơi đùa với nó.
Hắn nhìn ngân hà mênh mông trên bầu trời, cân nhắc lời nói không giống như chỉ là vô tình nhắc tới của Ngao Nhất Tùng ngày hôm nay lúc lập ra kế hoạch công Lôi.
Lúc ấy, tầm mắt của Ngao Nhất Tùng dừng ở trên người hắn, nói giỡn rằng: “Chờ đánh hạ Lôi Châu, chúng ta cũng phải sửa miệng với Chủ Công, đáng tiếc lúc đó không có phí sửa miệng rồi.”
A Lang tâm trí mong mỏi, phụ hoạ đầy hưng phấn: “Chủ Công sẽ xưng đế vì Đại Sở ta.”
Địch Kỳ Dã mới nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười: “Thế nào còn hưng phấn như vậy, mục tiêu khởi binh của Sở quân, còn không phải là để vong Yến phục Sở hay sao? Các ngươi nên đoán trước từ lâu rồi mới phải.”
Từ lúc ban đầu, hắn đã biết Cố Liệt sẽ lập Sở xưng đế, ngay cả Cố Liệt có thể cầm quyền bao nhiêu năm cũng biết, nên hiện giờ rảnh rỗi nói chuyện như thế này, hắn đương nhiên sẽ không cảm thấy ngạc nhiên hay hưng phấn.
A Tả cười phản bác: “Tất nhiên vẫn sẽ hưng phấn chứ, người đăng cơ là Chủ Công của chúng ta đó.”
Địch Kỳ Dã trả lời theo bản năng: “Có phải thay đổi người khác đâu, vẫn là cùng một Chủ Công thôi.”
“Sao giống nhau được,” lời này đến A Hổ cũng không đồng ý, “Tuy rằng vẫn là cùng một Chủ Công, nhưng đến lúc đó, Chủ Công chính là chủ nhân của thiên hạ!”
A Báo gật đầu, cũng mặc sức tưởng tượng: “Đó chính là làm Hoàng thượng, chúng ta quỳ phía dưới, Chủ Công ngồi ở phía trên, hậu cung ba nghìn giai lệ, đi đến đâu cũng có một đống người theo hầu, chậc chậc, ngày tháng ấy.”
Bọn họ hi hi ha ha, càng nói càng lạc đề, Địch Kỳ Dã lại xuôi theo lời nói của bọn họ, vẫn luôn nghĩ đến hiện tại.
Cũng không phải Địch Kỳ Dã chưa từng nghĩ đến chuyện Cố Liệt sẽ trở thành đế vương, mà là trong ý thức của Địch Kỳ Dã, chuyện này đã định trước sẽ phát sinh, ngược lại làm hắn không cảm thấy có gì đặc biệt.
Hoặc là nói, bất luận Cố Liệt là Sở Vương hay xưng đế, đối với Địch Kỳ Dã mà nói đều như nhau.
Nhưng hiện tại Địch Kỳ Dã không thể không bắt đầu tự hỏi, việc Cố Liệt xưng đế, có thể là nguyên nhân Cố Liệt không minh xác đáp lại hắn hay không?
Bởi vì sẽ là một người đứng trên đỉnh cao nhất, cho nên không thể cùng hắn bên nhau?
Địch Kỳ Dã bằng bản năng cảm thấy Cố Liệt không phải người như vậy.
Nhưng hắn đã phiền não thật lâu vì thái độ của Cố Liệt, hiện giờ có một nguyên nhân nhìn hợp lý như vậy đặt ở trước mắt hắn, không vứt đi được, khiến cho tâm tình của hắn càng không tốt.
Vì thế Địch Kỳ Dã không ngủ được dứt khoát ra ngoài dắt ngựa đi dạo giải sầu.
Có điều, xem ra phiền não đã đi cùng hắn ra cửa rồi, nhất định phải quấn lấy hắn.
Địch Kỳ Dã cảm thấy chẳng biết nên làm sao, hắn còn chưa từng bối rối vì một người như vậy bao giờ, loại thể nghiệm này khiến hắn cảm thấy có chút mới mẻ, cùng lúc lại khó tránh khỏi cảm thấy bực bội.
Gió sông đầu mùa xuân rét buốt, thổi lên hương vị cỏ cây của hương bồ, rồi lại khiến Địch Kỳ Dã thấy đáng yêu tự nhiên, bỏ quên cả cái lạnh.
Một kiện áo hồ cừu xanh đen từ trên trời giáng xuống, dừng ở trên người hắn.
Địch Kỳ Dã ngước mắt nhìn, đỉnh đầu là biển sao mênh mông, còn có Cố Liệt.
Vô Song dùng cái đầu ngựa thật lớn cọ giày Cố Liệt, kêu hí hí rất đáng thương, ý là ngươi mau quản hắn đi.
Tâm tình Địch Kỳ Dã vui vẻ, lười để ý đến nó.
Cố Liệt đi đến bên cạnh Địch Kỳ Dã, đổi Thanh Long Đao đang đặt ở đó sang chỗ khác, rồi cũng ngồi xuống dựa lên bụng ngựa của Vô Song, hỏi: “Nửa đêm không ngủ ra ngoài làm gì?”
“Vậy ngươi nửa đêm không ngủ ra ngoài làm gì?” Địch Kỳ Dã cẩn thận bao tất cả phần dưới cổ mình vào chiếc áo hồ cừu, lúc này mới nhận ra gió sông lạnh tới mức nào.
Cố Liệt túm túm áo hồ cừu trên người hắn, ý là: Ngươi đều đắp lên rồi, còn hỏi ta ra ngoài làm gì?
Địch Kỳ Dã cong lên khoé miệng, làm rõ hỏi: “Hoá ra là ra ngoài tìm ta à? Nhưng cái ta hỏi là, ngươi vốn tìm ta để làm gì?”
Cố Liệt sửng sốt, che dấu nói: “Ta nghe cận vệ nói, ngươi ra ngoài dắt ngựa đi dạo còn không khoác lông chống lạnh, nên mới tới tìm ngươi.”
“Thật không?” Địch Kỳ Dã nheo lại đôi mắt, mặc dù nghe rất hợp lý, nhưng cứ cảm thấy không tin được.
Cái này cũng giống lần mà Cố Liệt nói mèo chạy rồi, dường như chẳng có vấn đề gì hết, nhưng Địch Kỳ Dã tin tưởng cảm giác của bản thân mình, nhất định có chỗ nào đó không đúng.
Cố Liệt không nói lời nào.
Địch Kỳ Dã hừ nhẹ một tiếng, không muốn xem hắn, ngẩng đầu ngắm sao.
“Ngươi, có nhớ nhà không?” Cố Liệt đi theo ánh mắt hắn nhìn về phía biển sao trong màn đêm, lo lắng hỏi.
Địch Kỳ Dã cười rộ lên: “Nhớ thì làm được gì? Có gì hay mà nhớ chứ?”
Hắn còn chưa từng có suy nghĩ “nhớ nhà”, bị Cố Liệt hỏi mới ý thức được, cảm thấy thú vị.
“Địch tướng quân quả nhiên tiêu sái.”
Nghe câu này, Địch Kỳ Dã kỳ quái mà quay đầu lại nhìn Cố Liệt, cứ cảm thấy Cố Liệt không giống như đang khen hắn.
“Chủ Công,” Địch Kỳ Dã lật lên nợ cũ, “Ngươi nói chuyện chẳng giữ lời gì cả.”
“Ta làm gì mà nói chuyện không giữ lời?”
Địch Kỳ Dã thuật lại quy tắc giữa hai người: “Đã nói là lấy một đổi một, ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi cũng có thể hỏi ta một vấn đề.”
Cố Liệt nghi hoặc: “Không phải như vậy sao?”
“Nhưng ngươi nói dối.”
“Ta nói dối lúc nào?”
Địch Kỳ Dã quan sát chăm chú vào sự biến hoá trên vẻ mặt của Cố Liệt, chậm rãi nói: “Ngày ấy ngươi nói con mèo ngươi từng nuôi chạy mất rồi.

Con mèo đó, thật sự là bỏ đi, không phải chết già ư? Nếu ngươi nói dối, có phải nên trả lời ta thêm một vấn đề không?”
Cố Liệt rũ xuống đôi mắt, nhìn cây hương bồ bị thân ngựa của Vô Song đè dẹp lép.

Nhưng ngoài điều này cũng không còn gì khác thường.

Hơn nữa hình như hắn hạ quyết tâm dùng trầm mặc để chống đỡ, không nói một lời.
Địch Kỳ Dã nhíu mày không cam lòng.

ngôn tình tổng tài
“Con mèo ấy,” Cố Liệt vẫn dừng tầm mắt trên cành lá hương bồ trải đầy mặt đất, bỗng nhiên mở miệng, “Dưỡng phụ của ta cho rằng đó là mê muội, đánh mất ý chí, muốn ta giết nó.”
Địch Kỳ Dã sửng sốt, ngay sau đó dâng lên phẫn nộ, cái loại dưỡng phụ gì? Đây là thứ não tàn gì vậy?
“Ta không có giết nó.

Nó bị dưỡng phụ quăng chết.

Là do ta đã không thể cứu nó.”
Cố Liệt cũng chưa bao giờ tố khổ với người khác, cảm giác này ngại cực kỳ, hắn vừa nói vừa dừng, gian nan nói xong, mày còn nhăn chặt hơn so với Địch Kỳ Dã mới rồi, trong lòng ngũ vị tạp trần.
“Cố Liệt,” Địch Kỳ Dã bất chấp gió lạnh, duỗi tay bắt lấy cổ tay Cố Liệt, làm Cố Liệt nhìn mình, trịnh trọng lạ thường nói, “Câu cuối cùng là thừa thãi.”
“Nó bị dưỡng phụ của ngươi giết, chính là như vậy, dưỡng phụ của ngươi nhất định muốn giết một con mèo, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.

Đằng sau không có ‘do ta đã không thể cứu nó’ gì hết.

Không phải mỗi một tính mạng có liên quan đến ngươi đều phải do ngươi phụ trách, ngươi chỉ có một mình, lúc ấy ngươi thậm chí còn chỉ là một đứa trẻ, đó vốn nên là trách nhiệm của người trưởng thành, người trưởng thành thất trách, cũng không nên đến lượt ngươi gánh vác.”
Cố Liệt nghe xong chỉ muốn hỏi ngược lại, vậy ngươi có biết ngươi cũng chỉ có một mình hay không? Cần gì phải quyết tuyệt, cao ngạo đến như vậy, giống như nơi thiên địa này đều không dung được ngươi, không giữ được ngươi ở lại?
Còn về những điều khác mà Địch Kỳ Dã nói, Cố Liệt không suy nghĩ, không cần thiết, hắn đã gánh vác lâu lắm lâu lắm rồi, đã tập mãi thành quen, không dỡ xuống được nữa, và cũng sẽ không dỡ xuống.

Hắn đã gánh vác được một đời, cũng có thể gánh vác tiếp kiếp thứ hai, chuyện này không có gì, đây là trách nhiệm của thân là Sở Vương tôn, Địch Kỳ Dã chỉ là không hiểu mà thôi.
Địch Kỳ Dã không biết mình nói như vậy Cố Liệt rốt cuộc có nghe vào không, vẻ mặt của Cố Liệt càng ngày càng ít biến hoá, nếu hắn cố tình che giấu, ngay cả Địch Kỳ Dã cũng rất khó nhận ra.
Nhất thời yên tĩnh không tiếng động.
Cố Liệt và Địch Kỳ Dã bốn mắt nhìn nhau, yên lặng không nói, sau khi Cố Liệt trầm tư thật lâu, lại nói rằng: “Ta đã trả lời một vấn đề, có phải có thể hỏi ngươi một vấn đề rồi không?”
Không ngờ lại chờ đến một câu như vậy.
Địch Kỳ Dã vốn muốn cò kè cho bản thân, trái lại thành người bị mặc cả, hắn dở khóc dở cười, đảo trắng mắt nói: “Ngươi hỏi đi.”
Cố Liệt cầm lấy Thanh Long Đao, đời này nó đi theo Địch Kỳ Dã chinh chiến khắp nơi, uống vô số máu tươi, cuối cùng đã không bôi nhọ thanh danh bảo đao.
Cố Liệt nhìn Thanh Long Đao chăm chú, hỏi: “Hiện tại ngươi có còn cảm thấy, nếu một cây đao không còn hữu dụng, thì nên chặt đứt, nóng chảy, tránh cho nhìn nhau sinh chán ghét không?”
Địch Kỳ Dã tức giận hỏi ngược lại: “Bằng không thì thế nào?”
“Nếu là do chính bản thân cây đao đó không muốn phát huy tác dụng, mặc cho kẻ khác cài mình thì sao?”
Trên đời nào có thanh đao như vậy? Lại không phải cơ giáp trí năng. (1)
“Hà tất cưỡng cầu,” Cố Liệt càng hỏi càng kỳ quái, Địch Kỳ Dã chỉ cảm thấy không thể hiểu nổi, “Cây đao này có vẻ có nguyên tắc của chính nó, chẳng lẽ còn gò ép bắt nó phải thay đổi ư?”
Nghe xong câu trả lời của Địch Kỳ Dã, Cố Liệt càng trầm mặc hơn.
Mãi cho đến khi gió lạnh ngày càng mạnh hơn.
Hắn đứng lên, duỗi tay cho Địch Kỳ Dã: “Quay về?”
Địch Kỳ Dã nắm lấy tay hắn, mượn lực đứng dậy, Vô Song cũng lộc cộc đứng vững lên theo.
Hai người một ngựa, cùng trở về Sở doanh dưới sao trời.
———————————————————————
Chú thích:
(1) Cài: Nguyên văn là ‘thiết sáo’, có nghĩa là gài bẫy, còn nghĩa là thiết lập (cài đặt), bố trí nên Kỳ Dã ví sang cơ giáp.
———————————————————————
Chương này thật sự khó edit ;___;.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui