"Huynh được nữ tu yêu thích nhỉ? Đệ không biết đấy?"
Ly Tương nghe sư đệ mình nói lời này thì bỗng dưng rét run.
Có ai vừa bày tỏ tâm ý phút sau đã bị chất vấn như hắn không? Mà ngặt nỗi hắn cũng không thể nói với người ta A Hoa là Lông Mốc, con hươu trong một kiếp nào đó của hắn trăm năm trước.
Quá mất mặt.
Tiết Tử Dung không nghe sư huynh mình trả lời, y có chút lo lắng, bỗng nghĩ vẩn vơ trăm năm qua sư huynh gặp bao nhiêu người, sau đó y lại tưởng, sư huynh đáp lại mình cũng chỉ vì không muốn làm y thất vọng.
Nếu Tiết Tử Dung và Ly Tương cứ mãi giữ khoảng cách mơ hồ đó có khi y đã không nghĩ nhiều, nhưng hễ vượt qua rào cản cuối cùng, người ta lại hay lo được mất.
Thấy Tiết Tử Dung im lặng đến kỳ dị, Ly Tương cũng đoán được sư đệ mình đang nghĩ gì trong đầu bèn vờ nói: "Đệ lại nghĩ đi đâu vậy?"
Tiết Tử Dung không đáp lời hắn mà hỏi: "Huynh có biết người mà Đông Phong sư tỷ ái mộ là ai hay không?"
Ly Tương nghiêng đầu nhìn sư đệ mình, không biết câu hỏi sao bỗng đổi đến đây.
"Tỷ ấy ái mộ huynh, hơn trăm năm qua."
Ly Tương: "..."
Nếu bây giờ nói mình luôn nghĩ Đông Phong Ý là sư đệ muội thì sẽ ra sao?
Ly Tương không dám nói gì, hắn xoay người đi xuống bậc thang.
Tiết Tử Dung nhìn biểu hiện của hắn cũng không sấn tới.
Cơ mà Ly Tương không cam tâm, xuống được mấy bậc thang, hắn đã nói: "Làm sao đệ suốt ngày cứ nghĩ người này thích huynh người kia thích huynh vậy? Sư huynh đệ có phải của hiếm lạ đâu.
Nghĩ linh tinh."
Tiết Tử Dung thấy hắn gây sự, y đi phía sau cong môi cười: "Huynh hỏi đệ làm sao biết à?"
Ly Tương không muốn biết câu trả lời nhưng Tiết Tử Dung không buông tha: "Huynh nói cho đệ nghe A Hoa là ai đi?"
Nội dung chuyện trò lại vòng về đây, Ly Tương mặc kệ sư đệ mình suy nghĩ vẩn vơ, bỏ xuống núi trước.
"Dù sao bây giờ huynh ấy cũng ở bên mình." Tiết Tử Dung thầm nghĩ, "Chỉ cần huynh ấy ở bên mình là được."
Y đuổi theo Ly Tương xuống núi, tiếng có tiếng không chuyện trò.
Tưởng như trăm năm qua chưa hề biệt ly.
Rất nhanh, ngày hẹn Giang Tĩnh Duyệt đưa ra đã đến, phái Thương Uyên có lại Đông Phong Hàm Chi, nợ một Đông Phong Ý, phái Phù Dao có Việt Ngữ lại thêm Thánh Nhân trong phái đứng giữa lời ít ý nhiều khuyên bảo, bọn họ mắt nhắm tai ngơ không đến đây.
Các tán tu và môn phái nhỏ thì không có can đảm đến chất vấn núi Thúy Vi hay Yêu tộc.
Tất cả chấp nhận lời giải thích mà Giang Tĩnh Duyệt truyền đến cho bọn họ.
Sau rốt, chỉ có Yêu chủ đến để "ôn chuyện" xưa.
Năm đó Tứ Thánh và Yêu chủ định ra thời hạn lưu đày, đến khi người tộc Nhất Tâm rửa sạch dòng máu của mình thì có thể quay lại thế gian.
Nhưng thời hạn chưa đến, Tứ Thánh đã lần lượt ngã xuống, Giang Tĩnh Duyệt cũng ngủ đông ở vực Phù Quang.
Thế hệ con cháu lại chẳng kẻ nào chạm đến bậu cửa Thánh Nhân.
Sự thật đó cứ vậy mà bị Yêu chủ lờ đi.
Mãi về sau, vực Phù Quang trở thành vùng đất lưu đày của những kẻ tội ác tày trời, nơi đến của những người sắp chạm đến bí mật huyền môn.
Bí mật bị lật giở, Yêu chủ không hề nao núng.
Dù sao bây giờ tộc Nhất Tâm đều là những kẻ dị dạng, thần trí ngu dốt.
Có để bọn chúng quay lại thế gian, thế gian này cũng chẳng có chỗ cho bọn chúng.
Khi đó, Giang Tĩnh Duyệt đã nói: "Thịnh Hoài à, chúng ta già rồi, đừng can thiệp những thứ này nữa."
Yêu chủ không cảm thấy mình già, ông ta vẫn còn đủ sức để tính toán với nhân tộc, nhưng sau cùng, vì có một trong Tứ Thánh mà phải bóp mũi bỏ qua.
Người tộc Nhất Tâm sẽ ở lại vùng cấm linh trên núi Thúy Vi cho đến khi họ quay lại dáng hình nhân loại năm xưa.
Sau đó, tộc Nhất Tâm sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này, bọn họ sẽ sống ở nhân gian này bằng cái tên khác.
Đám Thiềm lão gia và Tiểu Tiên Nữ không giống nhóm Đông Phong Hàm Chi, bọn họ quả thật có tội.
Giang Tĩnh Duyệt cảm thấy đã đưa người ra rồi thì phải có trách nhiệm bèn giao cho bọn họ canh giữ lối vào nơi người Nhất Tâm dung thân, vĩnh viễn không được rời đi cho đến ngày họ hoàn toàn biến mất.
Mấy năm qua, thọ mệnh hao mòn, bọn họ cũng không còn hy vọng bước tiếp trên con đường tu hành, đây đã xem như kết cục tốt nhất dành cho bọn họ.
Giữa năm, tu sĩ từ kết đan trở lên đến trấn Hồng Quang, bắt tay vào hóa giải vực Phù Quang, cải tạo thành bí cảnh rèn luyện cho tu sĩ.
Vùng đất chết trong đó dựa vào trận pháp Tiết Khí năm xưa Ương Túc Y xây dựng duy trì, vùng rừng cấm, vùng tận cùng vực Phù Quang linh khí dồi dào, với điều kiện hiện tại, được Ương Túc Y và Chương Kha bắt tay vào cải tạo, dần dần tán linh khí khắp Đại Địa, nuôi sống mảnh đất này.
Giang Tĩnh Duyệt cũng lấy dáng vẻ người Nhất Tâm trà trộn vào vùng cấm linh sống cùng bọn họ, sau đó chẳng ai thấy tung tích người đâu nữa.
Trước khi đi, y giúp Ly Tương tìm cách cho thi thể mình vượt kiếp, đến gặp Thôi Bạch Hạc một buổi.
Đến khi y vào vùng cấm linh đó, Thôi Bạch Hạc còn đến tiễn đưa người.
Giang Thánh Nhân giao lại cho Thôi Bạch Hạc lông thú Tâm Tương rồi cứ thế rời đi.
Một trong Tứ Thánh sau cùng cũng rời khỏi thế gian.
Rời khỏi vùng cấm linh, Thôi Bạch Hạc đến tìm Ly Tương nhưng chưa bước vào đã bị Tiết Tử Dung ngăn lại.
Y vẫn còn ghi thù chuyện Thôi Bạch Hạc và Ly Tương thông đồng đêm đó.
Hết cách, hắn chỉ đành mang lông thú Tâm Tương ra giao cho Tiết Tử Dung.
Tiết Thánh Nhân vẫn không muốn nhượng bộ, y cầm lấy lông thú nhưng vẫn hỏi: "Nếu huynh có thể nhìn thấy tương lai, tại sao huynh còn để huynh ấy dấn thân vào nguy hiểm này."
"Cho dù huynh nói ra thì huynh ấy vẫn sẽ đi làm một mình.
Đệ có thời gian cứ từ từ hỏi chuyện trăm năm ấy đi." Thôi Bạch Hạc dửng dưng nói.
"Vậy tại sao huynh luôn ngăn cản đệ và sư huynh…"
"Huynh sợ." Thôi Bạch Hạc vừa quay lưng đi, nghe thấy câu hỏi đó thì không hề ngại ngùng nói.
"Huynh sợ giữa hai người vì thứ tình cảm này mà làm ra chuyện sai lầm."
"Ví dụ như là… không mở cửa vực Phù Quang phải không Thôi Thánh Nhân?" Tiết Tử Dung bỗng nhìn thẳng vào Thôi Bạch Hạc.
Mặc dù Thôi Bạch Hạc dáng người không cao, bình thường đều là vẻ cao nhân lánh đời nhưng khi nghe Tiết Tử Dung nói vậy, khí thế cuồn cuộn như chống đỡ cả người giúp hắn nhìn thẳng vào mắt Tiết Tử Dung: "Làm sao ngươi biết."
Giọng nói xa lạ, lạnh lùng ấy như thuộc về xa xưa, ánh mắt chẳng thuộc về kẻ lòa quanh năm dùng vải che mắt.
"Nhìn ra được." Tiết Tử Dung ung dung nói, "Sau khi ngài gặp Giang Thánh Nhân thì khí tức lộ rõ."
"Uầy, đến lúc sắp đi mà gã còn hố ta.
Ta cứ nghĩ mình sẽ ẩn thân cho đến khi tan biến."
Trước lúc vẫn lạc, Thôi Thánh Nhân để lại một tia thần thức giữa đất trời.
Thôi thị phản bội nhưng y thì không, vì vậy tia thần thức đó ẩn kín ngần ấy năm chỉ để đưa lối người ta chạm đến bí mật ấy.
Không chỉ y, các Thánh Nhân khác đều âm thầm để lại sợi dây nối liền quá khứ và tương lai bởi vì không ai trong số họ tin tưởng Thịnh Hoài, và cũng không ai dám tin tưởng người còn lại.
Mãi đến khi gặp được truyền nhân của Thôi thị, tia thần thức đó mới âm thầm dẫn lối cho Tiết Tử Dung tìm ra bí ẩn, chỉ tiếc trời xui đất khiến, để kẻ chạm đến lại là Ly Tương.
"Vậy bây giờ Thôi Thánh Nhân sẽ làm gì?"
"Ta à? Sẽ tiếp tục biến mất.
Đừng ai tìm ta thì ta sẽ tiếp tục biến mất." "Thôi Bạch Hạc" nói xong thì rủ mắt.
Đến khi hắn ngẩng đầu nhìn lại thì lại trở về là Thôi Bạch Hạc mù lòa.
Thôi Bạch Hạc mỉm cười, đưa ngón trỏ lên ra dấu "suỵt" rồi rời thản nhiên rời đi.
Trong chốc lát, Tiết Tử Dung bỗng không phân rõ, trăm năm qua người ở cùng các sư huynh là Thôi Bạch Hạc hay Thôi Thánh Nhân, rồi từ nay về sau, người đó là Thôi Thánh Nhân hay Thôi Bạch Hạc?
"Mặc kệ, chỉ cần không ảnh hưởng đến sư huynh là được."
Vấn đề lớn nhất của Ly Tương đó là không có thân thể, hắn mất vài năm nhìn chằm chằm các sư đệ mình xem ai sắp Kết Đan.
Qua mấy năm, cuối cùng Chương Kha dưới sự thúc ép của Kiều Trác Việt cũng thành công kết được đan khiến cho Tô Mộc và Bùi Chi An trở thành những kẻ duy nhất tu vi vẫn ở Trúc Cơ.
Lúc Chương Kha độ kiếp, thân thể của Ly Tương cũng được đưa vào pháp trận.
Không có thần thức bên trong, thân thể hắn bị lôi kiếp xem như vũ khí Chương Kha mang theo bên mình, thành công vượt ải.
Đến đây, hắn có thể rời con rối gỗ, miễn cưỡng bám vào thân thể mình.
Chỉ là dù sao từ Kết Đan đến Thánh Nhân hãy còn cách nhau một chút, hắn vẫn cứ là bộ dạng bệnh tật kia, quanh năm đều nhờ Tiết Tử Dung chăm sóc.
Tiết Tử Dung sốt ruột thay Ly Tương, lúc nào cũng nhìn chằm chằm Kiều Trác Việt.
Ly Tương sợ y ép đến mức sư đệ mình dùng pháp trận cấm kia nên mỗi ngày đều kéo y theo cạnh mình, kể cho bao chuyện trong vực Phù Quang, chỉ duy chuyện của A Hoa là vẫn giấu tịt.
Tiết Tử Dung biết tâm tư của sư huynh mình, y vốn cũng không định để Kiều Trác Việt mạo hiểm nhưng vì sự ân cần của Ly Tương nên y cũng không nói ra.
Mấy năm sau, dưới mong muốn giúp sư huynh và áp lực của tiểu sư đệ, Kiều Trác Việt cũng thành công độ kiếp.
Từ đây, thân thể và thần thức Ly Tương quy về một mối, bắt đầu ôn dưỡng, từng bước dán lại thần thức vào linh đài.
Mấy chục năm sau, Ly Nguyên Thượng truyền vị cho Tiết Tử Dung rồi lên đỉnh núi tuyết bế quan.
Dù không nói ra nhưng ai cũng biết, một khi Thánh Nhân vào kết giới bế quan nghĩa là đã nhìn đến điểm cuối cùng của chính mình nên chọn cho mình cách rời đi tôn nghiêm nhất, hóa vào Đại Địa này.
Nhìn cánh cổng khép lại, đệ tử đỉnh Túc Phong mới đứng lên, lần lượt rời đi.
Có kẻ bế quan, có kẻ bước vào nhân gian ồn ào náo nhiệt tìm cho mình ý nghĩa riêng, duy chỉ có đại sư huynh và Tiết Tử Dung ở lại núi.
Người trước vì phải nuôi dưỡng thần thức, kẻ sau vì phải gánh vác trọng trách trên vai.
Chỉ là năm tháng đằng đẵng, nhân gian có người bầu bạn, thật tốt.
...Hết....