Năm Đói Kém Tôi Trữ Lương Thực Nuôi Tướng Quân Cổ Đại


Diệp Mục Mục đứng dựa vào lan can một lúc, sau khi bình tĩnh lại, cô tiếp tục dùng ý niệm truyền nước sông.
Lần này, mực nước giảm khoảng nửa mét.
Khuôn mặt cô tái nhợt, lưng ướt đẫm mồ hôi, không thể chịu đựng thêm nữa.
Cô nghỉ ngơi một lúc, sau đó ôm bình hoa, bước đi yếu ớt về phía biệt thự.
Khi đi đến giếng nước, cô nhìn vào giếng, nước bên trong vẫn đầy.
Cô vào phòng khách của biệt thự, ngã xuống ghế sofa, mệt mỏi đến nỗi không thể mở mắt.
Một tờ giấy rơi xuống, cô không phát hiện ra.
*
Tại Trấn Quan, bên bờ sông treo hai chiếc đèn năng lượng mặt trời, ánh sáng tỏa rực rỡ.
Bách tính trông thấy nước bất ngờ dâng lên, tất cả đều ồ ạt chạy đến bờ sông.
Có người đã chìm vào giấc mộng, nhưng cũng bị gia quyến gọi dậy.
Những lão nhân không thể tự đi, được người nhà đặt lên tấm ván cửa khiêng đến bờ sông.
Hàng vạn người quỳ xuống bên bờ sông, dưới ánh trăng nhìn dòng nước trong vắt, sóng nước lăn tăn.
Bách tính đồng loạt quỳ xuống, có người lặng lẽ lau nước mắt.
Có kẻ khóc to, khóc đến tan nát cõi lòng.
Có nước rồi.
Dòng sông cuối cùng cũng có nước rồi!
Trời xanh đã có mắt!
Đại hạn cuối cùng cũng qua rồi.
Họ quỳ bên bờ sông khóc ròng thành một mảnh.

“Lão Thiên Gia đã mở mắt, bách tính Trấn Quan sẽ không còn bị chết đói nữa!”

“Hài tử đáng thương của ta ơi, giá như con sống thêm vài ngày thôi, con đã có cháo ăn, nhìn thấy dòng sông đầy nước rồi!”
“Cha ơi, nước cuối cùng cũng đã đến rồi, nước sông đã dâng lên, người có thấy không, cả nhà chúng ta đều có thể sống rồi, người ở dưới suối vàng cũng an lòng được rồi!”
“Cha nương, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho đệ đệ muội muội, nước đã dâng rồi, đất nhà chúng ta có thể trồng lương thực rồi, hu hu…”
Chiến Thừa Dận nhìn bách tính quỳ bên bờ sông, khóc không thành tiếng.
Hắn biết rằng, năm nay bách tính Trấn Quan sống sót được không hề dễ dàng.
Họ đã tránh được khô hạn thiếu nước, tránh được nạn đói, tránh được Man Tộc công thành...
Họ từ chỗ đói lả đến không thể đứng dậy, không thể đi lại, chỉ có thể nằm trên đất chờ chết.
Đến giờ đây, có nước để uống, có cháo để ăn.
Và giờ đây, nhìn thấy dòng sông đầy nước, cuối cùng cũng đã qua khỏi khó khăn.
Mọi người đứng trước dòng nước, tâm tình thăng trầm, vui buồn lẫn lộn!
Có kẻ nằm xuống bờ sông uống cho đã.
Có người vì quá kích động mà khóc đến ngất xỉu.
Chiến Thừa Dận liền gọi binh sĩ đưa những bách tính bị ngất xỉu đến chỗ quân y chữa trị.
*
Binh sĩ đã nửa năm chưa tắm rửa, tâm tình bọn họ không mãnh liệt như bách tính.
Phần lớn bọn họ từng ra chiến trường giết địch, toàn thân mùi máu tanh, không chịu nổi nữa, muốn xuống sông tắm rửa.
Cho đến khi bách tính uống xong, bọn họ nhảy xuống sông.
Ngay cả tiểu thế tử Mặc Phàm cũng mặc trung y nhảy xuống sông, còn để gia nhân giúp hắn ta kỳ cọ.
Vừa kỳ cọ, hắn ta vừa chê mùi hôi trên người mình.
Nửa năm chưa tắm, hắn ta cảm thấy trên người đã mọc chấy rận, chỗ nào cũng ngứa ngáy.
Điền Thái đứng sau lưng Chiến Thừa Dận, đưa khăn cho hắn, “Tướng quân, ngài tắm rửa một chút đi.”
Chiến Thừa Dận nhận lấy khăn, hỏi Điền Thái, “Thần linh chưa hồi đáp sao?”

“Chưa.”
“Hiện tại là giờ nào rồi?”
“Tướng quân, giờ Tý rồi!”
Giờ Tý, nàng e rằng đã nghỉ ngơi rồi.
Chiến Thừa Dận tháo đai lưng, cởi trường bào, lột trung y, lộ ra thân hình rắn chắc với vai rộng eo thon.
Nước rất trong, dường như có cá và tôm nhỏ đang bơi lội.
Chiến Thừa Dận múc một vốc nước, đây chính là nước sông của thế giới thần linh sao?
Thật là trong trẻo!
Hắn rất muốn gặp thần linh một lần.
Rất muốn tận miệng nói lời cảm tạ nàng.
Chỉ là, bọn họ xa cách muôn trùng, kiếp này liệu có cơ hội gặp nhau không?
*
Hôm sau.
Diệp Mục Mục ngủ đến tận 12 giờ trưa mới tỉnh dậy.
Trên điện thoại có vô số cuộc gọi nhỡ.
Nhiều số là từ những người lạ, trong đó có hai cuộc gọi là từ giám đốc bán hàng của nhà máy dệt.
Giám đốc bán hàng còn gửi tin nhắn: “Cô Diệp, lô vải thứ ba tôi đã giao đến, ông Dương ở kho hàng đã cân kiểm tra, tổng cộng hơn một nghìn tấn.

Khi nào cô thấy tin nhắn này, xin vui lòng thanh toán nốt số tiền còn lại.”
Diệp Mục Mục gọi điện cho chú Dương.

Ông ấy nói rằng số lượng vải đã được cân đo chính xác.
Cô liền thanh toán số tiền còn lại cho giám đốc bán hàng.
Giám đốc bán hàng vui mừng gọi lại cho cô, “Cô Diệp, tôi đã nhận được khoản thanh toán rồi.

Vải dầu chống thấm và vải bò đang được sản xuất gấp rút, cô còn cần thêm loại vải nào nữa không? Nhà máy của tôi có thể sản xuất tất cả.”
“Có loại vải trơn nào rẻ không, có thể bán cho tôi.”
“Được, vậy cô cần bao nhiêu?”
“Hai triệu tiền hàng, màu trơn, dành cho nam thì lấy màu xanh navy, xanh da trời, đen, xanh quân đội...!chiếm 70%.

Phần còn lại chọn những màu nhạt phù hợp với nữ, như hồng nhạt, vàng nhạt, trắng, xanh non...!Màu sắc anh tự phối nhé.”
“Được, tôi sẽ sắp xếp sản xuất ngay.”
Diệp Mục Mục chuyển khoản đặt cọc 1 triệu cho anh ta.
Giám đốc bán hàng nhận được tiền đặt cọc, báo rằng khoảng mười ngày nữa là có thể giao hàng.
Diệp Mục Mục chuẩn bị rời khỏi tiểu khu một thời gian.
Ít nhất là để cho đám họ hàng hút máu tạm thời không tìm thấy cô.
Nhưng nếu bỏ trống ngôi nhà, cô lo rằng bọn họ sẽ trèo tường chiếm nhà.
Suy đi tính lại, cô gọi điện cho dì Lưu, người giúp việc trước đây.
Dì Lưu đã về quê, sau khi không còn kiếm được tiền nữa, con trai và con dâu đối xử với dì rất tệ.
Khi còn làm việc ở nhà họ Diệp, mỗi tháng dì Lưu kiếm được 15 nghìn, bà ấy gửi về nhà 13 nghìn, chỉ giữ lại 2 nghìn để tiêu.
Nhưng khi về quê, bà ấy không còn nhận được sự tôn trọng từ con trai và con dâu, họ mắng nhiếc bà ấy mỗi ngày.
Dì Lưu rất ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi của Diệp Mục Mục, “Cô chủ, cô vẫn ổn chứ?”
“Cháu ổn dì ạ, nhưng đám họ hàng bên phía ba cháu phiền quá, cháu định đi nơi khác một thời gian.”
“Căn nhà này cần có người trông coi, dì Lưu, hay là dì giúp cháu trông nhà nhé.”
“Cháu sẽ tăng lương cho dì, mỗi tháng 18 nghìn!”
Dì Lưu đã làm việc ở nhà họ Diệp mười năm, gần như chứng kiến Diệp Mục Mục trưởng thành.
Sự ra đi của ba mẹ đã gây ra cú sốc lớn cho Diệp Mục Mục.

Trong thời gian đó, cô rơi vào trạng thái rất tệ.
Mỗi ngày cô không ra ngoài, rèm cửa che kín, không ăn không ngủ, người giúp việc nhìn cô ngày càng gầy đi, lo rằng cô sẽ không chịu đựng nổi.
Họ đã đưa cô đến bệnh viện vài lần, bác sĩ chẩn đoán cô bị suy dinh dưỡng, nếu tiếp tục như vậy, sẽ gây tổn thương nghiêm trọng đến cơ thể.
Những người giúp việc đã tìm đủ cách để cô ăn nhiều hơn.
Diệp Mục Mục tự cô lập mình, người giúp việc khuyên cô ăn uống, cô khó chịu, trong cơn bực bội đã sa thải tất cả mọi người.
Bao gồm cả dì Lưu.
Cô biết, họ lo lắng cho cô, nhưng lúc đó cô quá tuyệt vọng.
Chỉ muốn được một mình yên tĩnh.
Bây giờ cô muốn thay đổi chỗ ở, ngôi biệt thự này, cần có người đáng tin cậy trông coi.
Thấy dì Lưu còn do dự, cô nói thêm: “Nếu dì thấy một mình quá buồn, dì có thể gọi mọi người trở lại để bầu bạn, cháu sẽ tăng lương cho mỗi người thêm 3 nghìn!”
Dì Lưu mừng rỡ, vội vàng đồng ý, “Vậy để dì liên lạc với họ nhé?”
“Được!”
Sau khi cúp máy, Diệp Mục Mục liền tìm công ty lắp đặt camera và công ty lắp đặt hàng rào điện.
Cô định lắp hàng rào điện quanh tường bao của biệt thự.
Lắp camera ở các góc nhà.
Cô mong muốn có thể chuyển đi ngay hôm nay, nên đã trả giá gấp đôi và yêu cầu nhân viên đến ngay lập tức.
Bên kia nghe thấy giá gấp đôi, liền nhanh chóng lái xe đến.
Nhân viên lắp đặt camera đến trước, kéo dây và lắp đặt, còn lắp thêm vài chiếc camera năng lượng mặt trời ở sân sau.
Có đông người làm nên chỉ mất hai tiếng là xong.
Kết nối đến phòng bảo vệ ở cổng và màn hình lớn trong phòng trên tầng thượng.
Hàng rào điện quanh tường được lắp đặt rất nhanh, chỉ mất hai tiếng rưỡi là hoàn thành.
Diệp Mục Mục thanh toán tiền cho họ.
Cô từ kho chứa dưới tầng hầm, mang ra vài chiếc hòm lớn chứa đồ cổ, sổ đỏ nhà đất ba mẹ để lại, trang sức, vàng miếng, ngọc bích...
Các hợp đồng quan trọng và giấy nợ, tất cả đều được đặt trong cốp xe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận