Nam Gia Hữu Ngọc


Trong giới chơi doll đột nhiên xuất hiện một đám 'mẹ nhỏ' phú bà, những người này chỉ dùng WeChat, rất ít nói chuyện, hình ảnh cũng không nhiều lắm, nhưng mỗi lần bọn họ update nhất định sẽ khiến toàn giới chấn động!
Các chị em chơi doll sôi trào —— mấy người trong group này mua búp bê của nhà nào làm vậy? Quá tinh xảo tỉ mỉ xinh đẹp! Đáng yêu đến mức này đúng là khiến người ta cầm lòng không được!
Có một em gái liều mình kết bạn với phú bà hỏi thông tin, người đăng ảnh chỉ cười bí hiểm, thân thiện chỉ dẫn: Shop online tên Nam Gia Hữu Ngọc, mời tự qua xem hàng.
Em gái kia tức tốc mở máy lên điên cuồng tìm, sau đó kinh ngạc muốn xỉu.
Vờ lờ, búp bê làm đẹp như vậy mà lại xuất phát từ một cửa tiệm flop nhỏ xíu! Chuyện này quá không khoa học!
Cô nàng kích động dạo shop một vòng, lật hết hàng hóa bày bán, lại khiếp sợ lần nữa —— Ông bà ông vải ơi, đại thần! Mấy món xinh đẹp đến mức này không cần suy nghĩ gì nhiều, mua mua mua!
Nhanh chóng chọn xong đồ trang sức, ấn tìm nhân viên cửa hàng online.
[ Cuồng Nuôi Doll: Chủ shop có đó không? Tui yêu bạn quá méo méo méo, mấy món này đẹp quá đi! Còn hàng không? Bộ trà cụ bên kia là để búp bê dùng à? Đẹp zl!!! ]
[ Tiểu Ngọc: Chủ shop không online! P/s: Em ấy không cần cô yêu! Em ấy là của tôi, của tôi! ]
[ Cuồng Nuôi Doll:......]
[ Tiểu Ngọc: Hừ! Mấy món bạn chọn còn hàng đấy, mau chốt đơn đi, trước bốn giờ tôi sẽ kêu vệ sĩ đi giao hàng, đồ trà chỉ còn sáu bộ, muốn mua thì nhanh cái tay lên.

]
[ Tiểu Ngọc: Chỉ còn năm bộ.

]
[ Tiểu Ngọc: Ba bộ.

]
[ Tiểu Ngọc: Rốt cuộc cô có mua không! ]
[ Cuồng Nuôi Doll:......!]
[ Cuồng Nuôi Doll: Mua! ]
Sau khi chốt đơn, em gái 囧 yên lặng tắt trang web, lau mặt, với di động trả lời WeChat phú bà.
[ Cuồng Nuôi Doll: Cảm ơn đã đề cử, tui chốt đơn rồi, đồ bên đó đẹp lắm, nhân viên cũng...!rất ngầu.

]
[ Mẹ Ban Uy Vũ Khí Phách: Đừng khách sáo đừng khách sáo, đều là các mẹ nhỏ, có đồ tốt phải chia sẻ.

Đúng rồi, nhà đó chỉ là cửa hàng nhỏ, đừng trêu chủ shop, nếu không nhân viên cửa hàng sẽ xù lông đấy, chụt chụt.

]
Em gái bấm vào trang bio của phú bà xem thử, ánh mắt dừng lại mười giây trên dòng tuổi tác, sau đó quay lại khung chat, đánh chữ.
[ Cuồng Nuôi Doll: Vâng thưa dì, chụt chụt.

]
[ Mẹ Ban Uy Vũ Khí Phách: Nhớ giới thiệu cửa hàng cho các bạn khác nha 【 mỉm cười 】]
[ Cuồng Nuôi Doll:......!Dạ.

]
Em gái mặt không còn giọt máu tắt giao diện chat, nhìn trời suy nghĩ về nhân sinh nửa phút, sau đó quyết đoán vung điện thoại, mở group chat yêu thích, mở diễn đàn mình hay vào cập nhật, mở hết các ứng dụng mạng xã hội lên.
[ Cuồng Nuôi Doll: Thật lòng đề cử, đây là chỗ mua hàng yêu thích của hội mẹ nhỏ phú bà, cửa hàng tên Nam Gia Hữu Ngọc, không cần cảm ơn! Muốn biết búp bê của hội phú bà gần đây làm mưa làm gió trên WeChat là từ nhà nào làm ra à? Đừng chần chừ, ghé thăm tiệm đó là biết đáp án ngay thôi! ]
Sau khi tuyên truyền xong, em gái nằm liệt lên giường, thở dài bi thương, hoá ra hội phú bà kinh doanh đá quý cũng đam mê chơi doll, gì nhỉ, cái giới này đúng là sâu không thấy đáy...
Cứ như vậy, sau đó cửa hàng nhỏ của Bách Nam đột nhiên nổi đình đám trong giới chơi doll, đơn hàng bay tới ào ào như bông tuyết, tốc độ bán phụ kiện trang sức tăng chóng mặt, số người mua búp bê làm sẵn cũng nhiều lên, hàng tồn trữ sắp cạn.
Bách Nam không thể không tạm dừng công việc chế tác búp bê ⅓, vùi đầu bổ sung hàng cho tiệm.
Nhà dột còn gặp mưa dầm, Bách Nam bận rộn chân không chạm đất cúp học quá nhiều, bị giáo viên hướng dẫn trìu mến gọi lên phòng uống trà.
"Bách Nam, thầy biết em học rất chắc học phần chuyên ngành, nhưng nghỉ học nhiều quá." Giáo viên làm mặt nghiêm túc nói lời thấm thía.
Bách Nam thành khẩn, "Xin lỗi thầy ạ."
"Thiếu quá nhiều điểm chuyên cần thầy không cho em tốt nghiệp được đâu, em đó, dù có bận đi thực tập thì cũng phải đánh cho thầy tờ đơn xin phép chứ." Thầy hướng dẫn tiếp tục nói rất nghiêm túc, lấy trong ngăn bàn một tờ đơn mẫu đưa cho cậu, "Cầm đi, mẫu đơn xin thực tập, điền vào."
Bách Nam vẫn mờ mịt, "Thực tập?" Nhưng cậu không có đi thực tập ở đâu cả.

Ngôn Tình Hay
Thầy hướng dẫn nháy mắt ra hiệu, liếc một vòng các giáo viên khác đang ngồi trong phòng, họ khan mấy cái, cố ý nghiêm khắc lên: "Ừ, thằng nhóc này bầy hầy thật đấy, đi thực tập còn không biết báo cho thầy một tiếng.

Điền đơn xong rồi, hôm sau nhớ nộp báo cáo nghe chưa!"
Bách Nam yên lặng nhận đơn, cẩn thận điền vào.
Thầy giáo đóng dấu cho cậu, cất đơn vào lại ngăn bàn, không kiên nhẫn xua tay, "Được rồi được rồi, đi đi, trong thời gian thực tập nhà trường không yêu cầu nhất định phải lên lớp."
"Cảm ơn thầy ạ." Bách Nam nghiêm túc nói cảm ơn, rời khỏi văn phòng, bật cười.
Khó cho thầy hướng dẫn quá, phải giúp cậu nghĩ ra cách đối phó này để không cần đi học.
Tâm trạng tốt của cậu chỉ duy trì được khoảng mười phút, Bách Nam ra đến cổng trường thì "ngẫu nhiên bắt gặp" Phùng Thiếu Hiên.
"Ồ, kia không phải Nam gia nổi tiếng trường ta đó sao, hôm nay sao không chạy theo hầu kim chủ, đủng đỉnh đến trường làm gì thế." Phùng Thiếu Hiên ăn mặc trang điểm cực kỳ "nghệ thuật" lắc lư lại gần, ánh mắt liếc nhanh qua hai chân Bách Nam, cười đến đáng khinh, "Sao, bị đá rồi à?"
Bách Nam nhíu mày, tên Phùng Thiếu Hiên này tuy trước đây từng chọc ghẹo cậu, nhưng thái độ không đến mức chướng mắt, mới nửa tháng không gặp, giọng điệu người này sao lại trở nên bỉ ổi như thế.
Thấy cậu không nói lời nào, Phùng Thiếu Hiên càng hăng hơn, tiến sát lại gần nháy mắt nói mập mờ, "Muốn theo tôi không? Tôi không chê cậu là hàng secondhand, giá cả thương lượng, tôi đối xử với nhân tình rất hào phóng."
"Tôi không có hứng thú, xin tự trọng." Bách Nam lùi ra sau một bước, muốn vòng qua gã bỏ đi.
Phùng Thiếu Hiên nắm cổ tay không cho cậu như ý, kéo người vào trong ngực mình, cười nói, "Còn giả vờ thanh cao cái gì, tôi nghe người ta nói hết rồi, bây giờ cậu bị người nhà đuổi ra đường, không có tiền tiêu phải tìm kim chủ bao nuôi.

Thôi đừng tìm đâu cho xa, tôi khá thuận mắt cậu, thế nào, đi với tôi không."
Bách Nam nhíu mày, dùng sức gạt tay gã, xoay người muốn đi.

Người kia đã hoàn toàn bị t*ng trùng thượng não, nếu còn nghe nữa cậu sợ mình sẽ không nhịn được ra tay đánh người.
Phùng Thiếu Hiên ngồi xổm chầu chực mấy ngày mới chờ được người, sao có thể dễ dàng từ bỏ, không chút do dự đuổi theo.

Một chạy một đuổi, cứ như vậy trở thành cảnh tượng độc đáo trên trục đường chính dọc sân trường.
Các sinh viên ra vào trường không ít, Bách Nam và Phùng Thiếu Hiên đều là sinh viên nổi tiếng, không lâu sau đã gọi tới một đám người đứng vây xem.
Bách Nam tự nhận mình dễ tính, nhưng đụng phải tên Phùng Thiếu Hiên mồm miệng thích đi chơi xa, khó tránh khỏi bực tức, ngứa tay khó nhịn.

Thời điểm đối phương lặp lại từ "bao nuôi", cậu không nhịn nữa, xoay người cho gã một đường quyền.
"Tôi đã nói là, xin giữ tự trọng." Cậu lắc lắc cổ tay, lạnh lùng nhìn Phùng Thiếu Hiên một cái, tiêu sái bỏ đi.
Phùng Thiếu Hiên bị cậu thình lình cho một đấm, bụm mặt ngẩn người, liếc nhìn đám học sinh hồ hởi xem trò vui, tức giận dâng cao, lồm cồm bò dậy tiếp tục đuổi theo Bách Nam, "Bách Nam, tôi đã cho thể diện còn dám thái độ, chỉ là đồ trai bao thôi còn ở đó giả vờ!"
Bách Nam dừng bước, xoay người híp mắt nhìn Phùng Thiếu Hiên, bẻ ngón tay, tuy cậu không phải người thích dùng bạo lực giải quyết vấn đề, nhưng có đôi khi, dùng nắm đấm tương đối tiện và nhanh hơn.
Đám sinh viên vây xem trầm trồ, Bách Nam làm trai bao? Hai người này có quan hệ? Cmn đang đùa nhau đúng không?
Một chiếc ô tô đi ngang đột nhiên phanh gấp ngăn trước mặt Phùng Thiếu Hiên, cửa xe mở, một thanh niên mặc âu phục giày da lịch sự xuống xe, lạnh lùng nhìn gã, "Cậu vừa nói ai là trai bao?"
Phùng Thiếu Hiên chạy quá nhanh, suýt nữa đã đâm bổ vào thân xe, nghe vậy mắng, "Lái xe kiểu gì đấy! Tôi nói Bách Nam làm trai bao có sai à? Chuyện này mọi người đều biết còn không cho tôi nói? Phì!"
Thanh niên nhíu mày, sắc mặt càng lạnh hơn, không nói hai lời giơ nắm đấm lên đi một đường quyền nữa.

Anh ta cao lớn hơn Phùng Thiếu Hiên, tuy tướng tá lịch sự văn nhã nhưng đánh rất mạnh, động tác dứt khoát.

Phùng Thiếu Hiên không kịp phản kháng, chưa gì đã nằm một đống.
"Còn dám bôi nhọ em trai tôi, tôi thấy cậu ở đâu thì xông lại đánh ngay ở đó." Thanh niên sửa sang quần áo trên người, khinh miệt liếc nhìn Phùng Thiếu Hiên đang nằm bẹp kêu rên dưới đất, chán ghét nói: "Đàn ông đàn ang mà ăn mặc chả giống ai, rác rưởi."
Các sinh viên xung quanh hoàn toàn đứng hình, anh trai khí phách này ở đâu chui ra vậy? Anh ta mới nói gì, em trai? Chẳng lẽ người này là anh trai Bách Nam?
Bách Nam nhíu mày tới gần, quét mắt nhìn Phùng Thiếu Hiên, lại nâng mắt nhìn thanh niên cao lớn đang đưa lưng về phía mình, nghi hoặc mở miệng, "Anh cả?"
Thanh niên khựng lại, nhanh chóng xoay người đánh giá Bách Nam, sắc mặt dịu xuống, nở nụ cười, "Tiểu Nam? Hai năm rồi không gặp, em lớn quá, anh sắp nhận không ra rồi."
Bách Nam ngơ ngác nhìn anh ta, kéo khoé môi lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, "Đúng vậy, đã lâu không gặp.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui