Tiết Dao cuống quít bò dậy, kiểm tra Lục hoàng tử.
"Ôi! Điện hạ, ta ngã một chút sẽ không sao cả.
Thân thể ngài là vàng ngọc vạn nhất bị đè có thương tích, ta sẽ phải rơi đầu, hà tất mạo hiểm giúp ta?"
Lục hoàng tử cố ý phủ nhận:
"Ai nói ta muốn giúp ngươi? Chính là đang đứng ở chỗ này xem nhị ca cùng thất đệ luận võ đó.
Ngươi bỗng nhiên bay đến, ta né tránh không kịp mới ngã xuống.
Coi như ta bất cẩn rồi, lần tới nhất định có thể né tránh."
Hắn nói như vậy là không muốn Tiết Dao có gánh nặng trong lòng mà thôi.
Tiết Dao sao không hiểu tâm ý của bảo bảo ấm áp, không khỏi đau lòng.
Lục hoàng tử từ nhỏ đã là đứa bé ấm áp, ôn nhu săn sóc hiểu chuyện.
Càng đáng quý hơn chính là hắn làm hết thảy việc này hoàn toàn không cần báo đáp.
Tiết Dao vẫn luôn rất muốn biết mẹ của Lục hoàng tử là dạng trưởng bối gì, có thể dạy dỗ ra đứa trẻ tốt như vậy.
Tiết Dao vốn muốn gặp vị phụ huynh này học vài chiêu, để có cách hướng Long Ngạo Thiên theo tính cách bảo bảo ấm áp.
Cho nên sau đó Tiết Dao tìm cơ hội cùng Lục hoàng tử đi qua điện Lục hoàng tử vài chuyến.
Kết quả lại làm cho Tiết Dao rất giật mình.
Mẹ Lục hoàng tử là Hoa Quý Phi, mấy lần lộ diện đều mang khuôn mặt lạnh, thái độ đối với Lục hoàng tử đừng nói từ ái, cả cung nữ cũng không sánh nổi.
Quả thực không giống như là mẹ ruột.
Hoa Quý Phi thường đắm chìm trong nổi thống khổ của bản thân.
Bởi vì Hoàng đế bạc tình, nàng hối hận không níu kéo được Hoàng đế, còn mang cho con trai vô tận phiền não.
Không chờ được đến phụ hoàng đến dỗ dành mẫu phi, Lục hoàng tử từ rất nhỏ đã cố gắng sử dụng hết bản lĩnh làm mẫu phi vui vẻ.
Nhưng đổi lấy lại thường là mẫu phi buồn bực cùng xua đuổi hắn.
Nghe đâu trước khi Tịch Phi tiến cống cho Hoàng đế, mẫu phi Lục hoàng tử là phi tử được sủng ái nhất, danh tiếng có một không hai.
Chuyện sau đó tất cả mọi người đã biết.
Tịch Phi xuất hiện khiến Hoa Quý Phi thất sủng.
Hoàng đế tranh thủ lúc rảnh rỗi chỉ đến Thanh Khung điện.
Cảm giác chênh lệch cực lớn khiến tính cách Hoa Quý Phi biến đổi.
Tiết Dao mấy lần đến điện yên lặng quan sát, phát hiện nữ nhân này đa số thời gian nằm dài.
Nàng chống cự giao lưu với bên ngoài, chìm đắm trong thế giới riêng, biểu tình thẫn thờ, thỉnh thoảng sẽ đột nhiên khóc lớn, bộ dáng vô cùng bi thương.
Rất có thể là mắc phải bệnh trầm cảm.
Mà Lục hoàng tử tuổi nhỏ chẳng hề hiểu tại sao mẫu phi đột nhiên trở nên khổ sở như vậy.
Bé luôn cảm giác nếu như mình càng ngoan ngoãn hiểu chuyện, mẫu phi sẽ không khổ sở.
Nhưng bất luận cố gắng như thế nào, đều không bù đắp được tổn thương phụ hoàng gây ra cho mẫu phi.
Lâu dần, mẫu phi lấy nước mắt rửa mặt cùng đối với hắn bài xích, Lục hoàng tử cảm thấy bứt rứt sâu tận xương tủy.
Mang theo tuyệt vọng kéo dài, Lục hoàng tử càng cố gắng làm tốt hơn.
Đây là nguyên nhân hình thành tính cách lấy lòng mọi người của đứa trẻ này.
Những năm gần đây, Tiết Dao đặc biệt quan tâm Lục hoàng tử, cũng chú ý phản hồi tình cảm và đưa thứ tốt, không thua gì quan tâm bé mập mạp.
Chính là vì để Lục hoàng tử khôi phục sự tự tin, Tiết Dao không muốn một đứa bé tốt như vậy luôn phải hi sinh bản thân làm vui lòng người khác.
Những người khác đa số sẽ không nhớ tới sự hi sinh của Lục hoàng tử, ngược lại sẽ quen với việc Lục hoàng tử nhường nhịn cùng hiểu chuyện.
Nếu Lục hoàng tử tình cờ tùy hứng một lần, lại đổi lấy người khác không thích.
Phần không thích này liền bị sự mẫn cảm do nhận quá nhiều lạnh nhạt của mẫu phi làm Lục hoàng tử bắt lấy, do đó làm cho hắn càng thêm kinh hoảng, lo lắng mình làm chưa đủ tốt bị chán ghét, ác mộng sẽ không ngừng lặp lại.
Dần dần, Lục hoàng tử liền thành mặt trời nhỏ trong mắt tất cả mọi người.
Đại khái chỉ có Tiết Dao không có cách nào tiếp thu phần ấm áp đó.
Đó là Lục hoàng tử liều mạng thiêu đốt chính mình, thống khổ tỏa ra sức nóng.
Cho nên những năm gần đây, Tiết Dao cũng quan tâm Lục hoàng tử.
Có lúc sẽ khiến cho bé mập mạp hẹp hòi chít chít tranh sủng, Tiết Dao vẫn không có giảm bớt sự quan tâm.
Vào giờ phút này, nhìn Lục hoàng tử cố ý làm bộ không đau, Tiết Dao không có nhiều lời, vẫn là tiến lên tỉ mỉ kiểm tra.
Hắn xem tay chân bảo bảo ấm áp, hỏi có đau hay không.
Mà bé mập mạp hoàn toàn thắng lợi căn bản không chú ý tới mình mới vừa quật ngã Nhị ca, đánh bay người cha Dao Dao, trở thành song sát.
Giờ khắc này hắn đã vui khôn tả chạy đi lấy phần thưởng trên lưng ngựa Nhị ca.
Tám con thỏ đều về tay Điện hạ rồi!
Trong đó con thỏ trắng ngốc nhát gan nhất bị điện hạ đưa cho Tiết Dao.
Thời điểm đưa thỏ, hắn còn không ngừng hỏi
"Giống ngươi hay không?"
Tiết Dao chịu nhục ôm con thỏ ngốc sợ cháng váng vào trong ngực, tức muốn chết mà không dám phản bác.
Mới nhìn vào Tiết Dao cùng con thỏ nhỏ trong lồng ngực thật sự hòa thành một khối.
Điện hạ nhìn hài lòng cực kỳ.
Đúng là Long Ngạo Thiên giả, đứa con bất hiếu!
Thua sạch "dòng dõi" Nhị hoàng tử nước mắt lưng tròng, mặt dày hỏi Lão Thất:
"Một chốc đại ca kiểm tra thành quả, ổ thỏ tám con này có thể trước tiên đặt ở chỗ Nhị ca được không? Sau khi trở về doanh trại, trễ một chút đưa cho ngươi."
Đắc ý vênh váo, bé mập mạp nhìn Nhị ca nhăn lại mũi làm mặt quỷ, biểu lộ từ chối.
Lục hoàng tử bất đắc dĩ vỗ vỗ vai Nhị ca.
"Ta mới vừa săn năm con thỏ, ca lấy ba con ứng phó đi."
Nhị hoàng tử vẻ mặt tội nghiệp, đôi mắt hồ ly lập tức liền nheo lại.
Quạt xếp nhẹ nhàng đụng vào trán Lục hoàng tử.
"Không uổng công thương ngươi!"
Ôm ngốc thỏ Tiết Dao lập tức vểnh tai lên, dùng khuỷu tay chạm vào Lục hoàng tử.
Lục hoàng tử nghi hoặc quay đầu nhìn lại.
Thấy Tiết Dao vẻ mặt trách hắn nghèo mà còn hào phóng, hắn nhếch miệng nở nụ cười, nói:
"Thỏ có đáng giá gì? Phụ hoàng săn hươu còn chưa ăn xong đó."
"Lục đệ của ta thật là hiểu chuyện, không giống một số đứa béo."
Nhị hoàng tử đi theo lục đệ đến lưng ngựa tháo xuống ba con thỏ, liếc thất đệ một cái, quay đầu nói với lục đệ:
"Chờ săn bắn mùa thu kết thúc, ta cùng đại ca đi Giang Chiết thu lương thực.
Làm chuyện lớn cần người tài ba, ca mang ngươi cùng đi có được hay không? Không mang theo thất đệ."
Thất hoàng tử lỗ tai lập tức dựng lên, hoài nghi các ca ca đi ăn ngon không mang theo chính mình.
Thu mua lương thực?
Tiết Dao bị lời này làm sợ đến tâm lý hồi hộp.
Lẽ nào sự kiện tiến hành biến pháp đã bắt đầu?
Những năm gần đây sinh hoạt an nhàn, cơ hồ khiến Tiết Dao quên tương lai nguy hiểm, luôn cảm thấy nguy hiểm phải đợi bé mập mạp lớn lên mới phát sinh.
Có thể trong lúc không để ý Tiết Dao quên mất bé mập mạp đã mười hai tuổi.
Đại hoàng tử bốn năm trước đã được lập thành Thái tử, bây giờ hai mươi lăm tuổi, xác thực đã đến giai đoạn trong nguyên tác khởi đầu tiến hành biến pháp.
Điều này làm cho Tiết Dao an nhàn chín năm rùng mình, vội vàng nhớ lại tình tiết trong nguyên tác.
Hoàng đế cho Thái tử một cái huyện nghèo làm thử nghiệm biến pháp.
Thu mua lương Giang Chiết là bước đầu tiên thử nghiệm biến pháp của Thái tử.
Thái tử cùng nhóm mưu sĩ dốc hết tâm huyết lập kế hoạch bảy, tám năm, rốt cục đưa ra biến pháp bắt đầu vận hành.
Tiết Dao nhớ nội dung biến pháp đại thể giống biến pháp Vương An Thạch nhà Tống.
Tỷ như thống nhất dịch pháp tương tự miễn quân dịch, là sau khi luật mới ban hành chính thức bắt đầu áp dụng.
Giai đoạn thí điểm, chủ yếu là thành lập cơ cấu lại bộ máy triều đình, thay thế thương nhân cùng địa chủ nắm nguồn kinh tế.
Mua lương thực giá thấp ở khu vực giàu có lương thực sung túc, vận chuyển về khu vực gặp tai hoạ.
Bán giá rẻ cùng cho mượn tiền.
Mong muốn biến pháp ban đầu không chỉ là cùng thương nhân tranh đoạt lợi ích làm dồi dào quốc khố, quan trọng hơn vẫn là vì dân, giảm bớt chiếm đoạt đất đai.
Chính sách này tương tự như triều đình có bộ phận chuyện môn.
Năm được mùa ổn định giá mua lương thực, tồn trữ kho lúa quốc gia.
Chờ thời điểm châu huyện gặp tai hoạ, lại mở kho giúp nạn thiên tai.
Mà hình thức giúp nạn thiên tai tồn tại tệ nạn lớn bao nhiêu, triều đình rất rõ ràng, trong lòng Tiết Dao càng là rõ ràng.
Cho dù Tiết Dao ở xã hội thông tin phát triển, tiền mang danh nghĩa quyên góp cho vùng gặp thiên tai, thực sự đến tay dân chúng gặp nạn cũng qua tay tầng tầng người, không biết thất thoát mấy phần.
Huống chi tại cổ đại thông tin hạn chế càng dễ vùi lấp tin tức như ăn cháo.
Triều đình cứu tế bách tính, tiền từ trung ương đến châu huyện vào túi người ở trung gian bao nhiêu, căn bản không thể nào đo lường.
Cho nên Thái tử đưa ra biến pháp, cùng chính sách trong quá khứ có không ít điểm khác nhau.
Một bộ phận độc lập sẽ điều khiển, trực tiếp kết nối người dân cùng triều đình.
Cũng không qua các địa phương, cũng sẽ không trải qua tổng đốc thậm chí tri phủ tri huyện.
Hoàn toàn mô phỏng theo thị trường giao dịch dân gian, không thuyên chuyển tiền quốc khố, không xin công khoản.
Cái này cơ cấu mới phân phát bổng lộc, cũng phải tự lực cánh sinh, hàng năm còn phải hoàn thành chỉ tiêu triều đình đưa ra, tránh các quan chức lợi dụng sơ hở trục lợi.
Theo Tiết Dao thấy biến pháp này không có chỗ xấu, cơ cấu linh hoạt, mà không thể lấy công khoản, cùng thương nhân cạnh tranh công bằng.
Ưu thế chủ yếu là sử dụng công cụ vận chuyển quốc gia, giao thông đường thủy tiện lợi cùng ít chi phí vận tải.
Nếu như bán giá cao, nạn dân sẽ đi tìm thương nhân, cơ cấu liền không làm đạt chỉ tiêu triều đình giao.
Cái này bức bọn họ nhất định phải càng có "lương tâm" hơn thương nhân.
Đương nhiên điều này chỉ là một trong những điều trong biến pháp.
Tiết Dao không hiểu lắm điều khiển chính sách vì là học sinh khối khoa học tự nhiên.
Lúc trước thời điểm đọc sách, Tiết Dao hoàn toàn không cân nhắc qua biến pháp có vấn đề gì, chỉ biết là kết quả thất bại.
Vì sao lại thất bại chứ?
Đọc sách không suy nghĩ, xuyên sách nơi hỏa táng.
Sớm biết có ngày hôm nay, Tiết Dao đã xem kỹ nội dung biến pháp, tìm nhà cố vấn kinh tế học tham khảo.
Dọc theo đường đi, Tiết Dao đều nghe trộm Nhị hoàng tử bàn luận nội dung biến pháp.
Nhưng mà lý giải của vị trạch thần này đối với biến pháp e rằng còn không bằng người mù ban khoa học xã hội như Tiết Dao.
Nhị hoàng tử toàn bộ hành trình đều khoe tài trí Thái tử.
Là người cuồng huynh trưởng đến thổi phồng quá mức!
Chờ biến pháp thất bại, sợ là mặt người cuồng huynh trưởng cũng bị đánh sưng lên.
Nghĩ đến biến pháp thất bại, Tiết Dao rất lo lắng.
Thời điểm đọc sách Tiết Dao không quá chú ý sự tình phế Thái tử.
Tiết Dao mơ hồ nhớ tới sau khi vị quân tử tài đức vẹn toàn này bị rơi xuống đàn, phe đảng Tam hoàng tử điên cuồng tấn công.
HunhHn786 Giai đoạn sau văn liên quan phế Thái tử đều rất ngột ngạt.
Anh hùng cùng đường.
Tiết Dao không muốn nhìn thấy thần tượng của mình tái diễn bi kịch.
Mà chuyện này...!Cùng tu sửa đường Thục không giống nhau.
Tu sửa đường Thục, từ lúc bắt đầu thì Tiết Dao đã có không ít biện pháp cản trở, sự tin tưởng của Tịch Phi là khâu quan trọng nhất.
Tịch phi một nữ tử cổ đại, bản thân cũng không nhiều chủ kiến.
Tiết Dao dao động nàng không tính là khó khăn, đổi thành Thái tử liền khó rồi.
Hắn đi nói cùng Thái tử, biến pháp không thể làm, thì phải đưa ra lý do thế nào?
Mà hắn cả biến pháp tại sao thất bại cũng hoàn toàn không nghĩ ra, đi gặp Thái tử nói cái gì chứ?
Hay là nói
"Tuy rằng không biết tại sao, nhưng ta cảm thấy Thái tử điện hạ không thể mù quán."
Tiết Dao sợ là mình nói xong sẽ phải bị thần tượng dùng hành động dạy dỗ tại chỗ đến qua đời.
Hơn nữa hiện tại khuyên can đã trễ.
Với tính nóng của Thái tử gia, một lời không hợp thì bắt đầu dùng hành động.
Lần này đi Giang Chiết thu mua lương thực, căn cứ nguyên tác miêu tả, hình như không có dùng bạc quốc khố, mà là Hoàng đế tự móc tiền túi cho con trai chơi đùa thỏa thích.
Tính ra, Hoàng đế đại móng heo cũng coi như là bỏ ra vốn lớn thỏa mãn chí hướng của con trai.
Lần này Hoàng đế cho nhân lực cùng tiền vốn gộp lại là một triệu lượng bạc.
Trong đó tám phần dùng thu mua lương thực, cho huyện gặp tai hoạ.
Tám trăm ngàn lượng bạc trắng, dựa theo giá thị trường Giang Chiết khoảng chừng có thể thu mua 1,3 triệu thạch lương thực.
HunhHn786
Mà cuộc mua bán này rất lớn, tất nhiên sẽ dẫn đến người bán lương thực tranh nhau ép giá, tranh đoạt mối làm ăn.
Dựa theo kết quả Tiết Dao tính toán ước lượng, Thái tử cuối cùng có thể thu mua 1,7 triệu thạch lương thực trở lên.
Nhưng mà không biết hắn có nhớ không lầm hay không, trong nguyên tác chuyến này mua lương thực, Thái tử cuối cùng chỉ mua được 1,2 triệu thạch lương thực.
Giá tiền này so với dân chúng mua thương nhân còn đắt hơn.
Tiết Dao hoài nghi thần tượng Thái tử gia không biết mặc cả.
Làm buôn bán như thế, làm sao cùng thương nhân địa phương cạnh tranh?
Tiết Dao cảm thấy phương diện cò kè mặc cả, mình có lẽ có thể đè bẹp Thái tử gia!
Dù sao từ nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ, hai nhà chỉ cho chút ít chi phí sinh hoạt, cơ hồ chỉ đủ hắn không chết đói.
Một phân tiền bẻ thành hai nửa cho Tiết Dao, tất nhiên luyện thành thần đồng mặc cả, trả giá trâu bò.
Nghĩ đến mình có thể giúp đỡ Thái tử gia một tay, Tiết Dao lập tức nhẹ nhỏm một chút.
Ôm thỏ trắng nhỏ không kịp chờ đợi, Tiết Dao chạy đi hỏi Lục hoàng tử:
"Đi Giang Chiết thu mua lương thực có thể mang theo ta hay không? Quê mẫu thân ta tại Cô Tô, ngoại tổ phụ tại địa phương rất có uy vọng, chắc chắn có thể giúp đỡ một tay."
Đôi tai thính của Thất hoàng tử run lên, cảnh giác quay đầu nhìn về phía Tiết Dao.
Dao Dao ngốc muốn mang theo thỏ trắng Điện hạ đưa cùng Lục ca cao bay xa chạy rồi!.