"Sửa chữa không nhìn ra vết tích, tốn bao nhiêu tiền?"
Thanh Hà tín nhiệm nhìn về phía Lưu thúc.
Lưu thúc nhíu mày lại, thở dài:
"Cái này thật không rẻ.
Tiểu Thanh à, nếu muốn không nhìn ra vết tích không thể chỉ phủ một lớp sơn là được.
Phải có sơn màu, đánh bóng.
Công việc này là nghề của ta, có thể không lấy tiền công của ngươi.
Chỉ là nước sơn màu mỗi tháng phát xuống có hạn ngạch.
Ta phải mua một thùng nước sơn ngoài ngạch mới có thể sửa chữa được ngựa gỗ này.
Ngươi cũng biết, ta làm công việc này thường ngày không có cơ hội gặp được mặt chủ nhân, chỉ dựa vào hai lượng bạc lương hàng tháng sống qua ngày.
Ta không có cách nào gánh nổi chi phí mua thùng nước sơn màu."
Tiết Dao tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Lần này sợ là phải cạn máu!
Thanh Hà sắc mặt cũng thay đổi, nhìn ra Lưu thúc lòng ham muốn không nhỏ, liền không quá khách khí hỏi:
"Phải bao nhiêu tiền, ngài cho cái giá cụ thể đi.
Ta không nói hai lời, nếu ta không trả nổi, cũng chỉ có thể đem ngựa gỗ xuất cung tìm người hỗ trợ."
Thanh Hà trong lòng cũng nắm chắc, nói lời này chính muốn uy hiếp Lưu thúc:
Chớ chào giá quá cao so với thợ mộc ngoài cung, bằng không là trở mặt!
Nhưng dù sao Thanh Hà cũng là trẻ con, sau bằng Lưu thúc người lớn.
Nếu đem ngựa gỗ lớn như vậy xuất cung cũng phải lót tay qua cửa mấy lượng bạc.
Đại nội tầng tầng cửa ải, thậm chí khả năng đi không thông.
HunhHn786 Dùng rổ trúc để lấy nước là công dã tràng (vô ích).
Cho nên Thanh Hà nói như vậy, căn bản không uy hiếp được Lưu thúc.
Lưu thúc tính toán một chút, đem ngựa gỗ xuất cung phải trải qua vài cửa, đại khái tốn bao nhiêu bạc.
Hắn cũng không có giở công phu sư tử ngoạm, chỉ cần sáu phần mười, giơ ngón tay, nói:
"Muốn số này."
Tiết Dao cảnh giác nhìn số ngón tay, trong lòng vừa phiền muộn vừa thở phào nhẹ nhõm.
Phiền muộn chính là giá cao hơn so với ngoài cung ít nhất bốn lần.
Thở phào nhẹ nhõm chính là bốn lượng bạc hắn trả nổi, một người một nửa, cũng là hai lượng bạc.
Sự tình đến như vậy, đập ngựa gỗ là nguyên chủ Tiết Dao bị nóng đầu làm.
Theo lý thuyết, hắn phải bỏ ra bạc trả toàn bộ phí sửa chửa.
Mà tiền sửa chữa giá thị trường là một lượng bạc, hiện tại hắn phải bỏ ra hai lượng bạc cũng không tính quá thiệt hại.
Tiết Dao vội vàng tự an ủi mình, không nghĩ tới Thanh Hà lại nổi dóa, ôm lấy ngựa gỗ muốn đi.
"Dao Nhi, đi, chúng ta đi ra ngoài cung tìm người hỗ trợ.
Bốn lượng bạc, bán ta cũng không đủ! Không làm nên chuyện, cũng là bị đuổi ra khỏi thượng thư phòng!"
Thanh Hà sắc mặt oán giận nhìn thái giám chung quanh, nói:
"Hôm nay trước hết cùng chư vị nói lời tạm biệt.
Ngày sau còn dài, nếu Triệu Thanh Hà tương lai có số mệnh ghi tên bảng vàng, lại vào triều làm quan, thời điểm đó sẽ không quên được Lưu thúc 'chăm sóc'!"
Cư nhiên bắt đầu uy hiếp.
Tiết Dao nhớ tới Thanh Hà tương lai cũng không có gì đặc biệt.
Bảng vàng không có ghi tên hắn.
Trong tiểu thuyết cũng đề cập tới hắn mấy lần.
Thanh Hà sau khi lớn lên giống Tiết Dao, thành phụ tá của Tam hoàng tử.
HunhHn786
Mấy thái giám ở một bên xem trò vui vừa nghe Thanh Hà ra khỏi cung, vội vã tiến lên khuyên nhủ:
"Tiểu Thanh gia đừng nóng vội, giá tiền cũng không phải chết.
Đều là người một nhà, giá cả bên kia chúng ta có thể thay ngài đi nói một chút mà!"
Thái giám dẫn đầu quay lại, ánh mắt hung ác trừng Lưu thúc một cái.
Hắn dùng ánh mắt nhắc nhở Lưu thúc đừng quá tham lam.
Thanh Hà là tay chân của bọn họ ngoài cung.
Thành tâm thành ý đến nhờ vả.
Lưu thúc lại không hề bị lay động.
Hắn xác thực là người có tay nghề, bình thường không tiếp xúc chủ nhân, không có nhận thưởng, căn bản không cần tới Thanh Hà hỗ trợ.
Muốn nói giao tình, cũng là bọn thái giám lúc mời Thanh Hà ăn uống, hắn cũng có thể ăn một chút.
Lưu thúc đã sớm trông mà thèm được "tiền bất ngờ" như những người khác.
Bây giờ thật vất vả có cơ hội hắn sao có thể buông tha?
Tiết Dao thấy tình huống này, cảm giác còn có khả năng tiết kiệm tiền, lập tức đánh giá những thợ thủ công chung quanh.
Tiết Dao nghi hoặc mà tiến đến bên tai Thanh Hà, hỏi:
"Nơi này cũng không phải chỉ có hắn là thợ mộc.
Chúng ta không thể hỏi người khác sao?"
Thanh Hà vừa nghe lời này, liền không nhịn được liếc Tiết Dao một cái.
Rõ ràng cho thấy hắn cảm thấy Tiết Dao đánh rắm cũng không hiểu.
Hiện tại không tâm tình giải thích, Thanh Hà ôm ngựa gỗ làm dáng muốn đi, lại tiếp tục cùng đám thái giám nói:
"Không làm khó dễ Lưu thúc, chỉ là ta thực sự không bỏ ra nổi bốn lượng bạc.
Tất cả mọi người cũng biết ta, thường ngày đều vì mọi người bận bịu tứ phía.
Nếu ta có chút tư tâm, đừng nói bốn lượng, bốn mươi lượng ta cũng có thể lấy ra.
Chỉ là không nghĩ tới, ta giúp người khác xuất phát từ tâm can, người khác bắt ta..."
"Tiểu Thanh gia đừng giận!"
Bọn thái giám sợ đắc tội Thanh Hà, hành động thực tế:
"Ngựa gỗ này, ngài để lại, chiều mai tới lấy, bảo đảm ngài nhận cái mới tinh.
Còn bạc, ngài có thể đưa bao nhiêu liền thu bấy nhiêu, không đủ chúng ta bỏ ra cho ngài!"
Thanh Hà dừng lại "biểu diễn động tác", quay đầu nhìn về phía thái giám nói chuyện, cảm kích nói:
"Với phần tâm ý này, cho dù không làm được chuyện, có bằng hữu như ngài, ta cũng không hối tiếc!"
Tiết Dao nghe được sửng sốt một chút.
Không nghĩ tới Thanh Hà nhãi con lại đi một vòng lớn như vậy muốn đòi ân tình.
Cũng không chỉ là đối với Lưu thúc, mà là đối với đám thái giám.
Xem ra, Thanh Hà chính là diễn cho tất cả mọi người xem.
Hắn quyết tâm muốn thu hồi ân tình bỏ ra hai năm qua.
Bây giờ cũng coi như là đạt thành mục đích.
HunhHn786
Tiết Dao hơi cảm thấy xoắn xuýt.
Việc này, kỳ thực chỉ cần ba phải cái nào cũng được làm bộ là xong.
Ý tứ giảm chút tiền công liền xong việc, kết quả Thanh Hà vận dụng nhiều người như vậy, cũng coi như là bỏ ra vốn lớn.
Sau đó, Thanh Hà cùng Tiết Dao lén lút thương lượng, dự định bỏ ra một lượng bạc, hai đứa mỗi người một nửa.
Cũng chính là Tiết Dao bỏ ra nửa xâu tiền.
(Cổ đại 1 lượng bạc = 1000 văn tiền đồng= 1 quan hay 1 điếu tiền.
Quan và điếu đều nghĩa là "xâu", ý nói là một xâu tiền đồng loại tiền có đục lỗ ở giữa.
1 lượng vàng = 10 lượng bạc).
Giá tiền này phi thường phù hợp ý Tiết Dao, cho dù phải bỏ ra một lượng bạc hắn cũng có thể tiếp thu.
Tiết Dao không thể sảng khoái đáp ứng ngay.
Quá sảng khoái sẽ làm Thanh Hà cảm thấy hắn chiếm tiện nghi, liền phải nợ ân tình.
Vì vậy Tiết Dao giả vờ khó xử nói:
"Ca ca cũng là biết nhà ta cho ta mỗi tháng tổng cộng tám trăm văn tiền, tháng này đã tiêu hết..."
"Ai! Vốn là tên kia định giá muốn 4 lượng bạc.
Ca ca mặt mũi đều không thèm đến xỉa mới lấy được chút ơn huệ này.
Ngươi cũng đừng khóc than! Số tiền kia ngươi xin cha mẹ cũng được, ngươi đòi cũng được, tìm người mượn cũng được, nhất định phải gọp đủ cho ta!"
Thanh Hà lại nói:
"Ngươi cho rằng ca ca đây dễ dàng? Trở về xin tiền sẽ bị giáo huấn nữa, ai bảo ta đã gây họa chứ? Cũng đừng làm phiền ta, sảng khoái chút đi!"
Tiết Dao lúc này mới vẻ mặt phiền muộn đáp ứng.
Ngày hôm sau, hai người cùng đi lấy ngựa gỗ, đưa ra một lượng bạc.
Bọn thái giám vui cười hớn hở nhận lấy, cũng không trở mặt.
Đoán chừng là sớm đoán được Thanh Hà chỉ có thể bỏ ra bao nhiêu đó.
Thợ mộc đảm nhiệm công việc sửa chữa không phải Lưu thúc.
Lưu thúc rất có thể bị bọn thái giám trị tội rồi.
Hắn không ở đây, Tiết Dao cùng Thanh Hà tự hiểu cũng không hỏi.
Tiết Dao tỉ mỉ quan sát đuôi cùng tai ngựa gỗ, hoàn toàn không nhìn ra vết tích.
Tay nghề thợ thủ công trong cung quả thực điêu luyện sắc sảo.
Màu nước sơn cũng đã hơ cho khô, nhìn vào không có chỗ khác biệt gây ra chú ý, chỉ là toàn bộ ngựa gỗ nhìn mới tinh.
Phỏng chừng Thất hoàng tử và cung nữ cũng không bắt lỗi được.
Hai người cảm ơn người Nội Quan Giám, liền đi Thanh Khung Điện.
Thanh Hà không chịu tiến vào điện, chỉ dám ở bên ngoài chờ.
Dù sao đắc tội Thất hoàng tử, hắn cho là có thể không lộ diện liền không lộ diện, để tránh khỏi thêm ấn tượng.
Tiết Dao cũng không có ý định dẫn hắn cùng đi vào.
Từ việc sửa chữa ngựa gỗ đã nhìn ra, Thanh Hà không phải người làm nên chuyện.
Cho hắn cùng vào khả năng thêm chuyện xấu.
Còn không bằng một mình Tiết Dao tự mình làm cẩn thận.
Lúc này tới cửa, Tiết Dao cố ý đợi đi trễ hơn lần trước một chút, đợi một khắc mới nhờ nội thị thông báo, để tránh khỏi quấy rầy tiểu Hoàng tử nghỉ trưa.
Cũng như lần trước, hắn được đưa vào phòng khách chờ.
Mà lần này, Tịch Phi nương nương nghe nói thư đồng Tam hoàng tử đếm trả ngựa gỗ đã sửa chữa xong, liền đích thân đến phòng khách gặp mặt.
Tiết Dao cho là gặp được Nghi Thu cô cô.
Cho nên vừa thấy có người vào cửa, hắn liền nở nụ cười sáng sủa ngẩng đầu lên chào hỏi.
Thình lình vẻ đẹp của Tịch Phi đập vào mắt, Tiết Dao chấn động rồi.
Tịch Phi mười lăm tuổi bị tiến cống cho hoàng đế Đại Tề, mười bảy tuổi sinh con trai, bây giờ hai mươi tuổi.
Dung mạo vóc dáng Tịch Phi như thiếu nữ, chưa qua trang điểm mà da trắng mịn như mỡ đông, ngũ quan tinh xảo vô cùng.
Nàng là người Ba Tư tiến cống, phong thái lại không nhìn sự khác biệt của ngoại tộc.
Bên trong là váy trắng như tuyết, bên ngoài là áo choàng dài xanh lá cây thanh lịch.
Vẻ đẹp Đông Phương hoàn toàn được làm nổi bật lên.
Nhìn kỹ có thể nhận ra được đường nét khuôn mặt cùng màu mắt nâu khác hẳn người Hán.
Tiết Dao chỉ bị đôi mắt đẹp nhìn lướt qua, đại não liền trống rỗng một chút.
Hắn đem đầu hạ thấp, khom người thỉnh an.
"Không cần đa lễ."
Tịch Phi biểu tình lạnh lùng đi qua trước mặt Tiết Dao, nói:
"Người của Tam hoàng tử điện hạ đều là khách quý, Bổn cung không dám nhận."
Nàng không có đi kiểm tra ngựa gỗ, trực tiếp đi tới ghế ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiết Dao:
"Bệ hạ nói Tam hoàng tử rất hối hận, là thật sự sao? Nếu như Tam hoàng tử còn chưa có ném đủ, ngươi liền đem ngựa gỗ đi Lâm Phù cung, cho Tam hoàng tử điện hạ ném đủ.
Ta chỉ trông mong hắn ném ngựa gỗ hả giận thì thôi.
Lão Thất còn nhỏ, có thể không chịu nổi hắn làm hỏng ngựa gỗ hai lần."
Tiết Dao không nghĩ tới vị tiểu tiên nữ này cũng nóng tính.
Lần trước chỉ là vừa vặn nàng không ở trong cung, mới không tự mình tính sổ hắn.
Bây giờ có thể coi như thấy lưỡi thương.
Đây cũng là bình thường.
Con trai nàng tuổi nhỏ bị Tam hoàng tử cùng một đám người bắt nạt, người làm mẹ khẳng định không thể nào tiếp thu được.
Suy nghĩ một chút, Tiết Dao khom người đáp lời:
"Tam hoàng tử điện hạ vạn phần hối hận.
Biết mình đùa giỡn quá mức, hai ngày nay đều tại thư phòng đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, chép sách tự hối lỗi."
Tịch phi vẫn là sắc mặt không thích, cụp mắt, lạnh nhạt nói:
"Thì ra là chép sách à? Khó trách không rảnh tự mình đứng ra, phái đứa nhỏ như thế đến trước mặt của ta xoắn xuýt.
Ta còn nghĩ hắn ghi hận Hoàng thượng trách cứ đó.
Ngược lại là Đông Phi hôm qua mời ta cùng...!Khụ..."
Nàng nói còn chưa dứt lời, bỗng nhiên ho khan một trận.
Cung nữ vội vàng nâng chén trà đưa lên.
Tịch Phi tựa hồ choáng váng đầu.
Một tay đỡ trán, một tay đẩy chén trà ra, nàng nhắm hai mắt thở dốc.
Dáng dấp này giống Tây Thi bị bệnh, thực làm người ta đau lòng.
Tiết Dao bởi vì nàng dáng dấp kia, nhớ lại nguyên tác có một tình tiết.
Sau khi Tam hoàng tử đắc tội Thất hoàng tử xong, mẹ đẻ Tam hoàng tử là Đông Phi tự mình đến Thanh Khung Điện bồi tội, còn mời Tịch Phi cùng xem diễn.
Tiết Dao nghĩ tới đây, sắc mặt nhất thời thay đổi.
Đoạn này trong nội dung tiểu thuyết là Đông Phi giả vờ hổ thẹn, đưa rất nhiều lễ vật lấy lòng Tịch Phi, trong đó có một túi hương an thần.
Như truyện có cung đấu nội dung đều giống nhau.
Túi hương đeo bên mình thân thể sẽ có mùi thơm thiên nhiên.
Nhưng trên thực tế trong túi hương có thêm dược liệu độc.
Cuối cùng dẫn đến Tịch Phi sau đó không lâu mang thai đẻ non, công chúa sinh hạ không đủ một tháng liền chết.
Cái này cũng là tội Tam hoàng tử cùng mẫu phi bắt nạt nam chính.
Tiết Dao thấy đây là một cơ hội.
Nếu như có thể thuận lợi nhắc nhở Tịch Phi bỏ túi hương kia, không chỉ có thể thu được sự tin tưởng của Tịch Phi, hơn nữa còn có thể cứu bé gái kia một cái mạng.
Không biết có thể kiếm bao nhiêu điểm tẩy trắng.
Nhưng mà, nếu như mật báo với Tịch Phi, nội dung tiểu thuyết sẽ bị thay đổi quá lớn.
Thất hoàng tử bỗng dưng có thêm một muội muội.
Tiết Dao lo lắng có thể bởi vì thay đổi nội dung mà mình bị trừng phạt hay không.
Huống chi, hắn có chứng cớ gì chứng minh thành phần dược liệu trong túi hương có độc?
Nguyên tác cả thái y cũng không tra ra được.
Hắn một đứa trẻ tám tuổi có sức thuyết phục sao?.