Nam kha

Nam Nhược không cúp máy ngay mà cầm điện thoại đi sang một bên tìm nhân viên công tác của trung tâm. Có điều nhân viên ở đây như biến mất vậy, cả phòng tiếp khách trống không.
 
"Hộc, hộc." Kha Ngu nghe thấy tiếng thở dồn dập từ đầu bên kia điện thoại. Anh nghe ra được cô giáo đang chạy bộ, sau đó theo hơi thở càng ngày càng nặng nề, anh nghe thấy tiếng bước chân "bình bịch" của cô.
 
"Cô Nam, không tìm được người sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Đúng thế, thật kỳ lạ, chẳng thấy ai cả." Nam Nhược đeo khẩu trang chạy bộ nên có hơi khó thở.
 
"Cô Nam, không sao đâu, đừng vội, cô tìm bản đồ hướng dẫn của trung tâm hoặc điểm mốc nào đó xem xem sân khấu lớn hoặc căng tin ở đâu?"
 
"À được." Nam Nhược hoàn toàn không biết tại sao ba của Kha Tư Viễn lại bảo mình làm thế. Chỉ là cô cảm thấy giọng nói của anh như có ma lực trấn an lòng người: "Tìm được rồi, sân khấu lớn ở cách đây không xa, căng tin nằm trên tầng hai."
 
"Cô Nam, cô tới sân khấu lớn trước, nhìn thấy cái gì cũng đừng hốt hoảng, cô cứ đeo khẩu trang thuật lại rõ ràng vấn đề cho tôi."
 
"Được." Nam Nhược vẫn làm theo như cũ, cứ như máy móc được lập trình vậy.
 
Quả nhiên lúc đến gần sân khấu lớn, cô nhìn thấy nhân viên công tác.
 
"Này, cô làm gì vậy?" Thái độ của nhân viên này rất kém.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cô Nam, cô bật loa ngoài điện thoại đi, tôi sẽ nói chuyện với anh ta." Nghe thấy giọng điệu rất khó chịu của nhân viên công tác, Kha Ngu sợ cô giáo còn chưa kịp hỏi xong đã bị người này dọa chạy rồi.
 
"Chào anh, hiện tại con trai tôi đang bị cách ly ở trung tâm các anh, xin hỏi bao lâu nữa mới có thể làm xét nghiệm vậy?"
 
"Cái này phải đợi thông báo đã."
 
"Thông báo từ đâu? Lãnh đạo khu mới hay khu Đồng Trạch?"
 
"Sao chúng tôi biết được? Ấy không phải, anh là ai vậy? Anh quan tâm ai thông báo làm gì chứ?"
 
"Vậy xin hãy cho tôi nói chuyện với cấp trên của anh. Tôi có thể cung cấp năm trăm bộ xét nghiệm kháng nguyên trong vòng một tiếng đồng hồ."
 
Vừa nghe đến bộ xét nghiệm kháng nguyên, nhân viên trung tâm ngẩn người, sau đó anh ta vội vàng xông vào trong gào lên: "Giám đốc ơi, người này là phụ huynh của một học sinh bị kẹt tại trung tâm. Anh ta nói có thể cung cấp năm trăm bộ xét nghiệm kháng nguyên trong vòng một tiếng đồng hồ."
 
Giám đốc trung tâm nghệ thuật nhìn nhân viên công tác rồi lại quay sang nhìn Nam Nhược: "Chào cô, tôi là giám đốc trung tâm nghệ thuật, xin hỏi cô là?"
 
"Chào ông, tôi là Kha Ngu của công ty Dược phẩm Tinh Huy. Tất cả các dụng cụ xét nghiệm ở khu Đồng Trạch và Bệnh viện số 2 gần đó đều là do công ty tôi sản xuất. Tôi sẽ đưa năm trăm bộ xét nghiệm kháng nguyên đến đó trong vòng một tiếng đồng hồ. Sau khi có đầy đủ dụng cụ, xin hãy ưu tiên cho học sinh của trường tiểu học Thực Nghiệm xét nghiệm trước."
 
Trong hai năm dịch bệnh này, tiếng tăm của công ty Dược phẩm Tinh Huy lên như diều gặp gió ở thành phố Dư. Lúc các thành phố khác đang đổ xô đi tranh giành viên thuốc con nhộng hạ sốt thì Tinh Huy với tư cách là nhà sản xuất thuốc hạ sốt lớn nhất phía Đông không chỉ không nâng giá mà còn hợp tác với chính phủ đẩy bộ dụng cụ phòng chống dịch bệnh đến tay mỗi người dân trong thành phố nữa, có thể nói là không chỉ kiếm được nhiều tiền mà còn giành được cả ấn tượng tốt của mọi người.
 
"Anh Kha, anh chờ tôi năm phút nhé, tôi cần báo cáo lại tình hình với lãnh đạo cấp cao và trưởng khu phố."
 
"Được, ngoài ra tôi cũng sẽ cử mấy nhân viên chuyên nghiệp đến xét nghiệm cùng nữa, hy vọng có thể giúp đỡ một phần nào."
 
...
 
Một tiếng sau, à không, 53 phút, chưa đến một tiếng sau, một chiếc xe y tế dừng lại trước trung tâm nghệ thuật.
 
Rất nhanh sau đó, năm trăm bộ xét nghiệm kháng nguyên đã được chuyển đến tay mỗi người. Hơn mười nhân viên kiểm tra mặc đồ bảo hộ màu xanh da trời chia nhau ra đi xét nghiệm giúp mọi người ở các khu vực khác nhau.
 
"Nhanh vậy đã có bộ xét nghiệm rồi à?"
 
"Tôi tưởng là phải chờ đến tối cơ."
 
"Tôi tưởng sẽ phải cách ly ở chỗ này rất lâu."
 
...
 
Nam Nhược cũng không ngờ phụ huynh học sinh của cô lại tài giỏi như vậy. Ba của Kha Tư Viễn chắc chắn là thiên thần hạ phàm. Thảo nào ai cũng nói phụ huynh học sinh ở trường tiểu học Thực Nghiệm không giàu thì cũng sang. Nhìn lại mới thấy đúng là đầm rồng hang hổ mà. Nghĩ đến việc trước kia mình nhầm tưởng anh là một người ba cặn bã, còn cảm thấy anh quái dị cảm xúc thất thường, Nam Nhược rất xấu hổ. Sao cô lại có mắt mà không biết mở ra nhìn như vậy nhỉ? Bây giờ cô thu hồi tất cả những đánh giá tiêu cực về ba Kha Tư Viễn trước đây. Cô cảm thấy anh là một vị thần!
 
Sau khi làm xét nghiệm xong, mỗi giáo viên và học sinh trường tiểu học Thực Nghiệm còn được nhận một cái hamburger và một chai nước nữa. Nam Nhược đứng trước cửa sổ thuỷ tinh nhìn ra ngoài, thấy một chiếc xe màu đen dừng lại bên cạnh xe y tế, một người đàn ông mặc vest đang đứng cạnh chiếc xe. Cô thoáng nhận ra đó là ba của Kha Tư Viễn.
 
"Ba, ba tớ tới rồi." Kha Tư Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ kêu to rồi vui sướng khoe với các bạn.
 
Hiển nhiên là người đàn ông kia cũng đã thấy con trai mình sau cửa sổ thuỷ tinh. Anh vẫy tay với cậu bé một cái rồi liếc mắt nhìn sang và trông thấy một người phụ nữ mặc váy đen áo trắng đứng cách Kha Tư Viễn không xa.
 
Nam Nhược như cảm nhận được ánh mắt anh đang nhìn mình, Mặc dù cách rất xa, thêm một lớp cửa thuỷ tinh nữa nhưng cô vẫn cảm thấy hình như ba của Kha Tư Viễn vừa gật đầu tỏ ý chào mình.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui