Kha Ngu và Nam Nhược, một cao một thấp, đi dọc theo nhà khách quốc gia để đi về phía núi Mai Sơn.
Họ sóng vai nhau bước đi, chỉ là khoảng cách giữa hai bàn tay dường như đã rút ngắn đi rất nhiều, bàn tay gần phía Nam Nhược không hề đút vào túi quần, khi họ bước đi, tay của Kha Ngu sẽ vô tình hoặc cố ý chạm vào tay của Nam Nhược.
Đèn đường chiếu dài bóng của họ, dường như Nam Nhược nhìn thấy trong bóng tối, chủ nhân của bàn tay to bên cạnh đã đưa ra mấy lần, như muốn nắm lấy tay cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đêm hè, tiếng ve kêu trên núi Mai Sơn rậm rạp càng vang hơn. Bọn họ giống như chỉ đi dạo đơn giản, Nam Nhược cũng có vẻ hưởng thụ, lại quên mất mục đích của bữa ăn và màn đi dạo này đều không hề đơn giản.
Cuối cùng Kha Ngu cũng lên tiếng.
"Cô Nam, khoảng thời gian này cô có nghỉ ngơi tốt không?"
Lại một câu vô nghĩa nữa: "Không tệ, cũng khá tốt."
Sau buổi tối khóc lóc đó, chứng mất ngủ của Nam Nhược đã thuyên giảm, cô không còn bị mắc kẹt trong mối quan hệ với Kha Ngu, cũng không bị mắc kẹt trong xiềng xích của đạo đức.
"Nhưng tôi ngủ không ngon." Cô chưa kịp hỏi thì anh đã nói tiếp: "Tôi thường xuyên nằm mơ và luôn tỉnh dậy trong giấc mơ đó, sau khi tỉnh dậy, tôi không thể ngủ lại được nữa, chỉ có thể mở mắt nhìn trần nhà cho đến khi trời sáng."
Nam Nhược biết cảm giác đó, đã từng có những đêm Kha Ngu say giấc nồng, nhưng cô thường hoặc là không ngủ sâu giấc hoặc ngủ thiếp đi rồi tỉnh dậy, sau đó lại mở mắt nhìn trần nhà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Điều đó đúng là khó chịu. Khoảng thời gian trước tôi cũng bị mất ngủ."
"Ồ? Cô Nam cũng bị mất ngủ à?"
“Đúng vậy, mấy ngày đó đêm nào tôi cũng không thể ngủ ngon giấc. Hôm sau đến lớp như bị mộng du, suýt nữa thì bước nhầm vào nhà vệ sinh nam.”
“Xem ra chúng ta không chỉ đều khóc trong đau khổ mà còn từng mắc chứng mất ngủ.” Kha Ngu mỉm cười: “Không biết có phải cô Nam mất ngủ cũng là do nằm mơ không?”
“Đúng vậy.” Nam Nhược chẳng buồn nghĩ ngợi nhiều đã đáp.
"Vậy cô Nam đã mơ thấy gì?"
Nam Nhược chợt nhận ra mình đang bị dụ, cô kinh hãi nhìn Kha Ngu, chẳng lẽ muốn cô nói thứ xuất hiện trong giấc mơ của cô đều là hình bóng của anh?
Nụ cười của Kha Ngu càng tươi hơn, nhìn biểu cảm của cô là anh đã biết cô mơ gì, cô đang mơ về anh, giống như anh đang mơ về cô.
Kha Ngu chỉ nhìn Nam Nhược và mỉm cười, thậm chí còn cười lớn, tiếng cười như càng rõ hơn trong màn đêm ở núi Mai Sơn.
Nam Nhược nghe nụ cười của anh mà thấy hơi khó chịu, không còn kinh ngạc cùng sợ hãi như vừa rồi.
"Sao anh lại cười?"
"Không có gì, tôi chỉ cười chúng ta có nhiều điểm giống nhau thôi." Kha Ngu vẫn nhìn cô mỉm cười: "Vậy để tôi kể cho cô Nam nghe giấc mơ của tôi, trong giấc mơ của tôi toàn là hình bóng của cô.”
Sau đó anh dừng lại và nhìn thẳng vào mắt cô, trong mắt anh như chứa đựng những ngôi sao của đêm hè, cũng có cả ánh sáng thuần khiết.
Cuối cùng anh cũng thổ lộ.
Tuy nhiên, Nam Nhược nhận ra rằng cô không sợ hãi và muốn trốn thoát như cô từng nghĩ, mà thay vào đó lại có sự kiên quyết mà cô không ngờ tới. Cô cũng nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt anh đen láy, sáng bừng, chứa đựng những tia lửa của đêm hè và pháo hoa lộng lẫy.
Bọn họ cứ nhìn nhau như vậy, mấy giây sau, Kha Ngu mới chậm rãi nói: "Nam Nhược, anh nghĩ mình đã yêu em mất rồi."
Đây là điều anh luôn muốn nói với cô, và cũng là mà điều cô luôn muốn nghe.
Bây giờ, anh đã nói điều đó và cô đã nghe thấy.
Kỳ lạ thay, Nam Nhược nghe xong lại không hề cảm thấy sợ hãi chút nào.
Cô nhìn vào đôi mắt đó, khi nghe anh nói "Anh yêu em", cô cảm thấy nhẹ nhõm sau mọi cảm xúc lắng đọng xuống. Thực ra cô vốn dĩ không cần phải chạy trốn như thế này.
"Bây giờ em có thể kể cho anh nghe giấc mơ của em được không?"
"Mọi giấc mơ của em đều là về anh."
Nam Nhược đột nhiên phát hiện ra tất cả tất cả sự đau khổ, sự chán nản, ghê tởm và suy sụp mà cô cảm thấy trong những ngày qua chỉ gói gọn lại trong câu nói ngắn ngủi kia, và bây giờ tất cả đã biết mất.
Sau đó, nước mắt của Nam Nhược đột nhiên tuôn trào, lệ rơi từng hạt lớn, giống như trận mưa đầu tiên không hề báo trước của ngày tháng sáu đó. Nam Nhược lập tức ướt sũng, bây giờ nước mắt của cô cũng đột nhiên khiến trái tim Kha Ngu ướt đẫm.
Anh đưa tay chạm vào mặt cô, đón lấy những giọt nước mắt của cô rồi lau đi một cách nhẹ nhàng và cẩn thận.
Anh càng lau, nước mắt cô càng rơi. Không có một chút âm thanh nào, chỉ có những giọt nước mắt lớn lăn xuống. Cho đến khi nước mắt đã đựng đầy trong lòng bàn tay.
"Nam Nam, em đừng khóc nữa được không?"
Anh gọi cô là Nam Nam. Đây là biệt danh mà mọi người gọi cô khi còn đi học. Sao anh lại nghĩ ra nó một cách dễ dàng đến vậy.
"Kha Ngu..." Giọng Nam Nhược đầy âm mũi.
"Ơi, anh đây."
"Kha Ngu..." Nam Nhược lại gọi.
"Ơi, anh đây." Mỗi một tiếng gọi của Nam Nhược dường như đã xuyên vào sâu trong trái tim anh, nơi sâu thẳm nhất trong tim anh bị nắm chặt hết lần này đến lần khác, rồi bị vò đi vò lại, cuối cùng biến thành một quả bóng giấy nhàu nát khiến anh vừa đau đớn vừa hạnh phúc.
Không ngờ anh yêu cô nhiều hơn anh nghĩ.
Khi anh nhìn thấy những giọt nước mắt của cô, khi anh nghe thấy tiếng cô gọi anh.
Có lẽ do bị dính nước mắt của Nam Nhược nên khóe mắt Kha Ngu cũng ươn ướt.
"Nam Nam, anh yêu em." Đôi mắt anh long lanh nước, bàn tay anh nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tai: "Xin hãy thuần hóa anh."
Anh nói, hãy thuần hóa anh.
Anh biến mình thành một con Cáo nhỏ để cô làm Hoàng tử bé của mình.
Nước mắt của Nam Nhược vẫn đang chảy, nghe thấy lời nói của anh, cô liền òa khóc. Cô ôm anh, vùi mặt vào vòng tay anh. Cái ôm của anh rộng rãi, mạnh mẽ và ấm áp như trong giấc mơ của cô, nhưng trái tim đập thình thịch nhiều hơn trong giấc mơ.
"Kha Ngu, anh bằng lòng làm con Cáo nhỏ của em."
Kha Ngu ôm chặt lấy Nam Nhược vào lòng, hai tay mạnh mẽ bao bọc lấy cô, Nam Nhược thấy hơi đau vì bị anh siết, nhưng cô không quan tâm, cô hưởng thụ cái ôm này.
Kha Ngu nhẹ nhàng tựa cằm vào vào đỉnh đầu cô, môi anh nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, chóp mũi ngửi thấy mùi thơm trên tóc cô, anh hít một hơi thật sâu.
Lúc này, anh cảm thấy mình đã được Chúa tha thứ, mình đã thực sự được cứu rỗi.