Nam Lân Cẩm Lý

Hôm sau Phương Yểu An dậy sớm, ngoài trời còn đang mưa, vì vậy nằm trong chăn chơi game, vẫn còn đang hứng thú, trên màn hình điện thoại tinh tinh dao động không ngừng.

Trong lúc bận rộn bớt chút thời gian đi xem, tất cả đều là tin nhắn Quý Chính Tác gửi đến, cậu sắp dùng hết đồ ăn vặt tháng này rồi, nên lười phí tiền đi gửi tin nhắn cho hắn.

Chỉ gửi một tin nhắn qua, "Đừng gửi tin nhắn nữa, ẫm ĩ chết đi được."

Kết quả không biết bên kia có nhận được tin không, điện thoại vẫn báo về có tin nhắn mới ầm ầm, cậu bực mình lia thẳng máy một phát, một ván cứ nghĩ thắng chắc rồi không ngờ bị boss giết được, cậu còn luống cuống tay chân, hại chết hai người cùng đội chơi, tức đến nghiến răng nghiến lợi, vừa nhìn điện thoại rách nát còn đang báo tinh tinh.

Một cuộc điện thoại gọi tới, bên kia vang lên ba bốn tiếng mới được nhận, Quý Chính Tác ở đầu bên kia nói, "Mẹ, con vào phòng nhận điện thoại ạ?"


Giọng Quý Vấn Tuyền truyền đến, dịu dàng lại có quyền lực, "Con đấy, biết là ham mê điện thoại, mẹ không phản đối, đừng vào phòng, mẹ đi đây, tối nay sẽ về, muốn ăn gì nói với dì Trương, tự mình ăn cơm tối."

"Được, phải lái xe chậm một chút thôi a!"

Có tiếng lấy đồ, khe khẽ tìm kiếm, chắc muốn ra ngoài rồi, "Nghe lời mẹ, hôm nay không được ra khỏi cửa, đợi ở nhà, học kỳ sau lên lớp mười hai rồi, phải cố gắng học tập thật tốt."

"Vâng..." Phía sau không nghe được, cậu cúp điện thoại.

Cậu đã tròn mười tám tuổi, lớn hơn Quý Chính Tác hai tuổi, thế nhưng học kỳ sau hai người đều lên năm ba cao trung (là lớp 12 đó), điều này làm cậu rất khó chịu, hồi sơ trung học muộn một lớp, Quý Chính Tác lại vì thông minh mà nhảy một lớp, rõ ràng kém nhau hai tuổi, nhưng lại học cùng một lớp, lại cùng nhau lớn lên, không thể khiến người ta thoải mái như vậy được.

Điện thoại nhanh chóng lại bị báo về, Quý Chính Tác đang trong thời kỳ vỡ giọng, thanh âm to mà trầm thấp, lại mang theo ngữ điệu riêng biệt của thiếu niên, rất bồng bột khí thế, "Tiểu An, sao em lại không trả lời tin nhắn của anh thế?"

Tên khốn không biết người trên kẻ dưới, gọi ai là Tiểu An cơ? Chẳng lẽ cậu không đếm được lão tử lớn hơn cậu hai tuổi sao?

"Thời đại này ai còn nhắn tin điện thoại? Lãng phí tiền điện thoại, còn đang chơi game đây, cậu gửi cái tin nhắn quỷ quái gì? Phiền chết tôi rồi!" Cậu cau mày, giả vờ lên cao giọng mắng hắn.


Quý Chính Tác còn ở đầu bên kia cười, tiếng cười truyền đến còn mang theo một tia đè nén, giống như đoán được trong game cậu bị boss tàn nhẫn giết chết, khiến người ta càng thêm nổi giận, "Cậu còn cười cái gì!?"

"Sao em còn chưa đến nhà anh a? Mẹ anh đi rồi mà." Bên kia nghe hắn mắng như thế, cũng không cười.

" Bên ngoài trời đang mưa kìa!"

"Không có nha, mưa hơi hơi thôi, em nghe mà xem." Bên kia có tiếng mưa rất nhỏ, gió thổi lá cây, hạt mưa nhỏ rơi trên mặt đất, vang lên tiếng tạch tạch nhẹ. "Anh đang ở trong sân nhà đây, thực sự, mưa rất nhỏ."

"Cậu lừa ai đó? Tôi còn nghe được tiếng mưa đây, rõ ràng là mưa lớn."

"Đấy là gió thổi! Em mới gạt anh ý, đã thoả thuận là phải đến rồi, bây giờ lại chơi xấu!"


"Cậu đừng có mà cố tình gây sự cho tôi, hiện tại chỉ mới hơn chín giờ, ít nhất phải mười giờ tôi mới được ra khỏi cửa! Cậu cứ giục giục đi, thì không đi nữa, đáng ghét!"

Bên kia lập tức đổi giọng, "Vậy được rồi, thì mười giờ, anh vẫn đang trong sân chờ em, em nhanh qua đây đi."

Phương Yểu An trong lòng lập tức đổi ý, lúc đầu cậu vốn định buổi chiều rồi đi, bây giờ lại bị thúc giục như thế, mười giờ phải ra cửa, trong lòng cậu nóng nảy, nói thẳng, "Được rồi được rồi, tôi cúp đây."

Nghĩ đến nhân cơ hội đến làm một bản sao đơn giản, kết quả điện thoại lại rung lên, cậu vừa xem tin nhắn, thế nhưng lần này là tin nhắn giao dịch, Quý Chính Tác gửi cho cậu hai trăm tiền điện thoại.

( Vl thật, soái ca nhiều tiền mang tâm hồn trong sạch:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận