Một ngày mùa đông rét mướt, điều người ta không mong nhất chính là những cơn mưa phùn dai dẳng, bởi vì mưa sẽ tạo cảm giác buốt giá hơn, cũng làm cho quần áo và giầy dép người ta lấm bẩn.
Ngó ra ngoài cửa sổ, thấy bầu trời 6h45 sáng tối tăm, sương mù giăng kín khắp mọi nơi, Minh Anh thở dài nghĩ đến cảnh lát nữa phải chạy ra bến xe bus rồi còn phải chen lấn xô đẩy để có được chỗ đứng vững vàng, cảm thấy vô cùng chán nản. Nhưng cũng chẳng còn cách nào hơn, cô nhanh chóng sửa soạn, xuống nhà ăn sáng qua loa rồi lặng lẽ cầm ô khóa cửa đi làm.
Bước chân ra khỏi cổng đã nghe thấy tiếng còi xe đẳng sau cằn nhằn, cô cũng chẳng buồn quay lại nhanh chóng biết ý đi nép vào mép đường, cố gắng cầm ô sao cho không làm người ta bị vướng. Nhưng vẫn chẳng được yên thân, cứ ba giây cái xe đáng ghét lại kêu bíp một lần. Minh Anh thật sự cảm thấy xui xẻo, cô bực bội lấy hơi định bụng sẽ mắng cho người đằng sau một tràng, nào là mới sáng sớm ngày ra, nào là đồ vô ý thức, các từ ngữ đều sắp xếp xong cả rồi, song đến khi quay lại lập tức chẳng nói được gì nữa. Bên trong chiếc ô tô gây tiếng ồn là khuôn mặt của một người đàn ông quen thuộc, vận trên người bộ vest chỉn chu, miệng mỉm cười đầy thu hút. Ngạc nhiên nối sau bực tức, Minh Anh cứ đứng nhìn Hiếu vẻ bần thần.
Anh chàng vì đem tâm trạng ngày đầu tiên làm giám đốc, đã cố ăn mặc cho phù hợp, nên hoàn toàn không muốn bị dính nước mưa. Nhưng cô nàng kia thì cứ như kẻ mất hồn, anh không còn cách nào khác, đành bước xuống, chạy nhanh tới chỗ Minh Anh.
- Em làm gì mà còn không mau lên xe. Sáng ra hay tắc đường, em muốn bị muộn lắm à?
- Em… em... – Minh Anh tỏ vẻ lúng túng bởi cô vẫn chưa hiểu lắm cái hoàn cảnh này – Nhưng, giám đốc làm gì ở trước cửa nhà em thế?
Nghe giọng Minh Anh, rõ ràng vẫn còn chưa khỏe hẳn, Hiếu cau mày.
- Sao em không nghỉ vài hôm nữa cho hết bệnh hãy đi làm?
- Cuối năm công ty nhiều việc, em nghỉ nhiều sẽ bị mắng.
- Mau lên xe!
Không muốn lôi thôi thêm, vì thật lòng là lưng áo của Hiếu có dấu hiệu ngấm nước rồi, anh chàng kéo tay Minh Anh đưa cô ngồi vào xe, sau đó mới mau lẹ trở về sau vô lăng, hoàn toàn không nghe thấy lời lẩm bẩm của cô gái.
- Rõ ràng là mình hỏi trước nhưng lúc nào cũng bị lờ đi.
Lái xe thẳng xuống tầng hầm, Hiếu vừa đưa mắt tìm chỗ đậu vừa nói như thông báo với cô gái bên cạnh.
- Chiều đợi anh đưa về đấy nhé!
Minh Anh không dám nói gì, chỉ thầm thắc mắc, trước tới nay anh đâu có như thế này. Dù cho hai người hay gặp nhau ở ngoài nhưng cũng chẳng tới mức quá thân thiết, thế mà giờ anh lại chẳng ngần ngại đưa đón cô. Thật lòng không hiểu là do Minh Anh hiểu sai ý tốt của anh hay thực sự có gì mờ ám trong thái độ này.
Vì lo sẽ có người bắt gặp nên trước khi xuống xe, Minh Anh còn cẩn thận quan sát xem xung quanh có tai mắt nào không, chần chừ mãi mới dám bước ra. Vào trong thang máy rồi, cô liền mở lời cám ơn Hiếu.
- Không có gì, là tiện đường thôi. – Anh đáp lại nhẹ nhàng.
Nghe thế không hiểu sao Minh Anh thấy ấm lòng lạ, dù biết rõ từ nhà anh đến công ty còn gần hơn nhà cô. Phải khiến giám đốc đại nhân đi vòng thêm một đoán để đón mình, Minh Anh cảm thấy bản thân thật đúng là một người có tầm vóc. Vậy là trong lúc lục túi lấy khẩu trang y tế ra đeo, cô gái nhỏ cứ tủm tỉm cười.
Một người cười, hai người vui.
Thang máy mở cửa dừng lại ở tầng bảy, Minh Anh lên tiếng chúc Hiếu một ngày làm việc hiểu quả, chưa nói dứt câu đã nhìn thấy ánh mắt hụt hẫng của người nào đó.
Tùng suýt thì đánh rơi bình giữ nhiệt xuống sàn, anh nhìn Minh Anh không chớp mắt.
Nhận ra sự có mặt của anh chàng, Hiếu quay ra mỉm cười chào đầy thiện ý. Còn Minh Anh thì không biết mình nên làm gì. Cô chớp mắt vài lần rồi cũng cúi đầu chào Tùng một tiếng, sau đó rời khỏi thang máy đi về phía phòng làm việc của mình.
Nhưng không kịp đặt bàn tay lên tay nắm cửa, Minh Anh đã bị Tùng kéo đi.
Dừng lại ở bậc thang thoát hiểm, Tùng nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, người đang có vẻ vô cùng không thoải mái.
- Giám đốc và em là thế nào?
- Thế nào là thế nào? – Minh Anh nghi hoặc, bấy giờ mới ngước mắt lên nhìn bạn mình.
- Hai người… đang quen nhau sao?
- Hả? – cô gái chột dạ. – Đương nhiên không phải. – Nói hết câu liền cụp mắt nhìn đi chỗ khác.
- Chuyện hôm trước, anh xin lỗi. Anh biết mình không nên can thiệp vào việc của em. Cái này… – Tùng đưa bình ủ trong tay đến trước mặt Minh Anh, rồi đặt vào tay cô. – Là cacao nóng mà em vẫn thích. Anh chỉ đến để đưa nó cho em thôi.
- Tùng!... – Minh Anh bỗng nhiên lên tiếng khiến Tùng đang định quay lưng đi phải đứng khựng lại. – Xin lỗi!
- Không sao. Anh vốn biết mình không có cơ hội. Cho anh thêm chút thời gian để anh ổn định tinh thần. Hi vọng mình vẫn có thể làm bạn với nhau như trước đây.
Tùng nói dứt câu liền cất bước đi thẳng, không một lần ngoái đầu lại.
Minh Anh đứng đó đưa mắt nhìn theo anh mãi, cho tới khi không nhìn thấy nữa mới thôi. Cúi xuống cái bình ủ, cô cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, một cảm giác trống rỗng và hối hận trào dâng. Người bạn trí cốt, người bạn tốt, người bạn tội nghiệp của cô, Minh Anh thực không biết làm gì hơn được nữa. Sao anh lại đem lòng đi thích một đứa chẳng ra gì như cô, trên đời còn bao nhiêu người khác cơ mà. Nhưng có lẽ thế này cũng tốt, đau một lần còn hơn day dứt mãi. Cô gái thầm nghĩ cho dù mình có bị trừng phạt, có mất đi người bạn hiếm có khó tìm, hay là có ế tới năm 35 tuổi thì cũng sẽ không than vãn gì hết, miễn sao Tùng được hạnh phúc. Anh nhất định sẽ tìm được người yêu anh, quan tâm anh thật lòng, nhất định sẽ vượt qua được nỗi đau này sớm thôi.
Về tới phòng làm việc, Minh Anh liền nhắn cho Trang một tin, tóm tắt lại toàn bộ tình hình. Chỉ lát sau đã nhận được hồi âm.
“Thế là từ nay tao mà hẹn mày thì không có nó và ngược lại à? Tại sao tao lại thành đứa bị ảnh hưởng nhiều nhất thế?”
Ai bảo mày cổ vũ thằng Tùng tỏ tình với tao làm gì. Minh Anh nghĩ bụng, tính nhắn cho bạn như thế nhưng lại bị cả đống giấy tờ của Trinh đặt xuống trước mặt làm cho quên luôn. Đúng là cuối năm hoạch toán sổ sách vô cùng vất vả, cô mới nghỉ một ngày mà giờ đã có tới ba cái bảng biểu, hai cái báo cáo cần phải nộp lại trước giờ nghỉ trưa rồi. Cứ thế, tâm hồn đang bộn bề suy nghĩ của Minh Anh được giải thoát lúc nào không hay.
2h30 chiều, tan ca. Minh Anh trong lúc thu xếp đi về mới nhớ tới lời dặn của Hiếu hồi sáng. Giờ mới nghĩ ra là cô tan ca vào lúc không giống ai thế này sao anh còn bảo cô đợi. Minh Anh chào các anh chị trong phòng rồi vừa ủn cửa đi ra vừa nhắn tin cho giám đốc đại nhân.
“Sáng nay anh nhầm có phải không? Bây giờ em về đây. Anh cứ ở lại làm việc đi nhé!”
Tin nhắn vừa gửi đi thì điện thoại lập tức đổ chuông.
- Không nhầm. Bây giờ anh có cuộc hẹn ở nhà hàng đối diện trường em, đợi anh ở tầng hầm.
Nói dứt câu liền tắt máy, không kịp để cho Minh Anh phản ứng lại. Cô gái thật là phục sự sắp xếp và nắm bắt lịch trình của vị giám đốc này, sao anh biết hôm nay cô có giờ ở trường? Kì cục tới khó tin, cô mới đổi lớp được một tuần thôi mà, cũng đâu có nói cho anh biết.
Thắc mắc là phải được giải đáp, vừa nhìn thấy Hiếu Minh Anh đã hỏi luôn. Kết quả chỉ nhận được một câu rằng anh đoán vậy thôi, nếu cô không có giờ ở trường thì anh cũng vẫn có thể đưa cô về nhà trên đường tới chỗ hẹn. Minh Anh thấy không tiện lắm nên đề nghị một cách lịch sự nhất có thể.
- Anh không cần thiết phải đưa đón em như vậy đâu giám đốc à.
- Chỉ hôm nay thôi, mai không mưa em phải tự đi làm rồi.
Ừm, hóa ra vì trời mưa. Minh Anh thấy vô cùng ngượng ngùng, thế mà cô còn tưởng anh có ý với cô cơ đấy. Lắm lúc thấy mình thiếu muối một cách trầm trọng, Minh Anh biết thế nên không nói gì thêm, chỉ đành yên lặng ngồi trên xe, tự nhủ sau này có gì cũng phải dùng đại não suy nghĩ, rồi còn phải uốn lưỡi mười bốn lần mới được nói ra.