Ngày cuối cùng của kì nghỉ lễ, Tùng vừa từ quê lên đã hẹn Minh Anh với Trang đến nhà hàng lần trước liên hoan một bữa. Đây chính là nơi Tùng chơi đàn piano, lần đầu và cũng là lần cuối, trước mặt bàn dân thiên hạ. Hẳn là sau khi bị từ chối, tình yêu dành cho âm nhạc của anh, thứ tình cảm nhất thời nảy sinh vì người ta, đã không còn nữa. Và hiển nhiên cũng vì không muốn làm xao nhãng việc học hay việc cơ quan, nên Tùng không dám ôm đồm nhiều, đành đệ đơn xin nghỉ chơi đàn cho nhà hàng.
Ba người gặp nhau là lại trò chuyện vô cùng rôm rả. Nào là lì xì đầu năm, nào là cụng ly chúc tụng nhau. Chung quy cũng chỉ có mấy điều, mong muốn có việc làm ổn định khi ra trường, sớm tìm được mảnh ghép còn thiếu của cuộc đời, đủ sức khỏe, đủ niềm tin để theo đuổi mọi điều bản thân mong muốn.
Đang ngồi ăn uống vui vẻ thì Tùng đột ngột đứng dậy.
- Tao đi toilet chút, bọn mày ngồi đây nhé!
- Ờ, đi nhanh lên không bọn tao ăn hết phần mày đấy nhé! – Trang đe dọa. Gì chứ ăn thì cô không đùa đâu.
Cùng lúc Tùng đi ra thì Hạ Thảo đến, hai người đi qua nhau ở gần quầy thu ngân. Khỏi nói cũng biết Tùng ngạc nhiên cỡ nào, anh định quay lại báo cho Minh Anh biết nhưng sự thật là không kịp nữa rồi, lúc nãy uống quá nhiều nước.
Hạ Thảo bước vào làm cho không khí nhà hàng đang yên ắng như nhộn nhịp hẳn lên. Người nào người nấy cũng đều chú mục vào cô gái vàng của năm, ánh mắt dõi theo từng chuyển động của Thảo, vừa nhìn vừa thầm thì gì đó với nhau.
Minh Anh và Trang cũng bị làm cho phải chú ý, quay ra cửa với sự tò mò, bấy giờ mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Minh Anh lập tức đứng bật dậy, mừng ra mặt định đi tới chào cô bé một tiếng rồi rủ Thảo đến ngồi chung luôn. Nhưng chân chưa kịp bước đã phải dừng lại. Một chàng trai từ đằng xa tiến đến, choàng tay khoác vai Thảo rất tự nhiên.
Minh Anh chết đứng.
À không, vì sợ quá cô liền ngồi xuống luôn nên chắc là chết ngồi.
- Sao thế? Mày nhìn thấy ma à? – Trang vừa xé miếng bánh mì bỏ vào miệng vừa nói.
Minh Anh không dám nhìn về phía lối ra thêm một phút nào, cô cũng không nghe thấy câu hỏi của Hà Trang. Trong đầu cô đang hiện lên cả đống thắc mắc khác. Cô không ngờ, Hiếu quả thực không phải người tầm thường, không chỉ là bạn thanh mai trúc mã với Yến Chi, mà còn là người yêu của Hạ Thảo nữa. Thế giới quanh Minh Anh như đảo lộn hết cả.
- Này! Mày làm sao đấy hả? – Trang lo lắng, cô nắm lấy bàn tay để trên bàn của bạn, khẽ lắc nhẹ.
Minh Anh vẫn chưa hoàn hồn.
- Mời quý khách ngồi! Quý khách chọn món tự nhiên, khi nào quyết định xong vui lòng gọi chúng tôi ạ!
Không phải chứ, nghe như họ vừa mới ngồi xuống cái bàn ngay sau Minh Anh vậy. Cô chỉ muốn độn thổ. Cô cũng không hiểu nữa, chỉ là không muốn Hiếu nhận ra sự có mặt của mình.
Thế nhưng người tính không bằng trời tính, Tùng vừa trở lại đã nói to:
- Ê, Minh Anh! Hạ Thảo của mày vừa đến đây đấy. Có nhìn thấy không?
Hai bàn tay Minh Anh nắm chặt lại, cô ngước lên nhìn Tùng bằng ánh mắt trách móc, đồng thời cảm thấy gáy của mình như sắp cháy tới nơi.
- Sao chứ? – Tùng nghi hoặc, anh chẳng hiểu gì cả.
Minh Anh chưa kịp bảo Tùng bé tiếng thôi thì đã thấy một bàn tay đặt lên vai mình. Cô quay lại trước con mắt kinh ngạc của Hạ Thảo và Hiếu.
- Ơ? – Bấy giờ Tùng mới phát hiện ra hai người họ, cũng không biết nói gì.
- Sao? Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao chúng mày cứ lờ tao đi thế hả? Nói gì đi chứ!!! – Trang sốt ruột tới phát cáu luôn.
Để Minh Anh rảnh tay thực hiện màn chào hỏi mà cô chuẩn bị bắt đầu, Tùng thay bạn ghé tai Trang nói điều gì đó.
- Quả đúng là chị thật rồi! Trùng hợp quá đi! – Thảo cười tươi, không dấu được niềm vui hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp.
- Ừ, đúng là trùng hợp thật. Chào em! – Minh Anh đáp, vẻ hơi không tự nhiên.
- Chào em! – Hiếu cũng ngó mặt ra nhìn cô gái, nói kèm theo nụ cười xã giao.
Để tỏ ra lịch sự, Minh Anh nhìn Hiếu, khẽ gật đầu.
- Dạ, chào anh!
Bấy giờ như nhớ ra điều gì, Hạ Thảo tiếp luôn.
- À, đúng rồi anh Hiếu, lần trước chưa giới thiệu với anh. – Thảo hồn nhiên chỉ tay vào Minh Anh. – Đây là chị Minh Anh, người ở buổi diễn lần trước đã tặng hoa ở sau cánh gà cho em đấy. Fan số một, người chị em yêu quý, chính là chị ấy.
- Ồ, vậy à? – Hiếu không giấu được sự ngạc nhiên, anh bật cười.
- Còn đây là anh Hiếu. – Thảo nói với Minh Anh. – Người đàn ông em yêu nhất trên đời.
Thảo nói xong thì Minh Anh cũng suýt trợn tròn mắt ra mà nhìn. Dù thấy bầu trời như sập xuống trước mặt mình, nhưng cô vẫn phải dặn lòng để cố bình tĩnh. Cô chờ Hiếu, chờ anh sẽ nói gì đó, nhưng anh chỉ cười hiền từ và nhìn Thảo bằng ánh mắt vô cùng âu yếm. Minh Anh nuốt khan, thất vọng không nói nên lời. Vậy là bao lâu nay, cô toàn tự suy diễn lung tung, tưởng rằng anh quan tâm tới cô, tưởng rằng anh đối xử tốt với cô là vì có tình cảm với cô. Hóa ra không phải, chắc đối với anh, đó đơn thuần chỉ là sự giúp đỡ mà một người đàn anh, một người cấp trên nên làm với đàn em, nhân viên của mình. Anh đã có bạn gái, lại còn chính là cô bé thiên thần mà Minh Anh luôn ngưỡng mộ.
Ánh mắt vô hồn, không thần sắc, Minh Anh nhìn hai người đối diện, thực sự thấy hào quang xung quanh họ quá chói mắt. Cô nói bằng giọng hơi run.
- Rất vui được gặp hai người ở đây! Chúc hai người ăn ngon miệng.
Dứt lời liền quay đầu lại, tay cầm đại lấy cái dĩa bên cạnh, cuộn mì đưa lên miệng cố nhai cho có việc làm. Hai phút sau thì đứng dậy nói.
- Tao đi rửa tay.
Hay chí ít đó là những gì Trang và Tùng đoán là mình nghe được. Họ cũng không chắc lắm là Minh Anh lúng búng trong miệng câu gì.
- Con nhỏ kì lạ! – Trang lẩm bẩm nhìn theo bóng lưng Minh Anh.
Vào đến toilet, Minh Anh liền mở nước dùng tay vốc lên mặt cố để làm ình tỉnh táo lại. Cô gái thực sự thấy khó chịu, lồng ngực như muốn vỡ tung ra, còn tay chân thì lóng ngóng chẳng làm được việc gì nên hồn. Cô nhớ tới bài tập khi căng thẳng, cố hít thở thật sâu và nghĩ tới những điều vui vẻ.
Nhưng không hiểu sao, càng cố thoát ra lại càng bị cuốn sâu vào. Trong đầu cô cứ hiện lên hình ảnh của Hiếu, những tin nhắn, những lời nói, những hành động của anh, tất cả có ý nghĩa quái gì đâu, sao khiến Minh Anh rối bời thế này.
Cô lại tiếp tục rửa mặt, rồi hít thở thêm vài phút nữa. Cuối cùng vì sợ ở trong này quá lâu mọi người lại nghi ngờ, nên đành đi ra. Tự hứa với lòng chỉ cần gắng thêm chút nữa, chờ Trang ăn xong cô sẽ lập tức ra khỏi chỗ này.
Bước ra khỏi cửa phòng vệ sinh, Minh Anh vuốt lại tóc cho gọn rồi ngẩng lên thì đã thấy Hiếu đợi sẵn từ bao giờ. Nhất thời kinh ngạc, Minh Anh dừng bước ngay, nhìn thấy anh mọi nỗ lực tĩnh tâm từ nãy tới giờ đều đổ hết ra sông ra biển, cô lại nghe tiếng tim mình đập thình thịch.
- Em không sao chứ? – Hiếu hỏi, giọng ân cần.
Lời nói, ánh mắt; quả thực, anh cứ thế này thì trách sao Minh Anh không hiểu lầm cho được. Cô thở mạnh, không kìm được mà nói.
- Anh làm ơn có thể đừng làm thế này nữa được không?
- Làm gì cơ? – Hiếu lúng túng.
Làm cho em thích anh, đồ ngốc, Minh Anh thầm nghĩ.
Vậy…? Hóa ra là vì cô thích anh sao? Minh Anh sững người. Cô đã không biết đấy, cô đang ghen. Chợt hiểu ra lòng mình, Minh Anh lại càng loạng choạng. Cô lùi lại một bước, không dám nhìn vào mắt Hiếu.
Bình tĩnh, Minh Anh bình tĩnh, cô gái lẩm bẩm, tự thuyết phục chính mình.
- Có phải em có điều gì khó nói không? Có chuyện gì vậy? – Hiếu vẫn rất tò mò.
Có lẽ sự xuất hiện của anh lúc này, chính là giọt nước cuối cùng làm tràn ly. Minh Anh mặc kệ cái đại não kia đang hét lên bảo cô dừng lại, cô gái vẫn quyết tâm.
- Em xin lỗi! – Minh Anh ngập ngừng. – Nếu biết trước anh đã có bạn gái, em sẽ hạn chế tiếp xúc và cư xử với anh vượt mức đồng nghiệp. – Chẳng hiểu sao, Minh Anh thấy mắt mình cay xè, cô không dám nhìn Hiếu nữa. – Nhưng có lẽ... em đã thích anh mất rồi… Em cũng không biết mình bị sao nữa. Giờ em thực sự vô cùng bối rối. Em biết nói ra với anh lúc này thật không phải. Bạn gái anh thì ở trong kia. Em xin lỗi!
Hiếu đứng lặng yên lắng tai nghe từng lời của Minh Anh, cảm nhận rõ sự xúc động của cô, nhưng anh không nói gì.
- Hãy cho em một chút thời gian. – cô gái tiếp – Em hứa sẽ chỉ nhìn anh từ xa, sẽ không phá hoại mối quan hệ của anh. Em sẽ kiểm soát hành động của mình. Vì thế, xin anh hãy ngừng việc đối xử tốt với em. Em không chịu nổi đâu.
Bắt ép một cô gái phải thổ lộ lòng mình trong hoàn cảnh không giống ai, ở một nơi không giống ai, Hiếu bất giác thấy hối hận, anh cứ nghĩ Minh Anh của anh mạnh mẽ hơn thế này. Nhưng giờ đây, chứng kiến cô vừa khóc vừa nói, Hiếu mới nhận ra cô yếu đuối, tội nghiệp biết bao. Tuy nhiên, dù sao niềm vui quá lớn trong lòng cũng đã che lấp hết mặc cảm tội lỗi, Hiếu không cố diễn nữa mà mỉm cười đầy mãn nguyện.
Hiếu bước đến bên cô gái nhỏ tội nghiệp, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, ôm cô thật chặt.
- Anh xin lỗi, là anh sai rồi! Đừng khóc!... Anh không muốn em đứng từ xa nhìn anh, anh cũng không muốn em kiểm soát hành động hay tránh mặt anh. Anh thích em cứ tự nhiên nắm lấy tay anh, gọi anh là “anh yêu”, giống như lúc ở trước cửa hàng anh cơ. Anh thích một Minh Anh chủ động và đáng yêu như thế!
Cô gái nhỏ nghe vậy mà tai cứ như đang ù đi, lòng ấm ức không thể tả hết trong một vài lời, nước mắt không dừng mà vẫn cứ tuôn ra như vòi nước hỏng van. Cô nói trong tiếng nấc.
- Nhưng… anh có người yêu rồi còn gì?... Ở trong đó đó!... Thế này là sao?
Hiếu đưa tay vuốt nhẹ lưng Minh Anh, an ủi cô bằng tất cả tấm lòng mình.
- Đó chỉ là…
- Diễn viên bất đắc dĩ thôi!
Hiếu chưa nói hết câu đã bị người nào đó cướp lời. Giọng nói lanh lảnh khiến Minh Anh chú ý, cô lập tức thoát ra khỏi vòng tay ấm áp của người đàn ông ấy, quay lại nhìn Hạ Thảo đang cười bằng đôi mắt ngấn lệ.
Cô nàng nhỏ bé thấy bộ dạng của Minh Anh thì ngay lập tức chạy đến thật nhanh, dùng khăn giấy thấm nhẹ những dòng nước mắt nhạt nhòa trên gương mặt cô gái, nói bằng giọng áy náy.
- Chết rồi, em hại chị thê thảm rồi. Em xin lỗi! Em chỉ trêu chị chút thôi mà. Sao đã thành thế này rồi? – Nói đoạn Thảo rướn người ôm lấy cổ Minh Anh. – Đúng là em yêu anh Hiếu thật, nhưng chỉ là tình cảm của những người cùng huyết thống dành cho nhau thôi. Chị đừng nghĩ lung tung.
- Cùng… cùng huyết thống sao? – Minh Anh lắp bắp.
- Phải! Kẻ đáng ghét bắt em lừa gạt chị chính là anh trai em. Thôi nào, nín khóc đi ha!
- Hạ Thảo có anh trai sao? – Minh Anh vẫn còn chưa tin lắm. Cô kéo tay Thảo ra khỏi cổ mình, nhìn thẳng mắt cô bé mà hỏi.
- Vâng. Trên wiki không viết thế à? Em nhớ mình đã sửa lại rồi mà?
Lâu rồi cô không tra tin tức của Thảo, có lẽ Minh Anh không để ý thật, nhưng sao lại có sự trùng hợp lạ lùng đến thế này cơ chứ.
Thấy Minh Anh cứ ngơ ra, Thảo lại ôm lấy cô thật chặt, nói nhỏ vào tai.
- Thật 100% đấy, em nói dối chị em là con lừa.
Hóa ra, ngay từ đầu đều là kế hoạch của Hiếu sao? Minh Anh chợt hiểu ra. Cuối cùng thì cô đã sập bẫy, một cái bẫy hoàn hảo. Đúng là đáng ghét. Anh cố tình tỏ ra chú ý tới cô, rồi chờ khi cô không phòng bị lại lập tức quay mặt, khiến cô phải suy nghĩ bao nhiêu ngày, tự hỏi lòng xem có thích anh không. Cuối cùng biến cô thành trò cười thế này đây.
Nghĩ đến quãng thời gian vừa qua, Minh Anh càng cảm thấy ấm ức. Cô không biết mình khóc vì tức hay vì hạnh phúc nữa. Thật sự quá sức tưởng tượng.
Thấy Thảo ôm Minh Anh mãi không buông, Hiếu sốt ruột.
- Thôi nào, cô ấy là của anh cơ mà. Em mau vào trong đi. – Vừa nói vừa gỡ tay cô em gái ra khỏi cổ bạn gái mình.
Thảo nhìn anh gườm gườm vẻ bất bình, sau đó mới chịu nghe lời, nhưng trước khi đi còn cẩn thận dặn dò.
- Sau này anh mà làm chị em khóc, em sẽ cho anh biết tay. Còn chị, nhớ phải trả lại mối thù này cho anh ấy. Quá đáng quá mà!
Sau đó thì hành lang vắng người lại trở nên yên tĩnh. Hồi lâu chờ đợi, thấy Minh Anh đã bình tĩnh, thôi không còn khóc nữa. Hiếu mới cất tiếng hỏi.
- Vậy giờ em là bạn gái anh rồi à? – niềm vui toát ra theo từng lời nói.
- Bạn gái cái đầu anh! – Chẳng nghĩ gì, Minh Anh cầm tờ giấy ăn toàn nước mắt nước mũi ném thẳng vào ngực Hiếu rồi quay lưng đi mất.
Cảm thấy mình cũng đáng đánh thật, Hiếu bật cười. Xem ra kế hoạch thành công ngoài sự mong đợi, vui mừng không để đâu cho hết. Anh chàng yên tâm lấy lại phong độ, ung dung trở lại bàn ăn.
Vừa ngồi xuống, Hiếu đã đưa mắt tìm quanh, không hiểu Hạ Thảo chạy biến đi đâu mất rồi. Nhưng lát sau, khi đèn sân khấu bật sáng, Hiếu mới nhận ra cô em gái đã ngồi ngay ngắn bên chiếc piano từ lúc nào. Anh cười nhìn em, tự nói với mình.
- Cứ thấy đàn là không ngồi yên được, con nhỏ này thật là…
Hiếu vừa dứt câu thì giọng Thảo đã vang lên qua chiếc loa đặt ở góc phòng. Cô nói với sự tự tin thường thấy.
- Xin chào mọi người, tôi là Hạ Thảo! Hôm nay thực sự là một ngày rất vui đối với tôi, nên tôi cũng muốn chia sẻ niềm vui ấy với mọi người. Xin mạn phép được chơi một đoạn trích của bản nhạc mà tôi yêu thích. Ừm… sau đây là Davidsbündlertänze, nhạc phẩm số sáu, bản nhạc được Schumann viết giành riêng tặng Clara Wieck, người sau này là vợ ông.
Nói dứt lời Thảo liền nhìn về phía Minh Anh và Hiếu, nháy mắt ra hiệu là bản nhạc tặng cho hai người rồi mới tấu lên khúc nhạc đầu tiên. Nhận được ám hiệu, Minh Anh không khỏi ngại ngùng, còn Hiếu chỉ vừa nhìn thấy đầu Minh Anh hơi cúi xuống đã đoán được cô đang nghĩ gì, anh mỉm cười nháy mắt đáp lại cô bé trên sân khấu.
Sau đó cả nhà hàng được đắm chìm trong không gian âm nhạc vô cùng tuyệt vời. Tiếng đàn thanh thoát, dịu dàng xua tan đi những mệt mỏi và khiến cho bữa ăn trở nên ấm cúng hơn bao giờ hết. Minh Anh cứ mải mê nhìn theo Hạ Thảo, lắng tai nghe nhạc rồi chẳng để tâm tới điều gì nữa. Mãi đến lúc điện thoại rung lên trong túi, Minh Anh mới choàng tỉnh. Sau cả tháng trời thì giờ số điện thoại đáng ghét này lại gửi cho cô một tin nhắn cơ đấy.
“Lát nữa anh đưa em về!”
Dấu “!” tức là không được cãi lại à, cô thầm nghĩ, tay bấm chữ một cách thuần thục rồi gửi trả hồi âm luôn.
“Còn Hạ Thảo thì sao? Bạn em nữa?”
“Kệ con bé. Bạn em thì em tự lo đi.”
Anh lợi dụng người ta thực hiện được mục đích rồi cứ thế mà phủi tay bỏ đi à? Minh Anh định trả treo nhưng tay vẫn nhanh hơn đầu.
“Em biết rồi.”
Vậy là cô đành nói với Trang và Tùng là cô có hẹn nên không về cùng hai người được. Đến khi bản nhạc kết thúc, cả ba người đi thanh toán xong, tạm biệt bạn mình rồi Minh Anh vẫn còn đứng lại trước cửa nhà hàng rất lâu.
Kiên nhẫn chờ anh.
Đang ngắm trời ngắm đất thì có một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô, Minh Anh quay sang nhìn Hiếu, đôi mắt trong veo ánh lên niềm hạnh phúc.
- Mình đi thôi! – Hiếu vừa kéo tay cô gái vừa nói.
- Anh bỏ lại Thảo thật đấy à?
- Lát ăn xong con bé tự bắt xe về, nó lớn bằng đấy rồi mà. Em khỏi lo. Về khoản tự xoay sở, nó giỏi hơn anh nhiều.
Minh Anh nghe thế chỉ biết cười, không còn lời nào để nói.
Ngồi trên xe, Minh Anh hết nhìn thẳng lại nhìn ngang, nhưng tuyệt nhiên không dám nhìn anh, cô vẫn chưa thể tin đây là sự thật, hơn nữa lại cảm thấy bản thân quá khó tả. Trong vòng nửa năm, cô bị một người đàn ông đá, rồi từ chối một người đàn ông khác, cuối cùng lại đem lòng yêu một người đàn ông thứ ba. Thế giới quả thực đã đảo lộn rồi. Minh Anh thậm chí không biết lấy cái gì làm chuẩn để đánh giá chính mình, cô hoàn toàn không xác định được bản thân là loại con gái gì nữa.
- Có phải em đã rất nhớ anh không? – Hiếu lại một lần nữa làm tĩnh lặng tâm hồn đang dậy sóng của Minh Anh.
- Ai thèm nhớ anh! – Minh Anh vẫn còn giận lắm.
- Không nhớ mà chiều nào cũng ghé qua cửa hàng người ta à? Không phải đến tìm anh thì là gì?
- Ai nói thế? Từ trước khi biết anh là chủ, chỗ đó đã là quán quen của em rồi mà.
- À… ra thế. Nhưng sao đợt này tần suất xuất hiện của em lại tăng vượt mức so với những tháng trước thế?
Minh Anh cứng họng. Cô giả vờ ho, rồi quay sang nhìn người đàn ông đáng ghét kia bằng ánh mắt “anh mà nói nữa em xuống xe cho xem”. Điều này khiến Hiếu không giấu được nụ cười. Trêu cô luôn là niềm hạnh phúc của anh.
- Có điều này em thực sự thắc mắc. – lát sau Minh Anh nói.
- Điều gì?
- Anh cố tình đến nhà hàng vì biết em ở đó, hay chỉ là tình cờ?
- Thiên cơ bất khả lộ. Nói cho em thì còn gì thú vị nữa.
Gì mà thiên cơ? Minh Anh chán hẳn. Cô chẳng nói nữa, ngồi khoanh tay trước ngực, đưa mắt tiếp tục nhìn thẳng.
Thế nhưng bất ngờ Hiếu lại kéo tay Minh Anh ra mà nắm lấy, nhìn cô trìu mến.
- Thôi nào, đừng giận nữa mà.
Ánh mắt ấy khiến Minh Anh mủi lòng, nhưng cô cũng không thể buông tha.
- Vậy vì lý do gì anh biến mất không dấu vết suốt thời gian qua? Em nghe nói sau một tuần anh đã kí được hợp đồng rồi mà.
- Vì anh có việc muốn kiểm tra.
- Kiểm tra gì? – Minh Anh nghi hoặc. Lờ mờ đoán nhưng không dám chắc.
- Kiểm tra xem em có chút để tâm nào cho anh không?
Cái quái gì, biết ngay mà, Minh Anh tròn mắt tỏ vẻ không thể tin là anh lại làm thế.
- Thì vì anh biết em mới chia tay bạn trai cũ. Rồi lại nhìn thấy em thẳng thừng từ chối một người khác.
- Hả? Những chuyện đó sao anh biết? – Minh Anh ngắt lời.
- Mắt thấy tai nghe chứ sao. Một người gặp ở cửa hàng của anh, còn người kia gặp trước cửa thang máy còn gì.
- Tức là lúc em nói chuyện ở cầu thang, anh cũng ở đó à? – Minh Anh kinh ngạc.
- Ừ, tại anh tò mò. – Hiếu thành thật.
- Xong rồi sao?
- Thì sợ lại bị em từ chối giống cậu bạn đó nên phải lập kế hoạch tác chiến chứ sao. Có trách thì phải trách cậu bạn đó kém may mắn hơn anh. – Nói rồi nhìn cô cười mãn nguyện.
Kế hoạch tác chiến? Đúng là cô đã xem thường vị giám đốc này quá rồi. Minh Anh tự nhủ.
- Cái này là kế hoãn binh trong truyền thuyết đúng không? – cô gái hỏi tiếp.
- Không, cái này là khổ nhục kế.
Khổ nhục cái gì? Anh thì khổ cái gì? Có cô là khổ thì có.
- Đừng nhìn anh như kiểu anh sung sướng lắm thế. Có biết là chứng kiến cảnh em ở trước mặt mà phải tránh đi nó khổ thế nào không?
Nghe thế Minh Anh chẳng nói được gì, lúc này mới cảm nhận rõ tấm lòng của anh.
Cuối cùng cũng về tới khu phố nhà cô, chờ cho anh dừng hẳn xe lại Minh Anh mới tháo dây an toàn quay sang anh nói.
- Anh về cẩn thận, em vào đây!
Sau đó cô mở cửa xe định ra ngoài. Nhưng Hiếu nhanh tay hơn, anh đã cài chốt cửa lại. Không mở được, Minh Anh lo lắng.
- Sao thế? Mở cửa xe cho em!
- Em không quên gì à? – Hiếu tỉnh bơ.
- Quên gì ạ? – Minh Anh không hiểu.
Còn đang định nói thêm là em có bỏ cái gì ra khỏi túi đâu mà quên thì Minh Anh đã bị Hiếu chặn lại. Anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi đỏ hồng mềm mại của cô gái, khiến Minh Anh không kịp phản ứng. Kinh ngạc nhất thời, tim cô như đập lỡ mất một nhịp. Tới khi Minh Anh hình dung ra mọi chuyện thì Hiếu đã hoàn thành công việc. Anh nhấn nút mở chốt rồi đi xuống mở cửa xe cho Minh Anh.
Trước khi để cô đi, Hiếu còn nói thêm.
- Lần sau đi đường thì để tâm một chút, đừng có vì nhớ người ta mà đi quá bến xe bus tới cả đoạn dài sau đó mới vội vàng chạy lại như thế nhé.
Dứt lời liền ủn nhẹ vai Minh Anh để cô mở cửa vào nhà. Đến lúc cô gái đứng từ trong hiên nhìn ra vẫy tay tạm biệt thì Hiếu mới lên xe đi về.
Lát sau, khi Minh Anh vừa leo cầu thang vừa bình tĩnh nghĩ lại mọi chuyện thì lại nhận được tin nhắn.
“Mà thực ra cũng chẳng có lần sau đâu!”.