Minh Anh ngồi một mình trong góc tường, ánh mắt nhìn vô định, cô có cảm giác như thể mình là tội nhân ngồi chờ giờ hành hình, trong khi không biết lão già ngoài kia đang có mưu đồ gì. Nhưng đột nhiên lại nghe thấy một tiếng rắc ở bên ngoài, cô lết người đến chỗ lỗ ánh sáng duy nhất trong phòng, đặt con mắt vào đó nhìn ra ngoài. Nhưng cái lỗ quá nhỏ, tầm nhìn hạn chế nên hoàn toàn chẳng thấy gì ngoài đám cỏ lau. Cô lại chán nản tựa lưng vào tường. Bỗng nhiên nhớ tới Hiếu, anh mà biết cô ở đây, liệu có đến cứu cô không. Vừa tự hỏi Minh Anh đã lắc đầu phủ định, anh dĩ nhiên không thể biết chỗ này, tốt nhất đừng tưởng tượng lung tung thì hơn. Nhưng rồi đột nhiên có một cái bóng lao đến chỗ Minh Anh, cô sợ tưởng như có thể hét lên váng trời, nhưng vì bị dán miệng rồi nên có muốn cũng không được. Cô chỉ phát ra được những tiếng rên từ cổ họng mà thôi. Lo rằng những gã kia nghe thấy, Hiếu vội bịt miệng Minh Anh, thầm thì vào tai cô.
- Là anh, là anh đây, đừng sợ!
Bấy giờ Minh Anh mới nhìn lờ mờ thấy khuôn mặt ấy, cô mừng đến rơi nước mắt, vội nhào vào lòng anh. Không dám tin là vẫn còn có thể làm thế. Cô cứ tưởng hôm nay mình chết là cái chắc rồi, cứ tưởng không thể gặp anh nữa chứ.
- Được rồi, anh cởi trói cho em, bên ngoài có nhiều người, em phải làm theo lời anh nhé.
Minh Anh vội gật đầu lia lịa, đồng ý vô điều kiện.
- Lúc nãy anh trèo qua cửa sổ thông gió của lò nung, nhưng chỗ đó cao lắm, lát nữa nhảy xuống em phải cẩn thận.
- Được. – Cô đáp lại bằng ý chí quyết tâm với ý nghĩ là dù có gãy chân cũng phải ra khỏi đây.
Nhưng không kịp nữa, lúc cô và Hiếu vừa đứng lên đã thấy Tú từ đâu xuất hiện ngay trước mặt hai người. Anh cầm sợi dây thừng và kìm chích điện trong tay, khóe miệng khẽ nhếch lên đầy tự tin.
- Giám đốc, chú xem ai đến này?
Vừa dứt lời thì ba người nữa tiến vào, trong đó có cả giám đốc Hoàng Việt.
Nhìn thấy cái bụng phệ và khuôn mặt đáng ghét ấy, Hiếu kinh ngạc vô cùng nhưng đồng thời cũng thấy tự hào về cái gọi là linh cảm của mình.
- Quả nhiên ông không phải người có lòng vị tha. Lần này ông muốn đi tù thật à? – Hiếu nói trong lúc nắm chặt lấy tay Minh Anh.
Không trả lời lại Hiếu, Hoàng Việt chỉ khẽ hất cằm ra hiệu ấy tay đàn em làm việc của mình, với ông thì dù là một hay hai con tin thì cũng như nhau thôi, tự nhiên lại có đứa tự chui đầu vào rọ, không mất công mà trả thù được một lượt quả có phần hả dạ hơn đôi chút.
Nhận được ám hiệu, Tú chuyển sợi dây thừng và kìm điện đưa cho hai vệ sĩ phía sau, họ lập tức bước đến bằng vẻ hăm dọa.
Không được rồi, kế hoạch phải thay đổi thôi, anh cứ nghĩ mình có thể đưa Minh Anh ra ngoài an toàn trước khi cảnh sát can thiệp. Nhưng tình hình này thì đành chịu thôi. Anh nhẩm đếm từ một tới ba. Quả nhiên còi báo động réo lên ầm ĩ. Tiếng loa phóng thanh phát ra từ bên ngoài lò gạch.
“Alô, chúng tôi là đội cảnh sát đặc nhiệm. Toàn bộ khu vực này đã bị bao vây. Đề nghị tất cả dừng mọi hành động và tự động ra đầu thú. Mọi hành động có ý chống đối người thi hành công vụ sẽ bị xử phạt nặng, tự giác sẽ được pháp luật khoan hồng.”
Hiếu thở phào một hơi, anh nhìn bộ mặt phẫn nộ của Hoàng Việt bằng đôi mắt khinh thường. Suy cho cùng thì ông ta làm việc vẫn còn thiếu chuyên nghiệp lắm. Nhưng cũng may là ông ta không có ý đồ gì xấu xa hơn. Chứ không cũng chưa biết số phận hai người đi đến đâu rồi.
Lát sau, khi cảnh sát đã tóm gọn bè lũ Hoàng Việt, Minh Anh được đưa ra xe cứu thương. Dù cô không sao nhưng vẫn phải đi kiểm tra một lượt để còn phục vụ cung cấp thông tin cho vụ án. Đến bệnh viện, sau khi kiểm tra tổng quát, cô tranh thủ đi tìm phòng bệnh của bố, cô nhớ là lúc chiều có nghe nói ông đang nằm tại đây.
Minh Anh đi lại hồi lâu, cuối cùng cũng được đưa tới khoa cách li, cô nghe theo lời chỉ dẫn của bác sĩ, chuẩn bị tư trang quần áo kĩ càng rồi mới vào gặp bố. Nhìn thấy ông nằm trên giường, khuôn mặt tiều tụy, Minh Anh không khỏi xót xa.
- Bố! Bố thế nào rồi?
- Minh Anh! – Ông Hải Minh hơi ngạc nhiên. – Con làm gì ở đây? Con không sao chứ, không bị thương ở đâu chứ?
- Con ổn ạ, chỉ xước xát chút thôi, không sao hết. Bố mệt thì cứ nằm nghỉ đi, đừng ngồi dậy làm gì.
- Cảm ơn con! Cảm ơn con đã bình an vô sự. May mà có cậu Hiếu đó. Thật may mắn quá mà. – Vừa nói ông vừa cầm lấy bàn tay Minh Anh, khẽ vuốt ve.
Cô gái không quen với tình huống thế này, nên chẳng biết làm gì. Nhưng rồi chợt nhớ ra, cô lại hỏi.
- Bố nói may mà có anh Hiếu là thế nào ạ?
- Lúc bố nhận được đoạn video lão Hoàng Việt gửi, đồng thời nghe được điều kiện chuộc con, bố thực sự hoảng loạn, bố đã gọi điện cho thư kí chuẩn bị giấy tờ và tiền mặt.
- Hắn tống tiền bố sao? – Minh Anh hoảng hốt.
- Ừ, tại bố, bố làm liên lụy cho con. – ông Minh vừa nói vừa ho.
- Bố không sao chứ? – nghe ông ho từng tiếng đến rát lòng, cô gái thực sự thấy lo, nhưng nhìn ông lắc đầu, cô chỉ đưa tay vuốt ngực cho ông và tiếp – Bố đừng nói thế. Chỉ là ông ta tham lam quá thôi. Giờ ông ta sẽ bị xử phạt thích đáng, bố đừng lo.
- Ừ, đấy. Đến đoạn chuẩn bị xong xuôi thì bố lại nhận được điện của cậu Hiếu bạn con. Cậu ta hỏi bố là có ai liên lạc gì cho bố không, rồi sau khi biết được mục đích của Hoàng Việt, cậu ta nói bố không cần lo, cậu ta sẽ xử lý được. Bố không tin tưởng lắm nên gọi cho chú Dũng bên cục công an để báo tin, rồi để hai người họ lên kế hoạch với nhau. Trong khoảng thời gian chuẩn bị thì bố thương lượng với lão Việt là bố đang nằm viện, có thể nhờ người khác mang đến không. Nói chung đã làm ông ta xao nhãng. Rồi thì cuối cùng con đã trở về lành lặn. Bố mừng lắm! Giờ thì có bị làm sao bố cũng không hối hận.
Nói liền một hơi, ông Minh chợt bị khó thở, cơn ho lại ập đến. Lần này Minh Anh nhìn rõ cái khăn tay của bố cô có rớm máu. Minh Anh sợ quá, vội bấm nút gọi bác sĩ tới. Trong lúc ấy chỉ biết đứng nhìn ông, nước mắt tuôn rơi.
- Bố! Bố đừng làm con sợ. – Minh Anh nắm chặt vai ông, đỡ ông trước ngực mình, vừa nói vừa khóc.
Triệu chứng khó thở của ông Minh ngày một trầm trọng, ông không nói được, chỉ có thể ra hiệu cho con gái. Minh Anh nhìn theo hướng tay ông, cô thấy một chiếc laptop để trên bàn. Cô không hiểu lắm, vẫn cứ khóc nức nở vì sợ hãi. Mãi sau này cô mới biết, trong đó là di chúc và bức thư cuối cùng ông viết cho cô.
Lúc này, một đoàn bác sĩ chạy vào. Họ bảo Minh Anh ra ngoài. Cô không nhấc bước nổi, nên được một cô y tá dìu ra. Đứng trước cửa phòng của bố, Minh Anh hoang mang tột độ, cô cầu khấn ông trời, cầu cho cha cô không gặp chuyện xấu, cô vẫn còn chưa báo hiếu với ông, vẫn còn chưa nói với ông là cô không giận ông nữa rồi, rằng cô là đứa ngu ngốc mới không hiểu được tấm lòng của ông. Minh Anh lo lắng đứng một chỗ, hai bàn tay nắm chặt, miệng lẩm bẩm không ngừng.