Nắm Lấy Tay Anh


- Minh Anh!
Đang trong lúc tinh thần không ổn định lại được nghe giọng của Hiếu, cô gái lập tức không kìm được nước mắt, ngả đầu vào lòng anh, Minh Anh thổn thức.
- Bố em. Bố em phải làm sao bây giờ?
- Được rồi, sẽ không sao đâu. Em đừng quá lo, anh nghe nói bệnh của ông cũng chưa tới mức không cứu chữa được. Sẽ ổn thôi mà. – Hiếu cố an ủi nhưng thực ra lòng anh cũng rất bất an.
Anh cảm thấy cần phải đưa Minh Anh ra ngoài, đứng đây chỉ khiến cô thêm hoảng sợ. Với lại, cũng phải báo cho gia đình Minh Anh biết tin. Nghĩ thế Hiếu liền làm luôn.
Đứng bên ngoài sảnh bệnh viện. Mắt Hiếu nhìn qua cửa sổ vào chỗ Minh Anh đang ngồi trong khi tai anh thì áp chặt vào chiếc điện thoại, kiên nhẫn nghe từng hồi chuông chưa có người đáp. Anh cũng thấy nóng ruột thế này thì Minh Anh chắc phải bối rối lắm. Cuối cùng cũng có tiếng nhấc máy.
- Alô? – Một giọng nữ ngái ngủ vang lên.
- Cô Hiền phải không ạ?
- Phải, là tôi đây. Cậu là ai? Có biết giờ là mấy giờ không hà?
Nhìn lại đồng hồ, đúng là hơi muộn thật. Hiếu hơi lúng túng.
- Dạ cháu xin lỗi. Nhưng cháu đang ở bệnh viện. Tình trạng của chú nhà không được tốt lắm, cháu chỉ muốn báo cho cô một tiếng.
- Cậu là ai? Cậu đang nói linh tinh cái gì thế? Lúc chiều ông ấy vẫn khỏe cơ mà. – Bà Hiền thay đổi hẳn thái độ, vẻ lo lắng toát ra từ trong lời nói.
- Cháu là bạn của Minh Anh. Có lẽ ông ấy xúc động mạnh quá nên… Ban nãy có xảy ra một số chuyện. Cháu sẽ nói với cô sau, bây giờ cô có thể đến được không ạ?
Ngắt máy, Hiếu lại trở vào trong, ngồi xuống cạnh Minh Anh, anh choàng tay qua vai cô, để cô ngả đầu dựa vào vai mình, đồng thời nắm lấy hai bàn tay đang run lên từng hồi của cô gái. Quả thực Minh Anh đã có một ngày dài bất tận, hết chuyện này tới chuyện kia, chắc cô mệt mỏi lắm.
Ngồi cạnh Hiếu, Minh Anh thấy an tâm hơn, cô nhắm mắt một lúc, nhưng tinh thần thì vẫn hoàn toàn tỉnh táo.
Một lúc lâu sau, vị trưởng khoa tìm đến gặp hai người. Ông nói tình trạng của ông Hải Minh rất xấu. Vốn là ông Minh bị mắc viêm phổi bã đậu, một dạng của lao phổi, khi phát hiện ra và được đưa đến bệnh viện thì bệnh đã ở tình trạng nặng. Và hiện tại thì dù cấp cứu kịp thời nên ông Minh không sao, nhưng kết quả xét nghiệm cho thấy bệnh đã có biến chứng, vi khuẩn lao đã theo đường máu và bạch huyết, gây ra lao màng não. Vì cơ thể ông có dấu hiệu kháng thuốc, mà lại không đủ thể lực để trải qua phẫu thuật, nên khuyên gia đình hãy chuẩn bị tâm lý sẵn sàng trước tình huống xấu nhất có thể xảy ra.
Nghe tới đây, Minh Anh đứng không nổi, vậy ý ông bác sĩ đó là bố cô sẽ không thể qua khỏi sao? Minh Anh nhất thời không thể bình tĩnh, cô ngất lịm đi trong vòng tay của Hiếu.
Nằm li bì suốt, mãi tới nửa ngày sau cô mới tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, Minh Anh đã thấy mẹ mình ngồi bên cạnh. Cô nhìn thấy mẹ mặc áo blouse trắng, rồi nhận ra mình đang ở trong phòng bệnh, Minh Anh nhớ lại mọi chuyện. Cô ngồi bật dậy lao vào lòng mẹ, chỉ biết khóc lóc một cách bất lực.
- Mẹ ơi, bố phải làm sao đây? Bố… bố bị bệnh nặng lắm! Mẹ mau cứu bố đi!!! Hãy cứu bố đi mẹ! Con xin mẹ!
Nghe tiếng con, bà Yến thấy lòng mình thắt lại, bà cũng muốn lắm chứ. Nhưng làm thế nào đây, bà cũng không thể làm được gì nữa rồi. Thực ra bà là bác sĩ khoa ngoại thần kinh, ngày ông Minh nhập viện, bà cũng không hay biết gì. Mãi tới hôm qua, khi vô tình đi ngang qua khu nhà cách li thì mới gặp bà Hiền và mới biết được sự tình. Bà đã hỏi những bác sĩ phụ trách ông, họ đều lắc đầu nói không còn hi vọng gì. Giờ lại nhìn con thế này, bà càng cảm thấy đau lòng hơn. Khẽ vuốt lưng con gái, từng giọt lệ tuôn rơi trên đôi gò má của người phụ nữ cả đời vất vả.
Hiếu cầm hộp cháo đứng bên ngoài hành lang, nhìn thấy cảnh Minh Anh đang khóc, anh cũng không nén được lòng. Anh hiểu hơn ai hết cảm giác của cô lúc này, anh cũng đã mất đi bố mẹ mình, chỉ có điều anh may mắn hơn một chút, vì suy cho cùng, tới tận phút giây cuối, mối quan hệ của gia đình anh vẫn rất tốt đẹp. Còn Minh Anh lúc này, tràn ngập trong cô là cảm giác hối hận, áy náy, hẳn cô phải cảm thấy bản thân đã phạm phải quá nhiều sai lầm. Cô không những cứ cố xa lánh bố đẻ, mà thậm chí ngay cả khi ông bị bệnh cũng không hay biết gì để túc trực ở bên. Hiếu không thể nhìn thêm cái cảnh ấy, anh để lại túi đồ trên ghế chờ ngoài cửa phòng rồi lặng lẽ đi xuống sân bệnh viện.
- Thôi đi! Hai người đừng có ngồi mà khóc lóc như đưa đám thế. Ông ấy vẫn còn sống sờ sờ ra đấy cơ mà!
Chẳng biết từ lúc nào, bà Hiền đã đứng ở cửa phòng Minh Anh, nói vọng vào bằng cái giọng mỉa mai thường thấy.
Cả bà Yến và Minh Anh cùng giật mình, ngoảnh mặt ra nhìn. Bà Hiền liền tiếp.
- Tôi cũng không ưa gì hai mẹ con các người, nhưng ông Minh đã nói, không muốn gia đình cứ lục đục, chiến tranh mãi. Bây giờ ông ấy vẫn đang nằm thở, ít ra các người cũng nên cho ông ấy thấy điều mình muốn trước khi quá muộn chứ. Mau ăn uống lấy lại tinh thần đi!
Nói dứt lời bà Hiền đi đến đặt hộp cháo lên mặt tủ kệ đầu giường. Trước khi đi còn nói thêm.
- Tôi không bỏ độc vào đâu, cháo không phải của tôi mua. Tôi thấy để ngoài cửa nên tiện tay mang vào thôi.
Và căn phòng được trả lại với vẻ yên tĩnh ban đầu. Bà Yến nghĩ mất vài giây rồi nói với con gái.
- Bà ấy nói đúng đấy con ạ. Giờ mẹ con mình không thể ngồi đây khóc lóc đau khổ mãi thế này. Phải phấn chấn lên. Bố con chắc cũng muốn thế.
- Vâng, con biết rồi ạ. Con sẽ nghe lời mẹ. Mẹ đi làm việc đi, con ăn cháo xong sẽ sang thăm bố.
- Ừ, mẹ con mình cùng cố gắng nhé! – Nói hết câu bà thơm nhẹ lên tóc con gái rồi cầm theo điện thoại đi ra ngoài.
Như đã nói, Minh Anh ăn uống xong lại lập tức chạy sang khu phòng bố cô nằm. Vào đến nơi, thấy ông đang ngủ, còn phải đeo mặt nạ oxy, Minh Anh cố nén lòng, cô kéo ghế ngồi xuống bên giường ông, từ tốn nắm lấy bàn tay gầy guộc, chỉ sợ sẽ làm ông thức giấc. Rồi cứ ngồi như thế nhìn ông ngủ, trong đầu mông lung nghĩ đến những chuyện xảy ra trong quá khứ.
***
- Hôm nay Minh Anh lại nghỉ hả chị Hà? – Trinh đi ngang qua cái bàn của cô trưởng phòng, nhìn vào chỗ trống của Minh Anh hỏi bằng giọng lo lắng.
- Ừ, em. Giấy phép đề là gia đình có việc, không biết khi nào mới đi làm. – Hà không dời mắt khỏi màn hình laptop, vừa chăm chú đọc soát lỗi bảng biểu vừa trả lời. – Sao thế, nhớ con bé à?
- Nhớ chứ, không có người để nhờ vả, em chạy từ sáng tới giờ muốn nhừ chân luôn rồi. Với lại café cái Minh Anh pha vẫn là nhất.
Nói đoạn Trinh chán nản định về chỗ làm việc nhưng chợt nhớ ra điều gì, cô hỏi tiếp.
- Chị có nghe nói chuyện Minh Anh và sếp Hiếu không?
Nghe thấy chữ Hiếu, bàn tay di chuột của Hà khựng lại, cô đưa ánh mắt đến khuôn mặt của Trinh, nói:
- Chị không biết. Chuyện gì xảy ra giữa hai người bọn họ?
- Em tưởng chị thân với Tuyết Linh, cô ấy không kể gì à?
Ừ thì đúng là cô với Tuyết Linh, thư kí của Hiếu học cùng đại học thật, nhưng cô nàng đó kín tiếng lắm, đâu có hay ba hoa linh tinh đâu. Hà tò mò muốn chết đi được thế mà Trinh cứ vòng vo mãi, cô hơi bực.
- Em có thể vào chủ đề không? Chị không nghe Tuyết Linh nói gì cả.
Cảm thấy Hà hơi quan tâm một cách thái quá tới chuyện này, nhưng Trinh cũng không thắc mắc, bởi cô nghĩ làm gì có nhân viên nữ nào ở CNL không để mắt tới giám đốc Trung Hiếu, bàn tay hái ra tiền của cả tập đoàn. Vậy nên cô thao thao bất tuyệt kể hết những điều cô biết ra. May mà vẫn trong giờ nghỉ trưa, nên văn phòng không có nhiều người lắm, với lại nếu có thì họ cũng đang say giấc rồi, hẳn là không bận tâm tới mấy chuyện bà tám của các cô gái.
- Vậy tức là Minh Anh với sếp Hiếu đang quen nhau à? Sao có thể chứ? – Hà thốt lên kinh ngạc sau khi nghe Trinh nói.
- Có gì mà không thể chứ. Trai chưa vợ, gái chưa chồng, để mắt tới nhau là chuyện bình thường mà chị. – Trinh cầm tách café nhấp một ngụm khi kéo ghế ngồi xuống trước mặt Hà.
- Nhưng… – Hà lấp lửng.
- Nhưng sao? – Trinh tò mò.
Tuy nhiên, cô gái không thể được giải đáp, vì Hà còn đang mải nghĩ tới chuyện khác, với lại, cũng chỉ còn vài phút nữa là vào ca làm buổi chiều rồi. Trinh không nán lại thêm nữa vì Nguyệt đi tới gọi cô hỏi mấy việc về sổ sách. Vậy là chỉ còn Hà cùng với những suy nghĩ miên man của cô.
Lát sau Hà soạn một email và lặng lẽ gửi đi. Cô nghĩ có người chắc chắn không mong muốn chuyện này xảy ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui