Trên cương vị của một trưởng phòng kế hoạch, Hiếu là một trong những người quan trọng trong ban tuyển dụng. Anh phải có mặt từ sớm để đốc thúc công việc, và cũng là một trong những người về sau cùng khi mọi chuyện đã hoàn thành một cách tốt đẹp, bởi vậy nên hiện tại anh không còn nghĩ được gì khác ngoài một giấc ngủ thật dài.
Trở về căn hộ của mình chỉ sau 10 phút lái xe, anh buông người lên giường để tự thưởng cho bản thân sau những vất vả của ngày hôm nay. Thế nhưng cái báo cáo công việc lại ngăn không cho anh được hưởng thụ giây phút thoải mái ấy lâu hơn. Sau buổi phỏng vấn, trưởng ban tuyển dụng là anh phải dựa vào nhận xét của các đồng nghiệp để viết báo cáo tổng kết về chất lượng sinh viên xin việc đợt này rồi còn nộp lên cho chủ tịch xét duyệt.
Ngồi xem lại một lượt các hồ sơ của người được chọn, anh bỗng dưng dừng lại ở hai người đặc biệt nhất, đó là chàng sinh viên trường Luật tên Quân và cô nàng Minh Anh của đại học Kinh tế. Hai người họ dù đều là lần đầu đi phỏng vấn nhưng lại có thái độ rất đúng mực, hiểu biết về công ty hoàn toàn đầy đủ, và quan trọng là có một cách nói chuyện rất thu hút. Họ đã cho tất cả những người có mặt ở đó những câu trả lời hợp lý. Và không hiểu sao chỉ qua lời nói của họ thôi mà hầu như ai cũng tin rằng họ thật sự có năng lực và chắc chắn sẽ trở thành một nhân viên giỏi trong tương lai. Ngay đến một người khó tính như Hiếu mà còn thấy ấn tượng thì quả thực chắc các sếp sẽ rất hài lòng. Sau khi hoàn thành bản báo cáo, Hiếu chuẩn bị rồi đi ngủ luôn, anh thậm chí còn chẳng buồn ăn tối.
***
Hiếu vốn có một gia đình rất hạnh phúc, bố mẹ và cô em gái đều rất yêu thương anh. Nhưng cách đây năm năm, bố mẹ anh đã gặp tai nạn và qua đời. Giờ thì chỉ còn con bé là người thân duy nhất của anh, Hạ Thảo cũng là một nghệ sĩ dương cầm có tài và rất nổi tiếng. Có thể nói, đối với anh chàng này thì công việc luôn là điều quan trọng hàng đầu nhưng em gái lại là ưu tiên số một. Vì thế, khi hay tin con bé được dàn nhạc ở Bỉ nhận dù vô cùng lo lắng và không an tâm để em sống xa nhà một mình nhưng anh vẫn đồng ý để Thảo theo đuổi ước mơ tới cùng.
Giờ thì cuối cùng cũng đến ngày con bé trở về sau ba năm hoạt động ở nước ngoài, và anh muốn được đích thân đón Thảo về nhà, cho dù cơ quan có việc gấp anh cũng không bận tâm.
Từ trước giờ máy bay hạ cánh cả tiếng đồng hồ, Hiếu đã có mặt ở sân bay. Nhưng điều anh không ngờ là em gái mình lại được đón tiếp nồng hậu đến vậy. Hạ Thảo là một nghệ sĩ dương cầm chứ không phải một ngôi sao ca nhạc đình đám nào đó, vậy mà ở sân bay lúc này lại tụ tập rất đông những người tự nhận là fan hâm mộ của cô, rồi còn có cả một số phóng viên đến tác nghiệp. Hiếu thực sự không tìm được chỗ nào để đứng cho vững mà chờ em.
Thế rồi nhân vật quan trọng cũng bước ra, cô gái nhỏ trông vô cùng tươi tắn và rạng rỡ cho dù vừa trải qua một chuyến bay dài. Và có vẻ như sự xuất hiện của Thảo đã làm cho không khí khu vực này nóng hẳn lên, những cô gái, chàng trai thi nhau hú hét gọi tên Thảo, máy ảnh chớp liên tục. Hiếu bị đám đông xô đẩy chỉ muốn đổ khụy luôn xuống sàn. Thảo thì dù mệt nhưng vẫn phải đứng lại bắt tay và kí tặng cho người hâm mộ, trong lúc đó cô đã nhanh chóng nhận ra một bóng dáng quen thuộc. Thảo giơ tay lên vẫy, nở nụ cười rạng rỡ nhìn anh trai mình đang bị chèn ép một cách tội nghiệp, nhưng không có cách nào giúp anh thoát ra, cô chỉ đành ra dấu rằng sẽ đợi anh bên ngoài.
Quả thực, với một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp và tài năng như Thảo thì người ta có không yêu mến cũng không được. Hơn nữa, cô còn mới dành được một giải thưởng danh giá trong cuộc thi ở Đức cách đây hai tuần, ngay đến chương trình thời sự còn ca ngợi cô thì lý nào họ lại không thể. Nhưng được chào đón nồng nhiệt tới mức này thì bản thân Thảo cũng không dám nghĩ tới. Ngồi trong xe an toàn, cô gái bấm điện thoại gọi cho anh, hai người hẹn gặp nhau ở bên ngoài sân bay, chắc cô sẽ tìm đoạn nào vắng người rồi chuyển sang xe anh để về nhà.
Cuối cùng cũng đặt chân vào ngôi nhà yêu dấu, Hạ Thảo mừng tới nỗi suýt nữa thì bật khóc, bao nhiêu nỗi nhớ về cha mẹ chợt ùa về, thắp một nén nhang lên bàn thờ, cô chắp tay trước ngực và thì thầm: “Con đã về rồi ạ.”. Sau đó thì gạt nhẹ giọt nước mắt vừa trào ra khỏi khóe mi, cô quay lại ôm ông anh đáng kính một cái, lâu lắm mới lại được anh vỗ về, cảm giác thật an toàn và ấm áp.