Ta trở về Vân Đài Cung, lúc xế chiều bọn tỳ nữ đem điểm tâm đến, thực đơn đã thay đổi toàn những món ta không thích hoặc không thể nuốt nổi. Ta vốn quen ăn rau củ thanh đạm, ngày hôm nay ngự thiện lại mang lên toàn cá thịt, cho nên một miếng nuốt cũng không trôi. Từ ngày Thiên giới đổi chủ, mọi thứ hoàn toàn không kiểm soát nổi…
Bảo bọn chúng đem đi, lát sau lại có cung nữ đến làm phiền. Lần này là đám cung nữ mang hương liệu và y phục đến, theo sau còn có mấy nô tài khiêng bồn gỗ đến. Gợi lại chuyện kinh tởm đêm đó, ta lập tức quát đuổi chúng đi:
- Mang đi, bổn công chúa không cần các ngươi hầu hạ!
Lúc này ả tỳ nữ lạ mặt bê y phục, trông cũng là kẻ trông già dặn nhất bình tĩnh bước lên. Âm điệu của ả khác với những tỳ nữ khác luôn phải sợ sệt ta, ả này vô cùng đanh thép, hẳn là người Hàn Lăng Nhiên đã chọn lựa để đối phó với ta:
- Nương nương, đây là Thiên Đế bệ hạ đã hạ chỉ, nương nương không tắm rửa thay y phục cũng không sao, có điều lát nữa vẫn phải đến Thái Dương điện… Nương nương không đến thì Thiên Đế bệ hạ cũng đến, tốt nhất nương nương nên tự mình qua đó…
Ta dùng ánh mắt lạnh ngắt khắc nghiệt nhìn ả, ả này miệng lưỡi lợi hại tiếp tục nói, thực sự đúng là một cánh tay nguy hiểm của Hàn Lăng Nhiên:
- Nương nương không cần lo nghĩ nhiều, Bệ hạ trước là muốn trao đổi với người một số việc triều chính, một số việc cũng liên quan đến Bạch Hổ tộc, cho nên tiện tỳ thấy nương nương nên đến thì hơn… – Ả khẽ ngẩng đầu một chút, âm điệu tỏ ra chừng mực hơn mà nói – Tiện tỳ tên Lục Tranh, từ nay thay Ngọc Hà làm chưởng quản tỳ nữ ở đây, trực tiếp hầu hạ nương nương…
- Lục Tranh? Họ Lục, ngươi xuất thân Huyền Vũ tộc? – Ta nhìn kỹ hơn ả.
- Vâng thưa nương nương, nô tỳ là ái nữ thứ ba của Huyền Vũ Thánh Quân. – Ả đáp.
Đem cả một tiểu thư danh giá của Huyền Vũ Tộc đến đây chỉ để làm một nô tỳ giám sát ta, xem ra Hàn Lăng Nhiên đã dùng đến tâm cơ rồi. Nếu là ái nữ của Huyền Vũ Tộc, ả này cũng không phải một hạ tiên tầm thường…
- Các ngươi không cần đi theo ta! – Ta lạnh lùng nói rồi rời khỏi Vân Đài cung.
Lần cuối cùng ta đến Thái Dương điện là lúc lão hồ ly qua đời, đến nay nó đã trở thành cung điện của Hàn Lăng Nhiên. Mà lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn cũng chính là ở đây, dưới một gốc cây quế trắng…
Ngày hôm nay có vẻ hắn đã chính thức muốn xử lý chuyện của Bạch Hổ Tộc rồi… Cái giá hắn đem trả cho những ai tiếp tay cho lão hồ ly giết chết phụ thân hắn và muốn loại trừ mẹ con hắn năm xưa là gì? Chưa kể đến còn là những kẻ phản nghịch vừa mới công khai chống đối hắn… Nếu không phải là thẳng tay trừ khử, chẳng lẽ hắn lại còn gì muốn trao đổi hay đợi diễn một màn kịch cho ta xem?
Bọn tiên quan hầu ở ngoài đại sảnh nói hắn đang ở thư phòng xem công văn. Ta bước qua tầng tầng hành lang tráng lệ của Thái Dương điện, vừa đến gần thư phòng đã thấy bóng Bích Song Thái Hậu đứng ngoài cửa, bà ta đang nạt nộ một vài cung nữ nào đó.
Lại gần hơn để xem, ta thấy hai cung nữ đó quỳ rạp không dám nhúc nhích, dưới đất là những khay điểm tâm vương vãi… Ta nhận ra, trong số đó có một vài miếng bánh mứt táo lăn lóc…
Bánh mứt táo? Có lẽ quản sự ngự thiện phòng mới được thay còn kém hiểu biết, không hiểu rằng năm vạn năm nay, bánh mứt táo là thứ Hàn Lăng Nhiên căm ghét nhất…
Bởi năm vạn năm trước, chính hắn đã ngây thơ không lường trước miếng bánh mứt táo ta đem cho hắn ăn lại chưa độc dược đủ để lấy mạng hắn… Cho nên sau này, hắn không những không muốn đụng vào mà còn không muốn trông thấy chúng. Thậm chí trước đây, có một vị thần giữ đảo tâm huyết đem cống nạp cho thiên giới rất nhiều sản vật, trong đó đặc biệt có mứt táo. Trong bữa tiệc công khai, lão hồ ly nói mỗi người hãy cùng thưởng thức một miếng rồi nhận xét… Lúc đó không thể khước từ, nhưng Hàn Lăng Nhiên có vẻ chật vật mới nuốt xuống miếng mứt đó. Sau đó nhân lúc mọi người không chú ý, hắn vội ly khai khỏi tiệc, ta lén đi theo, bèn thấy hắn lại một góc khuất, ép mình nôn ra hết thứ mứt táo đó…Dù đó là sản vật quý và không hề có độc, hắn vẫn hoàn toàn muốn bài xích…
Thanh âm to tiếng quát nạt lần nữa của Bích Song thái hậu đánh thức ta khỏi sự hồi tưởng:
- Các ngươi chán sống rồi sao, còn không mau dọn dẹp! – Bà ta không ngại lớn giọng, cũng không cần giữ hình tượng đẹp đẽ thường ngày – Từ giờ nếu trên Thiên đình còn thấy thứ bánh trái này, tất cả các ngươi tự đến lãnh hải làm nô dịch đi!
Năm vạn năm trước, Hàn Lăng Nhiên báu vật của bà ta đã khó khăn đến đâu mới thoát khỏi cái chết, ắt hẳn bà ta cũng như hắn, ác cảm với thứ bánh mứt này… Mà ta sau năm vạn năm, cũng không còn sở thích làm bánh mứt đó nữa…
Thái Hậu vừa di dời tầm mắt đã trông thấy một kẻ đầy liên quan, chính là ta. Ánh mắt bà ta lập tức đanh lại, ngập tràn hận ý tiến tới phía ta.
- Ngươi đến đây làm gì? Nhớ đến thứ bánh mình từng suýt lấy được mạng Lăng Nhiên, hẳn là ngươi vẫn còn rất vui đi…
Ta trong lòng nhất thời không suy nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần muốn đáp trả bà ta, thực sự không để ý đến Hàn Lăng Nhiên đang từ trong thư phòng bước ra.
- Nếu đã lấy được mạng thì tốt rồi, còn đã không lấy được thì còn gì đáng nói…
Bích Song Thái Hậu chướng mắt với sự ngang ngược và thái độ không kiêng nể của ta. Chắc bà ta nghĩ rằng, dẫu gì địa vị của bà ta cũng cao hơn, bị một đứa trẻ ranh đối xử như vậy thực không thể chấp nhận.
- Hàn Tuyết Lạc ti tiện kia, chẳng hay ngươi vẫn còn ảo tưởng quyến rũ được Lăng Nhiên, ảo tưởng nó sẽ còn vì thứ cảm xúc ngộ nhận năm vạn năm trước mà lưu tình với ngươi, bổn cung cho ngươi biết, chính ngươi là người đâm lén nó một nhát đau thế nào, Lăng Nhiên không bao giờ phạm thêm sai lầm, cho nên đừng vọng tưởng!
- Thái hậu toan tính sâu sắc như vậy mà còn phải lo lắng, chẳng hay việc đó chính là một chuyện thực sự có khả năng nên mới để người hao tâm tổn trí dến vậy? – Ta chỉ là thuận thế đối đáp lại bà ta, trong lòng không thực sự nghĩ vậy – Đa tạ người đã nhắc nhở một cách hay, bản lĩnh của ta so với Thái hậu lúc trẻ cũng không thua kém là bao, đều có thể rất giỏi làm mê muội nam giới đi…
Thái hậu tức giận muốn tát ta, dĩ nhiên ta thân thủ nhanh nhẹn hơn bà ta, ta xoay người né tránh được, chỉ không ngờ lúc đó lại vừa vặn trông thấy bóng dáng Hàn Lăng Nhiên. Hắn đã đứng đó từ bao giờ, âm u như một bóng ma, mà đôi mắt cũng đen thẫm lại.
- Lăng Nhiên… – Thái hậu cũng có phần bất ngờ, nhanh sau đó lại nhìn hắn tìm kiếm sự đồng tình – Lăng Nhiên, con đã thấy chưa, thấy rõ sự đê tiện và nanh nọc của ả chưa, nhất định không thể mê muội!
Ta nhanh chóng hồi phục bình tĩnh, chỉ nghĩ rằng trong lòng hắn, ta đã sẵn đê tiện đáng ghét rồi…
Hàn Lăng Nhiên lạnh giọng nói, không thèm nhìn qua ta:
- Vâng, mẫu hậu, hài nhi không hề cho phép mình khinh suất như vậy…
Hắn đến bên bà ta, thân mật đỡ lấy:
- Hài nhi đưa người về cung điện nghỉ ngơi…
- Còn nàng ta? – Thái hậu nhìn ta đứng đó, muốn hoàn toàn phân hơn thua.
- Hài nhi tự biết xử trí…
…
…
Bóng hắn và Thái Hậu vừa đi khỏi, ta cũng định trở về Vân Đài cung ngay, nào ngờ bọn tiên quan đến trước mặt ngăn lại, lát sau còn có ả Lục Tranh cũng đi đến chặn đường…
- Thiên Đế chưa có lệnh bảo nương nương rời đi, tốt nhất người nên nán lại, chuyện của Bạch Hổ tộc còn đó, nương nương hẳn cũng ít nhiều quan tâm?…
Ta xoay người vào thư phòng, tỉ mỉ quan sát một lúc xem những gì Hàn Lăng Nhiên đã thay đổi ở Thái Dương Điện, cũng lục xem một số công văn chính sự xem hắn giải quyết như thế nào. Chỉ cần xem một chút cũng có thể định hình, Hàn Lăng Nhiên là kẻ kĩ lưỡng, sẽ chọn cách cân bằng thế lực trong triều, không để phe phái nào phát triển quá mạnh lấn át hắn.
Đem chồng văn thư nhấc lên xem đến tờ cuối mới thấy có một tấm khăn thêu phía dưới bị chèn lên. Chỉ thêu còn mới, hơn nữa đường thêu tinh tế này đủ để nhận ra là sản phẩm của Hương Nguyệt. Thêu hình một mãnh long thăng thiên, chắc là quà tặng của ả nhân dịp Hàn Lăng Nhiên kế vị…
Ta buông khăn thêu xuống, lại nhìn qua một lần thư phòng làm việc của Thiên Đế. Mọi sách vở, thơ từ, tranh vẽ cá nhân năm xưa của lão hồ ly đã được dọn đi, thay thế bằng vật dụng của Hàn Lăng Nhiên.
Cũng là một chồng dày những tập thơ, một ngăn đựng những cuộn tranh, nhưng tất cả đều là những thứ ta chưa từng xem qua. Có vẻ như không còn thứ gì sót lại của năm vạn năm trước, ắt hẳn đã đem đốt sạch sẽ rồi… Những áng thơ ngây ngô, những quyển tập viết còn vụng về năm đó nào có thể đem sánh với những thứ tuyệt phẩm mà hắn tạo ra sau khi khôi phục thành một kẻ cơ trí sáng suốt…
Xem qua một vài cuộn tranh, chỉ thấy toàn là tranh phong cảnh, ta lại đem cất trả về chỗ cũ…
Lúc ta từ những giá văn kiện quay trở ra cũng là lúc hắn lù lù trở về. Ta hơi nheo mắt, chậm rãi cảnh giác quan sát hắn.
Cánh cửa phía sau hắn chợt đóng lại, không còn ánh đèn lồng hắt vào, trong phòng bỗng u ám tối tăm hơn. Ta bất ngờ thấy có kết giới ngũ hành bắt đầu được tạo ra, cảm tính không ổn, ngay lập tức mắng rủa hắn:
- Hàn Lăng Nhiên, ngươi muốn làm gì?
Hắn mặt lạnh ngắt như băng, từ từ bước vào, một lời thô lỗ nói:
- Ta không thích nhiều lời, cởi y phục ra!