Nam Mộc Hướng Bắc

Sau khi Nam Mộc trở lại đội cảnh sát hình sự, vừa lúc gặp được Thẩm Toán và Vương Toàn Dập vừa mới trở về.

Sắc mặt Vương Toàn Dập có chút trắng bệch, buồn bã ỉu xìu đi qua một bên kéo ghế ra, sau đó toàn toàn không có chút hình tượng nào ngồi phịch xuống đó.

- Chỉ là đi gặp Trần Viện, sao có thể làm anh mệt mỏi đến thế này?

- Còn phải hỏi.

Vương Toàn Dập uể oải lắc đầu với Nam Mộc:

- Lần sau em cùng thần côn thúc thúc đi ra ngoài một chuyến liền biết, cảm giác cơ thể không còn chút sức lực......

Nam Mộc nhịn không được khẽ cười một tiếng, nhìn Thẩm Toán phía sau:

- Thần côn thúc thúc quả nhiên là tay lái lụa, một lời không hợp liền phóng như bay.

- Tiểu nha đầu, không biết lớn nhỏ.

Thẩm Toán đưa tay gõ lên đầu Nam Mộc một cái, tiếp tục đi đến bên cạnh Vương Toàn Dập, đá đá cái chân duỗi thẳng tắp của anh:

- Tôi không phải chỉ là lái xe nhanh hơn một chút thôi sao, về phần những người trẻ tuổi các cậu, cơ thể thật yếu ớt, cậu nhìn những lão già chúng tôi xem......

- Cậu nhìn những tay lái lụa chúng tôi này, ngoại trừ thận hư, chỗ nào cũng không yếu.

Vương Toàn Dập thuận mồm nói tiếp.

- Nói hươu nói vượn!

Thẩm Toán chính nghĩa ngôn từ so sánh nói:

- Thận của tôi, từ hình dạng đến chất lượng, đều vô cùng tốt......

Nam Mộc đã sớm quen tình cảnh đấu võ mồm của mọi người trong đội cảnh sát hình sự, cười nhạt một tiếng, đi đến bên cạnh ngồi xuống. Lúc ngẩng đầu lên, mắt thấy Lục Kỳ từ bên ngoài tiến đến, ho nhẹ hai tiếng, nhắc nhở Vương Toàn Dập và Thẩm Toán.

Vốn Vương Toàn Dập còn có vẻ không còn thiết sống nữa ngồi phịch ở đó, trong nháy mắt thẳng người lên, ngồi nghiêm chỉnh, bắt đầu báo cáo tình huống với Lục Kỳ:

- Lục đội, em và thần côn thúc thúc đi tìm Trần Viện, thực ra trước đó Trần Viện nói chồng cô ấy là quản lý cao cấp của xí nghiệp nước ngoài, cũng không phải là nói dối, chồng cô ấy trước đó quả thật là bác sĩ, nhưng vài ngày trước bị sa thải rồi, đến công ty của một người bạn phỏng vấn, là một công ty dược sinh học.

Nghiêm khắc mà nói, Trần Viện không phải nói dối, chỉ là cô ta chỉ nói một phần sự thật.

- Đúng rồi, các anh vào nhà Trần Viện, có phải ngửi thấy một mùi hương rất nồng?

Nam Mộc đột nhiên mở miệng hỏi.

- Có mùi thơm, nhưng cũng không phải rất nồng.

Vương Toàn Dập dừng một chút, giống như là đang nhớ lại cái gì:

- Tôi nhớ Trần Viện có nói, cô ấy từ nhỏ đã chán ghét bệnh viện, không thích mùi của bệnh viện, nhưng mỉa mai là, chồng cô ấy chính là bác sĩ.

Về phần mùi thơm kia, có khả năng chỉ là Trần Viện vì muốn che đậy mùi trên người chồng mình.

Mùi thơm khác thường, quả thật là vì che lấp một loại mùi hương nào đó, về phần có quan hệ với vụ án hay không, tạm thời còn không thể kết luận.

Nam Mộc quay đầu, đối diện với ánh mắt của Lục Kỳ.

Trong lúc lơ đãng, nhìn thấy giữa lông mày nhạt màu của anh, có hơi mệt mỏi.

Lục Kỳ một tay khoác lên ghế dựa sau lưng Nam Mộc, trong tay kia kẹp một điếu thuốc, nhưng không nhóm lửa.

Tay của anh, các khớp đều đều, thon dài lại xinh đẹp, vết chai mỏng trong lòng bàn tay, do hàng năm cầm súng gây ra, thêm mấy phần hương vị đàn ông nam tính.

- Sư phụ, bây giờ là thời gian làm việc.

Nam Mộc nhíu mày, xụ mặt đem thuốc lá trong tay người đàn ông rút đi.

Trong ấn tượng của cô, Lục Kỳ cũng không nghiện thuốc nặng như thế.

Hình như, là bởi vì vụ án lần này.

Dù sao từ khi cô tham gia đội cảnh sát hình sự, ngày đầu tiên gọi Lục Kỳ là sư phụ, thì chưa bao giờ trông thấy Lục Kỳ bị bất cứ vụ án nào làm khó.

Vụ án không còn đầu mối, đến tay Lục Kỳ, luôn có thể dễ dàng giải quyết.

Có thể, là cha mẹ của anh lại bắt đầu tạo áp lực rồi.

Lục Kỳ xuất thân hiển hách, anh lại là con một trong nhà, cha mẹ Lục Kỳ, cho tới bây giờ đều không tán thành anh làm cảnh sát, ép anh từ bỏ làm cảnh sát, trở về tiếp nhận xí nghiệp của nhà đình, đã nói tới nhàm tai rồi.

Chỉ là không biết lần này, cha mẹ Lục Kỳ lại sử dụng chiêu gì, làm cho Lục Kỳ ứng phó đến mệt mỏi.

- Quản tới tôi rồi sao?

Môi mỏng của anh cong lên, giọng nói có chút nặng nề, nhưng lại không nghe ra chút không vui nào.

Vương Toàn Dập và Thẩm Toán đều yên lặng mà xoay đi, bình thường thời điểm Lục Kỳ cùng Nam Mộc “câu thông tình cảm”, bọn hắn đều quen thuộc tự động ẩn thân.

Vương Toàn Dập đang chuẩn bị tiếp tục làm “thiếu niên nghiện net” của anh, trong chớp mắt nhìn đến màn hình, nhưng không khỏi hoảng sợ nói:

- Có phát hiện, mọi người mau nhìn, người phụ nữ này có phải là Trần Viện!

Trên màn hình máy vi tính, là một đoạn video giám sát đang chiếu.

Người phụ nữ trong video và lái xe từ ghế trước xuống xe, tiếp theo vòng tới sau xe, sau đó người đàn ông mở cốp xe, đem một cái vali cỡ lớn khiêng ra.

Cuối cùng, người phụ nữ kéo vali rời đi.

Mà người phụ nữ bên trong video, chính là Trần Viện.

- Trong cái vali kia hẳn là......

Vương Toàn Dập chỉ chỉ màn hình, có phần kích động vì phát hiện của mình.

- Cô Trần Viện này, rất có kinh nghiệm đó.

Thẩm Toán nhìn chằm chằm cái vali bên trong camera giám sát, sờ sờ cằm:

- Biết lợi dụng vali che dấu, đây là đang ở gần trạm xe lửa, sẽ không ai hoài nghi bên trong không phải hành lý, thủ pháp gây án khá chuyên nghiệp đó.

Nam Mộc tiến lên, chú ý tới đoạn đường giám sát và thời gian trên video.

Đồng Sênh khoảng hơn chín giờ sáng vào ở khách sạn, thời gian tử vong trong khoảng mười giờ đến mười một giờ, mà video giám sát biểu thị, Trần Viện khoảng chín giờ hai mươi phút kéo theo vali xuống xe ở khách sạn gần đó.

Từ chỗ Trần Viện xuống xe, đi bộ đến khách sạn, khoảng mười lăm phút.

Nếu như Trần Viện muốn giết Đồng Sênh, hoàn toàn có đầy đủ thời gian, mà lại cũng có động cơ.

- Tiếp tục điều tra giám sát, lão Thẩm, đưa Trần Viện về đây.

Lục Kỳ từ tốn nói, cái tay khoác lên ghế dựa sau lưng Nam Mộc, vẫn duy trì cái động tác kia, không có thu về.

Nam Mộc híp mắt, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm video giám sát.

Nếu như hung thủ đúng là Trần Viện, vậy liền phủ định suy luận trước đây của cô.

Trần Viện cũng không ở tại khách sạn gần đó, nhưng đón xe từ khu biệt thự Bạch Hà đến nhà ga gần đó, không tính khả năng xuất hiện thời gian kẹt xe, đại khái cần gần hai tiếng.

Trần Viện nếu thật sự thông minh biết lợi dụng vali đến che giấu tai mắt người khác, thì tại sao, chọn biện pháp đón xe ngu ngốc như thế, lại còn không biết né tránh giám sát nữa?

Ngay cả ngụy trang cơ bản nhất bên ngoài, cô ấy cũng không làm.

Thế nhưng thời gian và địa điểm Trần Viện xuất hiện lại thực sự quá trùng hợp rồi, trùng hợp đến mức kỳ quặc.

Nam Mộc bỗng nhớ tới sau lần đầu tiên gặp Trần Viện, suy luận thứ ba của cô, bây giờ nhớ lại, bất luận Trần Viện có phải hung thủ hay không, suy luận kia của cô kỳ thực có sơ hở.

Lúc ấy cô cho rằng, hung thủ sẽ dùng giỏ xách hoặc là túi đeo vai mang theo tiêu bản, cứ như vậy, sẽ không tiện đi phương tiện công cộng.

Nhưng, cô lại không để ý đến điểm trọng yếu nhất —— khách sạn phát sinh án mạng là ở gần nhà ga.

Hung thủ sát hại Đồng Sênh, rất có thể cũng là lợi dụng vali che dấu, bởi vì đây là cách tốt nhất hòa nhập vào cảnh vật chung quanh.

Hơn nữa so với dùng ba lô hoặc là giỏ xách, vali còn có một cái ưu thế lớn nhất —— Hung thủ không cần mang vác trong thời gian dài.

Lúc ấy Lục Kỳ nhìn ra sơ hở của cô, nhưng không có lập tức chỉ ra, mà để cô trong quá trình điều tra tự phát hiện, đây quả thật là phong cách của Lục Kỳ.

Dùng lời của anh mà nói, như vậy mới có thể càng nhớ lâu.

----------

Dịch: Ẩn Dạ

Biên tập: BảoNhi

Team: Điệp Mộng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui