Người dịch: Cá Voi
Chúng tôi tuy không nói chia tay, nhưng đã chẳng còn sống chung với nhau nữa, dù có về lại căn nhà ấy thì cũng chỉ mình tôi lủi thủi một mình, có gì khác đâu.
Không lâu sau Lương Minh Truyền gọi đến cho tôi, có vẻ như cậu ấy đã biết việc giữa tôi và Bành Trí Nhiên, hỏi tôi có muốn đến Nhật Bản một chuyến cho khuây khỏa không.
Tôi nói không cần đâu, cha dượng tớ năm sau bị điều đến Singapore công tác, mẹ tớ bảo tớ qua bên đó học thêm thứ gì đó cũng tốt, giờ đang trong giai đoạn tìm hiểu trường.
Trong điện thoại chợt yên lặng một lúc, rồi Lương Minh Truyền nói: “Trần Gia, sự khổ tâm của cậu ấy, cậu không hiểu được đâu”.
Tôi nói chính vì tôi hiểu được nên mới để Bành Trí Nhiên rời đi, chỉ có như vậy cậu ấy mới không còn đau khổ nữa.
Đầu dây bên kia Lương Minh Truyền cứ ấp a ấp úng khiến tôi có cảm giác cậu ấy dường như có điều muốn nói, nhưng không thể nói ra.
Cuối cùng Lương Minh Truyền chỉ thở dài một tiếng, bảo tôi đừng đi.
Cậu ấy nói, nếu đã không thể ở bên nhau thì cảm giác ở cùng một thành phố cũng được nhỉ.
Tôi không nói gì.
Tôi không còn tâm trạng làm việc, ngày nào cũng tự chìm đắm trong thế giới của mình, cứ một chốc lại nghĩ về mình và nhớ đến cậu ấy, tự hỏi không biết bây giờ Bành Trí Nhiên đang làm gì.
Rồi lại nghĩ về quá khứ, nghĩ đến tương lai, nghĩ đến những năm tháng về sau không có cậu ấy, tôi phải sao.
Cứ như vậy, tôi dứt khoát xin nghỉ việc, ngày ngày ngây ngốc ở nhà.
Vài ngày sau, Bành Trí Nhiên gọi điện tới nói với tôi, cậu ấy muốn bán nhà.
Tôi đáp, được.
Sau khi cúp máy thế nhưng tôi lại không khóc nổi.
Lúc mua là cậu ấy đứng ra làm chủ, đến khi bán đi cũng là cậu ấy tự quyết.
Giữa hai chúng tôi, cậu ấy luôn là người quyết định mọi việc.
Tâm trạng khi đó tôi chẳng muốn kể lại, cảm giác chẳng khác gì đã chết.
Chẳng qua chỉ khác ở chỗ tôi hít thở nhiều hơn vài ngụm không khí mà thôi.
A, không đúng, tôi còn cảm thấy rất đau nữa.
Trước đó mẹ tôi cứ nghĩ tôi dùng số tiền ba cho tôi để đầu tư cổ phiếu, đến khi nghe tin chúng tôi bán nhà, mẹ mới biết tôi dùng số tiền đó để mua nhà với Bành Trí Nhiên.
Sau khi biết chuyện mẹ không nói gì, chỉ xoa đầu tôi nói bán đi cũng tốt.
Ngày đó cùng Bành Trí Nhiên đến gặp người ta ký hợp đồng, tôi cứ như người mất hồn.
Người mua nhà là một người phụ nữ độc thân hơn ba mươi tuổi, ký hợp đồng xong thanh toán luôn bằng tiền mặt.
Nhà của chúng tôi còn một khoản vay trả góp, vì vậy chúng tôi cần dùng tên người đứng ra mua để hoàn trả khoản vay này sau đó gửi tiền vào ngân hàng để thực hiện khoản vay tiếp theo, rồi mới bước vào giai đoạn hoạt động thực tế.
Tôi chê thủ tục phiền hà, nên sau khi bỏ ra mấy trăm tệ làm công chứng, liền để lại hết cho Bành Trí Nhiên đứng ra xử lý.
Vỏn vẹn ba năm, tổ ấm tình yêu của chúng tôi trong ba năm đó cứ thế bị bán đi với giá chín mươi vạn, bao gồm cả đồ nội thất bên trong.
Bán với giá gần như gấp đôi.
Tôi ngây người nghĩ xã hội thay đổi nhanh quá, ba năm trước nghe đến con số một trăm vạn, tôi còn cho rằng cả đời này chẳng thể kiếm ra được ngần ấy tiền.
Vậy mà bây giờ bán một căn nhà đã được hơn chín mươi vạn, chỉ vọn vẹn trong ba năm? Phải rồi, mới chỉ ba năm.
Tôi ngẩn người nhìn Bành Trí Nhiên, nghĩ, sao cậu ấy có thể làm được nhỉ vậy mà chẳng lưu luyến chút nào.
Ký xong hợp đồng, mang tiền vào ngân hàng làm xong thủ tục, rồi tạm biệt người môi giới trung gian, Bành Trí Nhiên nói với tôi.
“Đi thôi, anh đưa em đến một nơi”.
Tôi ngơ ngác đi theo sau cậu ấy, lên xe rồi lại xuống xe, cuối cùng đến trước một tiểu khu nọ.
Nơi này cách trung tâm thành phố không xa, Bành Trí Nhiên tìm thấy một nhân viên công ty bất động sản ở ngay trước cổng, có vẻ như hai người đã hẹn nhau trước, sau đó ba chúng tôi cùng đi xem nhà.
Căn hộ chúng tôi xem là kiểu ba phòng ngủ hai phòng khách, rộng hơn căn nhà chúng tôi mới bán rất nhiều, diện tích hơn một trăm bốn mươi mét vuông.
Phòng khách, phòng ngủ chính, hai nhà vệ sinh và ba gian phòng ngủ khác đều hướng nam, thư phòng hướng bắc, hiện đang có một đôi vợ chồng người Ấn Độ sinh sống.
Bành Trí Nhiên xem xong dường như rất vừa lòng, hỏi, giá căn này thế nào.
Người môi giới nói, hơn một trăm sáu mươi vạn, cọc hơn bốn mươi vạn.
Cậu ấy gật gật đầu hỏi tôi thấy thế nào.
Tôi hỏi, cái gì thế nào?
Cậu ấy hỏi lại, em thấy căn hộ này thế nào?
À, không tồi, ba căn phòng đều hướng nam, thiết kế cũng rất ổn.
Tôi chẳng biết mình đang nói gì nữa.
Cậu ấy nhìn tôi, cong cong khóe môi, nói vài lời với người môi giới rồi kéo tay tôi ra ngoài bắt taxi.
Bành Trí Nhiên nói: “Khu này được lắm, công trình cộng đồng xung quanh đầy đủ, lại gần trung tâm thành phố, đi một lúc thôi đã đến rồi”.
Tôi đáp: “Ừ”.
Vẫn chưa hiểu chuyện này liên quan đếch gì đến tôi.
Không lâu sau Bành Trí Nhiên lại gọi điện tới, bảo tôi ra ngoài cùng cậu ấy một chuyến, bàn về căn hộ của chúng tôi.
Tôi không muốn đến.
Hợp đồng cũng đã ký xong, thủ tục liên quan do một tay cậu ấy xử lý, những công đoạn về sau thực chất chẳng cần đến tôi làm gì.
Nghe nói 70% thừa lại của khoản bán căn hộ sẽ được chuyển vào tài khoản của cậu ấy, tôi nghĩ có lẽ Bành Trí Nhiên gọi tôi tới để chia tiền.
Nhưng tôi không muốn cầm số tiền ấy, cứ nhìn thấy khoản tiền đó tôi sẽ lại nhớ đến thời gian đầu chúng tôi hạnh phúc biết bao.
Tôi cứ có cảm giác như khoản tiền đó là số tiền cậu ấy bán đi tình yêu của tôi vậy.
Nhưng Bành Trí Nhiên nói ngân hàng cho vay bên kia cần tôi cung cấp một số thông tin cá nhân, nếu không sẽ không thực hiện được khoản vay này.
Cậu ấy cần tôi mang theo chứng minh thư và sổ hộ khẩu sang bên đó một chuyến.
Tôi đành mang theo đồ đến tiệm cà phê cậu ấy hẹn trong trung tâm thành phố.
Nhưng sau khi đến đó, Bành Trí Nhiên không nói câu nào, trực tiếp kéo tôi đến tiểu khu lần trước, lên thẳng phòng giao dịch bất động sản.
Bên trong có hai người đợi sẵn, người môi giới lần trước lôi ra một đống hợp đồng, bảo tôi ký.
Đồng thời, người bên ngân hàng cho vay cũng lôi ra một xấp giấy tờ kêu tôi mau ký, mỗi bản hợp đồng đều có chữ ký của hai người chúng tôi.
Tôi ngơ ngác hỏi Bành Trí Nhiên: “Hợp đồng gì, khoản vay gì cơ?”.
Bành Trí Nhiên rút chứng minh thư và sổ hộ khẩu trong túi tôi ra, đưa cho người ta mang đi photo, rồi chỉ vào chỗ ký tên, nói với tôi: ” Ngoan nào, em không ký thì bên ngân hàng sao có thể cho vay, chúng ta làm sao mua được phòng.
Em mau ký đi”.
Người bên ngân hàng cũng giục: “Nhanh chút nhanh chút, chúng tôi còn hai hộ gia đình đang chờ ký hợp đồng kia kìa.
Này Tiểu Vương, bản chứng minh tài chính của anh kia cậu từ từ hẵng gửi chuyển phát nhanh cho tôi”.
Người môi giới trung gian vội đáp ok ok để đó tôi lo.
Chỉ vì một câu ngoan nào của Bành Trí Nhiên, thần trí tôi đã trở nên hỗn loạn, dường như thời gian trở lại rất lâu về trước cậu ấy dịu dàng nói với tôi.
Tôi cứ như vậy ngơ ngác nhìn cậu ấy. Bành Trí Nhiên phát hiện dáng vẻ ngây ngốc của tôi, cong khóe miệng nhìn thẳng vào mắt tôi, đồng thời cầm tay tôi đặt lên chỗ ký tên.
Tôi cứ như vậy liền ký lên.
Sau khi ký xong hợp đồng, tôi thấy Bành Trí Nhiên đứng dậy bắt tay với người bên ngân hàng.
sau đó nói với hai người nữa đang ngồi cạnh đó và Tiểu Vương, chúng tôi đi nhé phải đến ngân hàng chuyển khoản, bảo người bên công ty bất động sản rót cho tôi một ly nước, chăm sóc tôi một chút.
Cậu ấy nói mấy ngày gần đây sức khỏe tôi không tốt.
Cô gái nọ cười nói được được Bành tiên sinh, không sao đâu anh cứ bận việc của mình trước đi.
Cho đến khi uống hết một ly nước, tôi mới dần bình ổn lại, cảm thấy hình như có cái gì đấy sai sai.
Đến ngân hàng chuyển khoản? Sao Bành Trí Nhiên phải đến ngân hàng chuyển khoản? Chuyển cho ai? Hai người vừa này không phải người mua nhà của chúng tôi mà!
Tôi bỗng cảm thấy căng thẳng, chắc cậu ấy sẽ không bị người ta lừa đâu nhỉ! Tôi vội vàng đứng bật dậy, túm lấy cô gái vừa rồi rót nước, hỏi bản hợp đồng vừa ký là hợp đồng gì vậy, có phải hồ sơ vay ngân hàng mua căn XX tòa XX ở tiểu khu XXX của chúng tôi không? Cô gái kia ngạc nhiên nhìn tôi: ” Không không, vừa ký là hợp đồng mua bán và vay vốn căn XX ở khu XX.
Lần trước không phải anh và Bành tiên sinh cùng nhau đến xem nhà đó sao? Hôm nay hai anh ký hợp đồng thanh toán”.
Tôi như nghe sét đánh giữa trời quang.
Hợp đồng gì, thanh toán gì chứ.
Tôi chẳng hiểu gì cả. Hỏi cô gái nọ chuyện là thế nào.
Cô ấy kinh ngạc: “Anh không biết sao? Mấy ngày trước anh Bành đã đàm phán xong với người bán nhà, chốt giá một trăm sáu mươi vạn nhân dân tệ, trả trước bốn mươi tám vạn, tuần trước đã thanh toán bằng tiền mặt rồi.
Anh ấy nói khoản còn lại mà hai người đầu tư vào căn hộ trước đó, hôm qua đã chuyển vào thẻ, nên hẹn hôm nay đến ký hợp đồng.
Hợp đồng cho vay trước đó sẽ bị bỏ, đợi hồ sơ được phê duyệt thì đến trung tâm giao dịch nộp thuế trước bạ và chứng từ là được”.
Đến lúc này tôi bắt đầu nói năng lộn xộn: ” Một trăm sáu sáu mươi vạn? Mỗi tháng phải trả bao nhiêu? Có phải do cả hai chúng tôi đứng tên mua không? Nhưng hiện giờ tôi không đi làm mà….”
Cô gái môi giới cười, nói: “Hai người là anh em họ phải không? Anh Bành nói khoản đầu tư vào căn nhà trước đó của hai người đã vay vào công quỹ của anh ấy, nên hiện tại không còn tiền để vay nữa rồi.
Vậy nên căn này dùng tên của anh đứng ra vay công quỹ và vay bên công thương.
Anh Bành nói đề tên hai người trên giấy tờ vay vốn đến khi làm thủ tục quá phức tạp, nên chỉ đề tên của mình anh thôi.
Hai người thật sự rất có tầm nhìn đấy, anh Bành nói căn vừa rồi bán đi kiếm được đến bốn mươi hai, bốn mươi ba vạn.
Sau khi trả hết các khoản nợ, thu về tay năm mươi mấy vạn lận, vừa đủ trả tiền cọc và thuế trước bạ cho căn này.
A đúng rồi, căn hộ này vừa bán vừa cho thuê, dù sao hai người cũng mua để đầu tư, vậy thì chẳng cần phải đổi người thuê nhà làm gì.
Mỗi tháng tiền thuê nhà là một vạn hai, vừa hay bù vào khoản trả góp”.
Tôi choáng váng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Chúng tôi đã chia tay rồi, dùng tên tôi đứng ra mua nhà để làm gì, cậu ấy muốn làm gì!
Khó khăn lắm mới chờ được đến lúc Bành Trí Nhiên quay lại, tôi chỉ muốn ngay lập tức túm lấy cậu ấy hỏi chuyện này là sao, nhưng vẫn nhịn được đến khi cậu ấy chào tạm biệt với những người khác rồi ra về.
Vừa ra khỏi cửa tôi đã hết chịu nổi, mặt đỏ tai hồng hét lên: “Bành Trí Nhiên anh đang làm gì vậy! Tại sao lừa tôi đến đây mua nhà!”
Người đi đường không ngừng nhìn về phía hai chúng tôi.
Có người dừng hẳn bước chân, tưởng xảy ra phi vụ lừa đảo nào đó, dùng ánh mắt nghi hoặc đánh giá cả hai.
Bành Trí Nhiên kéo tay tôi đi vào một con ngõ nhỏ, không quay đầu lại, nói: ” Anh rất thích căn hộ này.
Trước đây có một lần anh vô tình đi đến đây, phát hiện tiểu khu này yên tĩnh hơn nơi chúng ta ở rất nhiều.
Xung quanh đầy đủ tiện nghi, ra khỏi nhà vài bước chân là đến siêu thị và quán cơm, hơn nữa còn gần trung tâm.
Khi đó anh đã nghĩ chờ đến một ngày chúng ta có tiền, anh sẽ mua một căn ở đây, sau đó ngày nào cũng đưa em đến khu ăn uống bên cạnh, hàng quán nào cũng ghé vào ăn thử một lần mới thôi”.
Vành mắt tôi dần ửng đỏ, giằng tay khỏi tay cậu ấy: “Nhưng hiện giờ chúng ta không thể nữa rồi, anh còn mua nhà làm gì?”
Cậu ấy quay đầu nhìn tôi, trong mắt xuất hiện vài tơ máu, đôi môi khẽ run run: ” Nhưng anh muốn mua, sau đó tưởng tượng đến một ngày, em ngồi ngoài ban công sưởi nắng uống cà phê”.
Cậu ấy nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng và say mê, nói: “Viễn cảnh ấy thật sự rất ấm áp, cho dù chúng ta không còn bên nhau nữa, nhưng chỉ tưởng tượng thôi anh đã cảm thấy ấm áp rồi….”.