Edit | Beta: Manh & MDL
Bạn thì bạn, Hoắc Tuân nghĩ.
Dù sao cũng có thể lấy đó làm cớ để thực hiện rất nhiều chuyện.
Ví như đi ăn, ví như trò chuyện, ví như sẻ chia… Chung quy còn tốt hơn quan hệ đơn phương căng thẳng.
Hoắc Tuân dùng mối quan hệ bạn bè để tìm gặp Nhạc Dư rất nhiều lần.
Sau khi Nhạc Dư về với việc học, hai người còn gặp thường xuyên hơn so với khi cô làm gia sư.
Ngay cả Phan Bối cũng cảm thấy bất thường.
“Cậu với Hoắc Tuân là thế nào đấy?”
Nhạc Dư đang chuẩn bị ra ngoài ăn cơm cùng Hoắc Tuân, cô buộc tóc lại, thuận miệng trả lời: “Bạn bè.”
“Chẳng có bạn bè nào lại như thế cả!” Phan Bối lên án: “Giữa nam nữ làm gì có tình bạn đơn thuần.”
Tay Nhạc Dư khựng lại, hồi tưởng hình thức tương giao giữa hai người, lễ phép chừng mực, không mấy mờ ám, cô an tâm phản đối: “Tớ không có ý đó với anh ấy.”
“Thế còn anh ta?”
Không biết vì sao, Nhạc Dư chẳng thể đáp lời.
Cô lúng túng cầm túi xách được đặt ở chân giường: “Tớ đi trước đây, sẽ mang đồ ăn ngon về cho cậu.”
“Cô nàng chết tiệt.” Sau khi cô rời đi, Phan Bối lắc đầu: “Ôi, Nhạc Nhạc của tớ ơi!”
Rơi vào bẫy mà không hay gì sất!
Cuối tháng Chín, khóa huấn luyện quân sự của sinh viên năm nhất còn chưa kết thúc.
Nhạc Dư đi đến cửa phía Nam của Đại học G trong tiếng hô liên hồi, ló đầu dáo dác, tìm được xe của Hoắc Tuân.
Cô lên xe, thắt chặt dây an toàn: “Lần này tôi mời, anh muốn ăn gì?”
“Gì cũng được, chủ muốn thế nào khách theo thế đó.”
Lại còn thế nữa.
Nhạc Dư liếc anh: “Vậy mình đi ăn bít tết nhé.
Có một tiệm mới mở bên Khúc Hải, Phan Bối đi ăn xong bảo khá ngon.”
Hoắc Tuân không phản đối.
Trên đường kẹt xe, gần bốn mươi phút sau mới đến đích.
“Cô nhìn tôi cả đường rồi đấy, có việc gì muốn nói hả?” Xuống bãi đỗ xe, Hoắc Tuân mặt không đổi sắc hỏi.
Nhạc Dư cười ngượng ngùng: “Tôi có nhìn hả?” Không biết có phải bởi vì những lời tán dóc với Phan Bối trước khi đi hay không, hôm nay cô luôn vô thức nhìn Hoắc Tuân.
Cô loáng thoáng ngắm suốt một đường, không thể không thừa nhận, tần suất gặp mặt của mình và Hoắc Tuân gần đây thực sự quá cao.
Cô nghĩ, có phải lúc này nên bình tĩnh một chút mới là đúng đắn hay không?
“Vẫn còn đang thả hồn trên cây à?”
Nhạc Dư hoàn hồn, thấy Hoắc Tuân đã mở cửa xe giúp mình.
Cô lấy cớ: “Gần đây trường tôi nhiều chuyện quá.”
“Đã ra ngoài thì cứ thư giãn đi, làm việc và nghỉ ngơi phải kết hợp mới tốt.” Hoắc Tuân chợt nảy ra một ý tưởng: “Ăn xong mình đi xem phim nhé.
Hồ Đông Du là nhà sản xuất đấy, coi như ủng hộ cậu ta.”
Sau khi gỡ bỏ thành kiến với Hoắc Tuân, Nhạc Dư cũng có cái nhìn dễ chịu hơn với Hồ Đông Du.
Vài ngày trước, ba người vừa ăn chung một bữa, nếu bỏ qua tính đào hoa của Hồ Đông Du thì anh chàng là người điển trai, tình nghĩa, hiểu biết trong công việc tuy không sâu nhưng rộng, Nhạc Dư cảm thấy anh hợp để làm bạn, có điều nói năng không được đứng đắn mà thôi.
Nhạc Dư không nghĩ nhiều, gật gật đầu: “Thế thì tí đi xem.”
Món bò bít tết khá ngon, nhưng chắc chắn không thể bằng món Hoắc Tuân từng mời, càng không có chuyện được vận chuyển bằng đường hàng không, có hương vị tươi mới đã là vô cùng may mắn.
“Anh thấy thế nào?” Mỗi lần mời khách, Nhạc Dư đều sẽ hỏi câu này.
Với mỗi quán cô giới thiệu, khẩu vị cá nhân là thứ yếu, đối phương khen ăn ngon mới là trọng điểm.
Hoắc Tuân trả lời: “Khá ổn.”
Vậy tức là không ổn.
Nhạc Dư mỉm cười, gọi một ly kem, giấu đầu hở đuôi nói: “Phan Bối bảo kem ly ngon nhất ở đây.”
“Là cô thấy ngon đấy chứ?” Hoắc Tuân vạch trần.
Nhạc Dư chột dạ uống canh bò hầm: “Thì đúng là ngon thật mà…”
“Cô bị bệnh đau dạ dày đúng không? Ăn ít thôi nhé.”
“Tôi biết rồi.”
Hoắc Tuân thở dài: “Không có lần sau đâu đấy.”
Nhạc Dư ngoan ngoan ngoan gật đầu, lơ đãng đảo mắt qua gương mặt đang cười của Hoắc Tuân, cô nhất thời hoảng hốt, đoạn đối thoại mới vừa rồi liệu thân thiết quá mức hay không?
Vì sao cô lại phải nghe lời anh?
Tiếc rằng lời nói khó rút như nước đổ, khi cô muốn tranh luận thì đã bỏ lỡ thời điểm thích hợp, lúc này mà phản kháng thì lại quá kỳ lạ.
Hoắc Tuân không phải là con giun ở trong bụng Nhạc Dư, anh chỉ cảm thấy hôm nay tâm tình của Nhạc Dư rất chập chờn, khi vui khi buồn.
Không biết ở trường rốt cuộc có chuyện gì mà làm cô băn khoăn như vậy, hôm khác phải thử hỏi Hồ Đông Du xem sao.
Bộ phim hai người đi xem là một bộ phim kinh dị.
Trông thấy tên nhà sản xuất lướt qua màn ảnh, Nhạc Dư lẩm bẩm: “Sao Hồ Đông Du lại hứng thú mà đi đầu tư vào bộ phim này nhỉ?”
Hoắc Tuân tai thính nghe được, hắng giọng giải đáp: “Nữ chính là bạn gái của cậu ta.”
“…” Nhạc Dư im thin thít.
Trong quá trình xem phim, Nhạc Dư và Hoắc Tuân đều không có biểu cảm gì.
Hai người ngồi vững như chuông, lưng thẳng như tùng, cảnh tượng khủng bố và nhạc nền đáng sợ đến mấy cũng chẳng làm họ dao động mảy may.
Có thể thấy Hồ Đông Du đã đầu tư vào một bộ phim tệ hại cỡ nào.
Thế nhưng vẫn có vô số người mượn nó làm bàn đạp.
Đôi lứa ngồi xung quanh bọn họ hết sức khoa trường, người la hét ầm ĩ, kẻ rúc vào lòng đối phương, khiến tai Nhạc Dư khó chịu.
Cô nghiêng đầu, định bảo Hoắc Tuân là mình muốn vào nhà vệ sinh, ai ngờ lại phát hiện ——
Hoắc Tuân đang khoác tay trên thành ghế của cô.
Hai người nhìn nhau.
Nhạc Dư: “…”
Hoắc Tuân: “…”
Nhờ khung cảnh nhấp nháy trên màn hình lớn, Nhạc Dư như được nếm trải mọi khía cạnh của đời người.
“Tôi vào nhà vệ sinh nhé.”
Hoắc Tuân bình tĩnh rút tay về: “Đi đi.”
Trong nhà vệ sinh, nhìn người phụ nữ với hai má đỏ bừng, cuối cùng Nhạc Dư cũng biết, dù cô có lừa mình dối người thế nào, Hoắc Tuân và cô tuyệt đối không thể có một tình bạn đơn thuần.
Không phải cô đang nói anh.
Mà là đang nói chính bản thân mình.
Ngay khi trông thấy cánh tay vắt trên thành ghế của Hoắc Tuân, không hiểu sao trong lòng cô lại khấp khởi chờ mong.
Ôi.
Trái tim cô đã xốn xang mất rồi.
Tác giả:
Chương này được viết khá dài, nhưng vì không phải chính văn nên đã lược bỏ rất nhiều tình tiết.
Tóm lại, trong khoảng thời gian này, hai người bọn họ dần trở nên thân thuộc hơn —— không phải nhờ việc theo đuổi, mà là dựa vào quan hệ bạn bè.
Tiểu Minh động não, thế nên tâm trí Nhạc Nhạc bắt đầu rối loạn.
Còn một chương nữa là quá trình theo đuổi sẽ kết thúc, loan tin mừng muôn nơi!