Năm Năm Ngứa Ngáy


Edit | Beta: Manh & MDL
Hoắc Tuân uống say.
Sau khi ngắt cuộc gọi từ Hồ Đông Du, Nhạc Dư túm áo khoác ra cửa.
Cô đặt chân đến khách sạn, bước vào cùng luồng khí lạnh của tiết trời tháng Ba.

Hồ Đông Du thấy cô như thấy cứu tinh, bước lên đón: “Anh thuê phòng cho cậu ta rồi, thẻ đây, em lên thẳng luôn đi.”
“Anh không đi cùng em à?”
Hồ Đông Du búng lên trán cô, cười nhe răng: “Bạn gái của anh cũng cần anh chứ bộ, mình phân công hợp tác, ok?”
Nhạc Dư sờ trán: “Thôi được.”
“Lượn trước nhé.”
Hồ Đông Du nhanh chóng rời đi, vừa ra ngoài được vài bước thì ngoái đầu nhìn lại, trút tiếng thở phào, đã giúp đến nước này rồi thì sẽ thành công thôi nhỉ?
Nhạc Dư mở cửa dựa theo số phòng, trong căn phòng sáng trưng, cô trông thấy Hoắc Tuân nằm sấp trên giường, nghiêng đầu để lộ sườn mặt đỏ ửng như đang ngủ.
“Sao lại say khướt thế này…” Nhạc Dư vừa lẩm bẩm vừa bước qua, cô vỗ nhẹ lên gương mặt nóng bừng của anh: “Hoắc Tuân? Hoắc Tuân? Tỉnh lại đi.”

Anh chẳng cục cựa gì.
“Hầy.” Nhạc Dư bó tay đứng dậy, quay lưng cởi áo vắt lên thành ghế.

Cô tìm bình nước siêu tốc, kiểm tra một phen rồi bước vào phòng tắm.
Vừa khéo bỏ qua hình ảnh Hoắc Tuân từ từ hé mắt.
Trong lúc chờ nước sôi, Nhạc Dư trèo lên giường, lật ngửa Hoắc Tuân, lại gọi tên anh vài lần nhưng vẫn không nhận được phản ứng nào.

Cô buông tiếng thở dài thỏa hiệp, vật lộn để cởi áo khoác và vài chiếc khuy áo sơ-mi giúp anh, đầm đìa mồ hôi sau một loạt động tác.
“Chậc.” Xem ra bình thường cô quá quá lười nên mới vận động chút đỉnh đã thấm mệt.
Nhạc Dư sờ thấy cổ Hoắc Tuân nóng hầm hập, cần phải hạ nhiệt cho anh.

Cô cầm chiếc khăn ướt đã được chuẩn bị sẵn lau qua người anh, còn chưa kịp thở thì nước đã sôi sùng sục.
Trong lúc chờ nước nguội, Nhạc Dư lại thử gọi Hoắc Tuân.
Lần này Hoắc Tuân có phản ứng.
Nhưng anh chẳng tỉnh táo cho lắm, vừa mở mắt đã ôm choàng lấy cô, nằm đè lên trên và nỉ non tên cô: “Nhạc Nhạc.”
“… Em đây.” Đầu của anh gác ngay ngực cô, khiến cô không dám cử động mạnh: “Anh ngồi dậy uống chút nước đã được không?”
“Nhưng Nhạc Nhạc, anh nóng.”
Anh đang làm nũng đấy ư?
Thật khó mà tin Hoắc Tuân khi uống say lại là như vậy.
Nhạc Dư tức khắc dạt dào “tình mẹ”, duỗi tay vuốt tóc Hoắc Tuân, dịu giọng dỗ: “Uống nước xong anh sẽ thấy bụng đỡ hơn đấy.”
“Nước?” Hoắc Tuân mơ màng ngẩng phắt dậy, dịch gần ghé sát mặt cô: “Anh muốn uống nước của em.”
Chỉ trong chớp mắt, Nhạc Dư bị khóa môi.
… Cô vốn định nói đây là nước cô tự tay đun, ai ngờ anh lại có ý khác.
Trong lúc trao môi hôn, bàn tay không thành thật của Hoắc Tuân luồn xuống dưới lớp áo len, nắn bóp một bên ngực cô, một tiếng rên khẽ chợt tràn ra từ hai đôi môi đang quấn quýt.
Anh như được cổ vũ, vần vò thêm mạnh, hôn càng thêm sâu, khiến Nhạc Dư gần như không thở nổi, thử đẩy anh ra nhưng không thành.


Khi nhận thấy bàn tay kia đã kéo cao áo ngực, chạm vào nhũ hoa, cô lấy lại tỉnh táo, chẳng dễ gì mới ngoảnh được sang nơi khác, mở miệng giữa nhịp thở dồn: “Đừng…”
“Nhưng anh cứng rồi.” Hoắc Tuân kéo tay cô chạm vào nơi giữa hai chân mình, hàng mi dài lay động, chóp mũi đỏ ửng, nói với vẻ tủi thân: “Bảo bối, giúp anh với, khó chịu quá.”
Nhạc Dư nghe xong vội bịt mũi, sợ có máu trào ra.

Thật khó mà cự tuyệt một Hoắc Tuân như vậy.
Không biết đâu, anh cứ ỷ mình đẹp trai mà làm tới là sao.
“Em dùng tay được không?” Cô hỏi.
“Ừm”, đôi mắt anh tối xuống, không biết đó là tiếng bật thốt nhẫn nhịn hay là câu trả lời dành cho cô.
Sau hơn một năm hẹn hò, hai người có thân mật đến mấy cũng không hoàn thành được bước cuối cùng, không phải vì anh, mà là vì Nhạc Dư quá căng thẳng.

Có lần sắp sửa thâm nhập thành công, cô lại khóc nức nở, đợi đến khi Hoắc Tuân dỗ được cô thì cũng chẳng còn ham muốn gì nữa.
Quan hệ bằng tay là chuyện Nhạc Dư hay làm.
Phân thân dưới háng được hai bàn tay mềm mại vuốt ve, lòng bàn tay hơi lạnh vừa khéo giảm nhiệt cho vật đang nóng bừng.

Đùi và mông Hoắc Tuân căng cứng, anh cắn răng đòi hỏi: “Nhanh hơn nữa.”
Nhạc Dư làm theo lời anh, bất chấp việc tay đã mỏi nhừ.


Cô đè mắt ngựa đang trào dịch: “Thế này thì sao?”
Hoắc Tuân nghiến chặt răng, tóm lấy tay cô, cùng cô chuyển động.

Sau mấy chục lần lên xuống, cơ thể anh cứng lại ——
Đây là lần đầu tiên Hoắc Tuân “nộp lương” nhiều và nhanh như vậy, song đầu Nhạc Dư vẫn nhễ nhại mồ hôi.
Hoắc Tuân ôm cô vào lòng, hôn phớt lên má cô rồi lặng im.
Nhạc Dư giữ vật nam tính hẵng còn đang ngẩng cao đầu, hỏi: “Thoải mái rồi chứ?”
“Ừm.”
“Vậy là được rồi.” Cô buông tay, những tưởng màn dày vò đến đây là kết thúc, ai ngờ vừa dứt lời thì Hoắc Tuân lại chồm dậy đè cô xuống.
“Thực ra anh vẫn thấy hơi khó chịu.”
Nhạc Dư lắp bắp: “Anh… Anh vừa ra rồi mà?”
Hoắc Tuân thúc về trước: “Nhưng anh lại cứng rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận