Edit | Beta: Manh
Ngày đầu tiên của tháng hai, phố phường giăng đèn kết hoa, tràn ngập không khí Tết.
Vài ngày trước không khí lạnh chợt ùa về, bao trùm Hồi Thành trong tấm màn xám xịt.
Vất vả lắm mới đợi được đến ngày mặt trời ló dạng, Dư Tú muốn đi xem đồ Tết, tiện thể kéo theo Nhạc Dư: “Con ở lì nhà bao lâu nay rồi? Ra ngoài mua đồ với mẹ.”
Nhạc Dư không chịu: “Ngoài đường chỉ toàn người với người, con đi làm gì.”
Lông mày Dư Tú dựng ngược: “Con chưa thấy người bao giờ hay là sợ ánh sáng? Đi thay quần áo rồi ra ngoài với mẹ, mau!”
Nhạc Dư không lay chuyển được bà, đành tùy ý tìm một chiếc áo khoác dài để mặc.
Dư Tú kéo giật cô lại: “Con không đổi đồ ngủ được à?”
“Thay làm gì hả mẹ?” Nhạc Dư nhún vai: “Hoắc Tuân đâu có ở đây.”
Dư Tú: “… Con được lắm.”
Đơn vị của Nhạc Tích Thu phát vài tấm thẻ mua sắm, Dư Tú nghĩ không dùng thì uổng, thế là vọt tới siêu thị trước nhất.
Kết quả vừa đến cửa siêu thị, hai mẹ con thiếu chút nữa bị xô ra ngoài.
“Mẹ, con chờ ở ngoài nhé.”
Dư Tú quan sát tình thế trước mắt, thỏa hiệp: “Đi loanh quanh đâu đi, đừng đứng im ở một chỗ kẻo mốc ra đấy.”
Nhạc Dư gật gù như gà mổ thóc, nhìn mẹ hòa vào biển người, tay cô mướt mát mồ hôi, vừa ngoảnh đi đã tìm ngay một hàng trà sữa, vứt béng lời bà dặn.
Cô vốn là người lười biếng, Hoắc Tuân nói dù cô có thay đổi tám trăm lần cũng không đổi được cái “lười”.
Nhắc đến Hoắc Tuân, hôm nay vừa khéo là ngày anh về Bắc Hoài, hiện tại đang là ba giờ chiều, chỉ cách thời gian hạ cánh nửa tiếng, không biết anh đã đáp đất an toàn hay chưa.
Cô thử gọi cho anh nhưng không thể kết nối, xem ra vẫn còn đang ở trên máy bay.
Thế là Nhạc Dư dành cả tiếng đồng hồ ở hàng trà sữa, di động không hề reo chuông, mãi cho đến khi Dư Tú gọi.
“Con đang ở đâu đấy?”
Nhạc Dư báo địa chỉ cho bà, lúc Dư Tú xách hai túi lớn chiến lợi phẩm đến, câu đầu tiên bà hỏi là: “Con ngồi đây từ nãy tới giờ đấy hả?”
“Đâu,” Cô mặt không đổi sắc nói dối, “con dạo một vòng xong nghĩ mẹ sắp ra nên qua đây chờ mẹ.”
Dư Tú nửa tin nửa ngờ, đưa một túi cho cô: “Xách đi này.”
Nhạc Dư chột dạ, nịnh nọt ôm túi đồ vào lòng rồi nối gót theo bà, bỏ lại cả nửa cốc trà sữa.
“Ui cha, Nhạc Nhạc,” Ra khỏi cửa hàng trà sữa, Dư Tú trề môi, “người đằng trước hình như là cái cậu đưa con về nhà hôm bữa đấy.”
“Ai cơ ạ?” Nhạc Dư đang tìm đồ ăn vặt bớt chút thời gian quét đối phương từ chân lên đầu, cô khẽ giật mình, bà không nhận nhầm, người kia quả đúng là Lục Thương.
Cậu đi cùng một cô bé mảnh mai, không cao lắm, nhìn nghiêng có vẻ rất thanh tú.
“Mẹ nhớ giỏi thế?”
“Chuyện,” Dư Tú đắc ý, “giờ con mà bảo mẹ kể chuyện con đái dầm hồi bé thì mẹ cũng có thể kể tường tận ấy chứ.”
“… Xin kiếu.” Nhạc Dư cúi đầu nhìn bộ đồ lôi thôi của mình, quấn chặt áo khoác: “Mẹ, mình về đi.”
“Con ra chào cậu bé một tiếng đã chứ!”
Nhạc Dư chỉ thiếu điều bụm mặt, liếc bà: “Làm gì có cô cậu nào thích gặp giáo viên đâu mẹ? Đi mau đi mau.”
Dư Tú tia cô từ đầu tới chân, bật chế độ trào phúng: “Mẹ chưa thấy giáo viên nào sợ gặp học sinh như con.”
Đúng giây phút Nhạc Dư nghẹn họng thì di động rung lên, cô liếc nhìn, hai mắt sáng rỡ, lập tức lắc lư màn hình trước mặt Dư Tú: “Hoắc Tuân gọi con.
Nơi này ồn quá, con qua kia nghe điện thoại đây.”
Nhìn bóng lưng vội vã đi xa của con gái, Dư Tú thầm nghĩ, đúng là con lớn không nghe lời mẹ.
Lục Thương vừa nói chuyện với Tần Sương xong thì chợt quay đầu như cảm nhận được điều gì đó, thoáng trông thấy một bóng lưng lướt qua rồi biến mất tại khúc quanh.
Tần Sương trông theo, hỏi: “Cậu đang nhìn gì đấy?”
“Không có gì.” Hẳn là cậu nhìn nhầm.
Tần Sương bĩu môi: “Không có gì mà cậu lơ đãng thế? Thôi cậu mau mua trà sữa cho tớ đi, tớ sắp chết khát rồi đây này.”
Lục Thương rút cánh tay bị cô nàng túm chặt: “Cậu không tự mua được à?”
“Bà Lâm bảo cậu đi cùng tớ mà, cậu định bỏ ngoài tai lời bà à?”
Bà Lâm mà cô nàng nói chính là bà ngoại của Lục Thương.
Cụ rất thích cô bé Tần Sương, mỗi khi Lục Thương về Hồi Thành, cụ sẽ bảo cháu trai dẫn cô bé đi chơi, nói bạn đồng trang lứa thường có chung đề tài trò chuyện.
Lục Thương lại thấy rất phản cảm, cậu ghét nhất là phải nghe theo sự sắp đặt.
Ví dụ như lần trước, cậu tình cờ gặp Nhạc Dư ở Hồi Thành chính vào lúc cậu đang trốn Tần Sương, không có nơi nào để đi.
Nói đến Nhạc Dư… Lục Thương ngoái đầu nhìn lại.
Cho dù cậu không nhìn lầm, vậy thì thế nào chứ?
*
Nhạc Dư không ở Bắc Hoài, Hoắc Tuân không về chung cư Vọng Sơn mà bảo trợ lý Sử lái đến vịnh Thạch Bích.
“Ái chà, mặt trời mọc từ đằng tây à, cậu hai Hoắc vừa xuống máy bay mà lại ghé ngay nhà cơ đấy.”
Hoắc Tuân đặt vali sang một bên, đáp chẳng nao núng: “Vì bạn gái con về nhà mất rồi.”
“…” Cẩu lương tự dưng giáng xuống từ trên trời, ngực Phùng Khanh nghèn nghẹn, phải cố nhịn xuống để không chửi ầm lên.
Thấy Hoắc Tuân định lên tầng, bà gọi anh lại: “Bộ con đang mặc trông được đấy, tối cứ mặc thế đi đón Đinh Đinh nhé.”
Lúc này Hoắc Tuân đang mặc bộ đồ Nhạc Dư từng mua cho anh ở Hồi Thành.
“Mẹ tinh mắt quá, bạn gái con chọn đấy.” Anh đổi sang chiêu khác để tìm cảm giác tồn tại cho Nhạc Dư trước, sau đó nhăn mày: “Mẹ, Mạnh Đinh thiếu người đi đón như con ạ?”
“Thiếu, đương nhiên là thiếu rồi.” Phùng Khanh đáp như không hiểu ý anh: “Lúc trước nghe mẹ bảo là con sẽ đi đón, con bé mừng húm luôn.”
Hoắc Tuân đứng thẳng người, nghiêm mặt từ chối: “Nhưng con không rảnh.”
“Con thì có gì mà không rảnh!” Phùng Khanh không cho anh cơ hội nói chuyện, giọng lạnh như băng: “Hoắc Tuân, cứ phải cãi lời mẹ thì con mới vui đúng không?”
Lời bà ẩn chứa hàm ý khác.
Hoắc Tuân biết bà đang nói đến mấy năm anh xa cách gia đình.
Anh buông tiếng thở dài: “Được rồi, chỉ lần này thôi mẹ nhé.”