Edit | Beta: Manh & MDL
“Anh lừa em.”
Không biết có phải là vì đã đến tuổi hay không mà Nhạc Dư ngày càng mau nước mắt, cô không muốn Hoắc Tuân cười mình, lau mặt qua quýt rồi quay đầu trừng anh: “Anh lại còn thuyết phục Phan Bối lừa em nữa!”
Người bảo phải họp là anh, người bảo bận rộn là anh, kết quả người đang đứng ở đây cũng là anh.
Kể từ ngày Hoắc Tuân ghé thăm Hồi Thành lần đầu vào Tết Nguyên Đán, dường như cái hố không thể vượt qua cuối cùng cũng bị san bằng, đến Hồi Thành đột nhiên trở thành chuyện bình thường.
Rõ ràng cô đã từng vì đắn đo chuyện chia tay nên không muốn quá gần gũi, mà nay, khi anh lừa cô rồi đột nhiên xuất hiện, chỉ vì muốn dành tặng cô một bất ngờ, cô lại cảm động đến độ muốn khóc.
Đúng là không có tiền đồ.
Hoắc Tuân đẩy bánh kem đến, ánh nến làm anh nom hết sức dịu dàng.
Anh lộ vẻ hài hước hiếm hoi: “Chúng mình ở bên nhau đã lâu, có nhiều chuyện lãng mạn không thể đem lại cảm giác như lúc mới yêu, lâu lâu có một lần, anh biết em nhất định sẽ rất vui.” Anh hơi ngừng nghỉ rồi tiếp tục: “Rõ ràng Phan Bối thấu tình đạt lý hơn hẳn trợ lý Sử, trong chuyện tạo bất ngờ thì anh thông minh hơn em một chút rồi.”
Nhạc Dư lại gần anh, thấy ngọn nến nghiêng ngả, cô mím môi, nói: “Ước trước rồi trị anh sau.”
Mấy giây sau, Nhạc Dư mở mắt, Hoắc Tuân hỏi cô đã ước điều gì, cô chớp mắt, tỏ vẻ bí ẩn: “Nói ra sẽ mất linh.”
Câu này quen thuộc đến lạ, cô vẫn mê tín như thế.
Hoắc Tuân lập tức đoán ra điều ước của cô.
Một cơn gió thoảng qua, ánh nến vụt tắt, hai người lẳng lặng nở nụ cười ngầm hiểu trong bóng đêm.
“Em bật đèn lên đi.” Hoắc Tuân nói.
Nhạc Dư nghe lời quơ tay bật đèn, ánh đèn sáng choang khiến cô phải tạm che mắt, lẩm bẩm: “Anh đợi ở đây bao lâu rồi?”
Hoắc Tuân tinh tường trông thấy khóe mắt ửng đỏ của cô, nhưng anh không nói gì, chỉ thành thật đáp: “Anh đến trước Phan Bối hai tiếng.”
Nhạc Dư buồn cười, hung dữ khoét một miếng ga tô rồi bôi lên mặt anh: “Kiên nhẫn thật đấy!”
“Thế nên là,” Hoắc Tuân đặt bánh ga tô trên chiếc bàn cạnh đó, quẹt nửa lớp kem bơ rồi bỏ vào miệng, thấy có chút ngọt, “hôn một cái?”
Nhạc Dư phì cười, chẳng để ý khuôn mặt lấm lem, nhào đến cắn lên miệng anh một cái rồi lùi về sau: “Đã lừa em mà còn đòi hôn hít, không ngoạm anh chết toi là tốt lắm rồi đấy.”
Hoắc Tuân ôm cô cắn mấy bận: “Cũng chẳng khác nhau mấy.”
Hai người nhìn nhau cười, quấn quýt trao nhau môi hôn.
Chỉ mới chia xa hai tuần mà đã nhớ nhung đến mức ấy, quả thực còn nồng nhiệt hơn cả thuở mới yêu.
Vào thời điểm bị lột sạch quần áo, Nhạc Dư nghĩ, tình nhân có giai đoạn cuồng nhiệt, nhạt nhẽo và ổn định… Liệu có giai đoạn nóng bỏng không nhỉ? Cô thấy mình và anh rất giống giai đoạn ấy.
Vừa rồi cô ước mình có thể ở bên Hoắc Tuân mãi mãi, tựa như năm ngoái, còn những ước ao trước đó nữa đều đã như nguyện, không cần đề cập đến.
Ngọn đèn treo trên đỉnh đầu trở nên mờ ảo vì những cái đưa đẩy điên cuồng.
Nhạc Dư nghĩ, không nhất thiết phải kết hôn mới có thể cùng đầu bạc răng long, nếu giai đoạn nóng bỏng mãi trường tồn thì dường như cũng rất tuyệt.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ viển vông của cô, cuộc sống thực tế nào tự do như vậy.
Chỉ riêng bà mẹ siêng mở máy nhà cô đã như một ngọn núi mà cô không vượt qua nổi, huống hồ là người khác.
Có điều, cô thực lòng muốn lấy Hoắc Tuân chứ chẳng phải vì bất kỳ ai.
“Đang nghĩ gì thế?”
Người đàn ông đang cày cấy trên người cô túa lúa mồ hôi, Nhạc Dư hoàn hồn, nâng tay lau trán anh: “Nghĩ về anh đấy.”
Nửa thân dưới thọc xuống, bọt nước bắn tung tóe, Hoắc Tuân cúi đầu quấn lấy nhũ hoa mềm mại, nói năng không rõ: “Anh ở ngay đây, có gì mà phải nghĩ.”
Dì cả vừa mới đi cách đây hai hôm, nhũ hoa cực kỳ mẫn cảm, anh vừa liếm vừa cắn như tra tấn, Nhạc Dư nào chịu nổi, đã sớm dầm dề cửa mình, giọng cô run rẩy và vỡ vụn: “A… Sướng quá…”
Hoắc Tuân gập hai đùi cô lại, cơ thể mềm mại vô cùng phù hợp với kích thước của anh, chỉ tùy ý đong đưa cũng có thể làm anh ngây ngất như thể xương cụt bị điện giật.
Anh tóm lấy một bên mắt chân, nhỏ đến độ có thể bao trọn bằng một tay: “Vậy thì rên lớn tiếng một chút cho anh nghe.”
Bình thường Nhạc Dư nhất định sẽ không nghe, có khi còn che miệng lại, nhưng hôm nay đúng không khí, đúng thời điểm, thế nên cô rên ngày một phóng túng, khiến xương cốt Hoắc Tuân mềm nhũn.
“A… Hoắc Tuân… Được…”
Một suy nghĩ chợt lóe lên, Hoắc Tuân dán sát vào cô: “Thử gọi ông xã xem nào?”
Anh chưa được nghe bao giờ.
Chơi trò tình thú khi mây mưa là một chuyện, hiện tại, cô là Nhạc Dư, anh là Hoắc Tuân, nếu cô bằng lòng gọi thì đó lại là một chuyện khác.
Nhạc Dư thấy như vậy quá xấu hổ, không có mặt mũi nào mở miệng.
“Không gọi phải không?” Hoắc Tuân ném bay cái gối cô đang cắn, cười: “Anh có rất nhiều cách để làm em phải gọi.”
Gậy thịt vừa to vừa cứng thọc vào mị huyệt mềm mại nóng bỏng như muốn đâm thủng người dưới thân.
Hoắc Tuân biết điểm mẫn cảm của Nhạc Dư nằm ở đâu, trêu đùa cô bằng đủ mọi kiểu, khiến cô tiến thoái lưỡng nan mà bật thốt: “Cho em…”
Hoắc Tuân rút hơn một nửa vật nam tính ra, dịch thể ướt át rỏ xuống ga giường, anh đùa bỡn âm đế sưng đỏ, vô lại nói: “Em phải nói là muốn ai cho em mới được.”
Nhạc Dư cắn răng nằm xuống giường, nâng mông lên, nhắm mắt buột miệng: “… Ông xã.”
Cô thở phào một hơi, dường như không khó như cô nghĩ.
Hoắc Tuân nghe xong, cả thể xác và tinh thần đều khoan khoái, anh đáp lời, đột nhiên vùi thật sâu rồi tưới đẫm hoa tâm.
Tóm lại, Nhạc Dư đã suy nghĩ quá đơn giản, sự thỏa hiệp của cô chẳng những không làm Hoắc Tuân dừng tay, mà anh còn đưa đẩy ngày một mạnh bạo như lên cơn nghiện.
Hai tiếng “ông xã” khiến anh lâng lâng, muốn cô liên tiếp ba lần mới có dấu hiệu ngừng chiến.
… Không sợ hỏng thận sao.
Lúc được ôm vào phòng tắm, Nhạc Dư hẵng còn tỉnh táo, nhưng cơ thể thì bủn rủn.
Cô dành tất cả sức lực để treo trên người Hoắc Tuân, bỗng nhớ đến khoảnh khắc anh hát chúc mừng sinh nhật cô.
“Hoắc Tuân, cuối cùng em cũng biết chẳng ai là hoàn mỹ cả.”
Hoắc Tuân nhướng mày, đẩy cửa phòng tắm: “Ý em là gì?”
“Happy birthday mà anh cũng hát lệch tông được, bảo sao chưa bao giờ chịu hát cho em nghe.” Sau năm năm mới để lộ khuyết điểm, có thể thấy anh giỏi giấu dốt cỡ nào!
Hoắc Tuân: “…”