Nam Nam Thú Thụ Bất Thân

Hai tay của hắn khoanh trước ngực, đối mặt với cửa sổ, làm cho người khác không thấy rõ biểu tình trên mặt hắn, nhưng tấm lưng dày rộng kia, khiến người ta cảm thấy có vài phần thê lương.

Thượng Quan Mộc này rốt cuộc là làm sao vậy? Hắn không nên như vậy.

Viên Tử Hàm vào phòng, thấy Thượng Quan Mộc chính là như vậy, trong lòng hơi hơi một trận rung động, có cái gì đó khiến tim cậu có chút hơi đau.

Thuận tay khép cửa phòng lại, nhẹ nhàng thông thả bước tới  bên cạnh Thượng Quan Mộc. Thượng Quan Mộc mày kiếm nhíu chặt, lẽ nào hôm nay mình không có sự đồng ý của hắn, liền nói hắn đáp ứng yêu cầu của Thượng Quan Thần, điều này khiến hắn tức giận sao?

“Tiểu Nhược cùng Thượng Quan Thần có thể bên nhau, thực sự  không dễ dàng! Em không phải cố ý chọc anh tức giận”

Viên Tử Hàm lên tiếng giải thích rốt cục khiến Thượng Quan Mộc quay đầu lại, thấy biểu tình trên mặt Viên Tử Hàm vừa áy náy mà lại bất an, con ngươi chợt lóe sáng, thần sắc trên mặt càng thêm khó coi vài phần.

” Đúng, anh tức giận rồi, rất giận, rất giận!”

Viên Tử Hàm ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Mộc, trên mặt hắn biểu tình tức giận này cũng không giống như đang làm bộ, nhưng, Giản Nhược cùng Thượng Quan Thần có thể bên nhau thật sự là rất không dễ dàng đáng lẽ phải ăn mừng mới đúng. Nhưng Thượng Quan Mộc tại sao lại có thái độ như vậy? Viên Tử Hàm chỉ cảm thấy mũi mình chua xót, có chút ủy khuất, có cỗ dòng nước ấm ấm muốn phun trào ra .Nhanh chóng cúi đầu, muốn che dấu đi nước mắt của mình.

“Em quả nhiên là một đứa ngốc, còn là một đại ngốc!”

Thượng Quan Mộc đột nhiên duỗi mở cánh tay, đem Viên Tử Hàm gắt gao ôm lấy. Viên Tử Hàm thân thể bởi vì kinh ngạc hơi cứng đờ, cũng không đẩy Thượng Quan Mộc ra, cái ôm này rất ấm áp , cậu phát hiện, cậu đã muốn, đang bất tri bất giác, lún sâu vào đó, vô pháp dứt bỏ.

” Anh không muốn rời xa em, cho dù là một khắc!”


Đặc biệt là trong tình trạng bây giờ, hắn càng thêm không nỡ! Hắn sợ hãi, Viên Tử Hàm trong nháy mắt, sẽ biến mất vô tung vô ảnh!

Thật vất vả nhịn xuống chua xót, theo lời Thượng Quan Mộc nói, rốt cục vẫn là chịu không được, lã chã như mưa, thi nhau rơi ở trên vai Thượng Quan Mộc. Ban đầu, cậu chỉ cho là mình đang sợ hãi, ai biết là Thượng Quan Mộc cũng thực sự đang sợ hãi.

Thượng Quan Mộc đẩy Viên Tử Hàm ra, đôi môi mềm nhẹ giống như xuân phong đem nước mắt giữa mày Viên Tử Hàm hôn khô.

“Đừng khóc, anh không cho phép, từ nay về sau cũng không cho phép!”

Muốn khóc thì khóc , huống chi cậu là người phiến tình như vậy, mà nước mắt này của cậu cũng là vì hắn. Đối mặt với yêu cầu bá đạo không nói lý của Thượng Quan Mộc, Viên Tử Hàm ‘Cười khúc khích’ một tiếng .

” Được, em không khóc nữa “

Cậu nhất định là điên rồi, cư nhiên không tự chủ được đáp ứng yêu cầu vô lý của Thượng Quan Mộc như vậy.

” Anh nói, em đã đồng ý với hắn rồi , chẳng lẽ anh muốn để em thất hứa sao?”

Không quên nhắc lại vấn đề cũ, Viên Tử Hàm thấy sắc mặt Thượng Quan Mộc từ từ có chút âm trầm, không còn lo lắng ngược lại càng vui vẻ, hai tay khoát lên lên vai hắn: ” Vậy để em cùng đi làm với anh đi!”

Nói như vậy, bọn họ cũng không cần tách ra, Thượng Quan Mộc hẳn là sẽ không tức giận nữa.


Thượng Quan Mộc nhăn mày thật chặt, lớn tiếng từ chối: “Không được, thân thể em còn chưa có tốt!”

“Ai nói chưa tốt, em đều nằm ở trên giường dưỡng bệnh lâu như vậy rồi, sớm đã tốt rồi “

Viên Tử Hàm đẩy Thượng Quan Mộc ra, để chứng tỏ cho Thượng Quan Mộc tin tưởng, còn ở tại chỗ xoay mấy vòng, nhưng là bị Thượng Quan Mộc một lần nữa nhét vào trong ngực của mình.

“Sớm tốt rồi? Umh?”

Thượng Quan Mộc cắn răng nói, khuôn mặt chậm rãi hướng phía khuôn mặt Viên Tử Hàm tới gần, khóe miệng cong lên một nụ cười cười, thật tà ác, nhất định là đang có thứ gì đó không khỏe mạnh. Mặt Viên Tử Hàm nhất thời đỏ thẫm, muốn tránh thoát cũng đã bất lực .

” Em, em…”

Miệng muốn nói đã bị nam nhân ở trước mắt ngăn chặn. Kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn tú hời hợt trước mắt, lông mi thật dài đã khép kín, đầu lưỡi kia ở trong khoang miệng mình tùy ý xâm nhập vô cùng dịu dàng, triền miên mà lại quyến luyến.

Viên Tử Hàm cảm thấy tầm mắt của mình càng lúc càng mơ hồ , thân thể cũng giống như một dòng nước chậm rãi dao động, tan vào thân thể Thượng Quan Mộc. Đáp lại, theo bản năng đáp lại, lại chọc cho Thượng Quan Mộc càng thêm bá đạo cướp lấy. Động tác kia khiến cho Viên Tử Hàm cảm thấy,rất ấm áp, rất uất ức.

Tựa hồ, như vậy, có thể vĩnh hằng!

Giữa hai người lửa nóng càng thêm tăng, cuối cùng kết quả vẫn là Thượng Quan Mộc chủ động trước.


Viên Tử Hàm tuy rằng nói thân thể của mình tốt rồi, nhưng Thượng Quan Mộc vẫn không yên lòng, hắn sợ mình sẽ lần nữa làm thương cậu.

“Được rồi, hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai, chúng ta cùng đi  làm!”

Thượng Quan Mộc hôn nhẹ lên mặt Viên Tử Hàm, liền vội vàng chạy đi ra ngoài. Viên Tử Hàm hai gò má đỏ bừng, nhìn bóng dáng Thượng Quan Mộc dường như chạy trốn, rất lâu thốt ra một câu: ” Cư nhiên, liền như vậy đi!”

“A, mà “

Trong phòng tắm Thượng Quan Mộc hắt xì hơi một cái thật mạnh, nhu nhu cái mũi có chút ngứa: “Quả nhiên, là bị cảm rồi!”

Làn nước lạnh lẽo trôi trên thân thể, rốt cục khiến độ nóng trên cơ thể Thượng Quan Mộc giảm xuống. Nếu, nếu như Thượng Quan Mộc biết, hắt hơi kia kỳ thật là do Viên Tử Hàm nhắc tới, vậy hắn nhất định sẽ không cứ như vậy buông tha cậu.

Thượng Quan Mộc giữ lời, sáng hôm sau, kéo Viên Tử Hàm vẫn còn lười biếng trên giường cùng đi làm.

” Anh như thế nào nghĩ thông , để em cùng anh đi làm ?”

Viên Tử Hàm dụi dụi mắt nhìn Thượng Quan Mộc hỏi. Nhiều ngày không đi làm, cậu quả nhiên là suy sút rất nhiều, cứ như vậy xuống không được. Bất quá, lập trường Thượng Quan Mộc rất kiên định, tuy rằng đến cuối cùng vẫn là đáp ứng mình, ngày hôm qua cậu vốn muốn hỏi, nhưng nhất thời cao hứng liền quên.

Thượng Quan Mộc quay đầu thấy Viên Tử Hàm nghi hoặc, ý cười đầy mặt: “Bởi vì anh không muốn em tách rời anh!”

Mà, Viên Tử Hàm bất mãn rất không khách khí liếc Thượng Quan Mộc một cái, quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe , trong lòng rất ngọt ngào.

Thượng Quan Mộc biết Viên Tử Hàm nhất định đang cười trộm mình, khóe miệng cũng dương một chút, không có vạch trần.


Lời của hắn cũng không có giả, không muốn cùng Viên Tử Hàm tách ra, hiện tại không muốn, sau này không muốn, cả đời cũng không muốn! Nhưng cha mẹ lúc này đã biết sự tồn tại của Viên Tử Hàm, bọn họ chắc chắn sẽ tìm cách đem Viên Tử Hàm đẩy ra, chỉ cần Viên Tử Hàm ở trước mắt mình, hắn mới có thể yên tâm.

Hai người tới văn phòng tổng giám, còn chưa đến năm phút đồng hồ, chuông điện thoại liền vang lên. Thượng Quan Mộc ngồi xuống, cũng đã tiến trạng thái làm việc , mà Viên Tử Hàm lại cái gì cũng không làm, ngồi rảnh rỗi, lúc này nghe thấy tiếng chuông, nhất thời liền nghe máy.

” A lô,  xin chào!”

Thượng Quan Mộc ngẩng đầu, mắt mở trừng trừng nhìn Viên Tử Hàm thần sắc trên mặt đang cao hứng  liền trở nên khổ sở, quay đầu nhìn Thượng Quan Mộc: “Tìm anh đó!” Rầu rĩ về chỗ ngồi.

Nhưng mà, là điện thoại của Thượng Quan Thần, có chuyện gì đây? Viên Tử Hàm đột nhiên tinh thần phấn chấn, đôi mắt gắt gao xem xét Thượng Quan Mộc, vểnh tai nghe trộm.

Thượng Quan Mộc vừa buông điện thoại, Viên Tử Hàm liền hỏi: “Hắn tìm anh có chuyện gì?”

” Không có gì!”

Thượng Quan Mộc cũng không ngẩng đầu lên trả lời, Viên Tử Hàm oán hận liếc mắt lườm Thượng Quan Mộc, chưa từ bỏ ý định.

“Nói đi, nói đi mà!”

Thượng Quan Mộc có chút buồn cười: “Hắn muốn cùng Tiểu Nhược đi Pháp du lịch ba ngày!”

“A, vậy tốt quá!” Viên Tử Hàm ánh mắt lộ ra tia hâm mộ, Thượng Quan Mộc nhìn thấy, gian trá cười, lại cúi đầu xuống tiếp tục làm việc.

_____________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận