Nam Nam Thú Thụ Bất Thân

Thượng Quan Mộc cầm menu đặt trên bàn chọn một mạch, không mảy may hỏi qua Viên Tử Hàm có đồng ý hay không, thậm chí ngay cả hỏi ý tứ của cậu cũng không có, hoàn toàn quên mất khẩu vị của cậu và hắn không giống nhau. Bị đối xử như vậy khiến Viên Tử Hàm trong lòng vẫn là rất không vui, vừa rồi rõ ràng đã cùng hắn nói qua, nên công bằng một chút chứ, mà cái này kêu là công bằng sao? Trong lòng mặc dù tức giận, nhưng cũng chỉ có thể ở trong lòng mắng thầm .

“Đói bụng rồi, chờ một chút nữa, lập tức đồ ăn sẽ mang lên”

Thượng Quan Mộc ôn nhu trấn an nói, ngữ khí rất ôn hòa, cùng trước kia không giống nhau . Hắn chỉ nói Viên Tử Hàm rất đói , nhưng là thật không ngờ thực sự khiến hắn không thoải mái chính là bản thân hắn.

Hắn như vậy ngược lại khiến Viên Tử Hàm có chút ngây người , chết tiệt cái cảm giác không bình thường kia lại tới nữa rồi. Thượng Quan Mộc chẳng lẽ là mắc bệnh tâm thần phân liệt sao ? Cư nhiên trở nên khiêm tốn như vậy nha .

Nhân viên phục vụ đi đến cắt ngang suy nghĩ vốn còn đang không rõ ràng của Viên Tử Hàm, dứt khoát cũng liền không suy nghĩ nữa, chuẩn bị ‘Ăn một bữa giải ngàn sầu’ . Trên bàn không dưới mười món ăn, tất cả đều được đựng trong một bộ đồ ăn tinh xảo, xanh mượt, không có thịt, Thượng Quan Mộc nhưng là người không có thịt sẽ không vui nha, khi nào thì thay đổi khẩu vị rồi. Đúng rồi, ngày hôm hắn đã nói qua, dạ dày không tốt, chẳng lẽ đây là thật sự sao .

Tâm tư đủ kiểu, bắt đầu buồn rầu ăn cơm . Thượng Quan Mộc cười cười, nhìn bộ dáng ăn cơm của cậu, cười càng thêm ôn nhu , Viên Tử Hàm chỉ cảm thấy ánh mắt nóng rực kia đang nhìn mình, cũng là không biết là vì cái gì như vậy.

Từ lần hôn môi đêm hôm đó, cho tới hôm nay dục vọng của hắn *** ( cái này tác giả để vậy nha, ta thề ta hok có cắt bớt ) , đây hết thảy khiến Viên Tử Hàm bắt đầu trở nên bất an. Trong đầu đột nhiên hiện ra một cái ý tưởng vớ vẩn, nhưng rất nhanh lại bị chính mình phủ định , hắn là ai, mình là ai, hơn nữa, hai người con trai, có thể sao? Trong lòng tự giễu cười cười, thật sự là không nghĩ ra mình tại sao có thể nghĩ ra cái đáp án này.


Hai ngày kế tiếp, Thượng Quan Mộc biểu hiện cũng là hết sức ôn nhu săn sóc, mỗi ngày đều dậy sớm, làm bữa sáng cho hai người, bữa tối, cũng không lăn qua lăn lại Viên Tử Hàm nữa , ngồi ở trong nhà ăn, chờ người phục vụ mang tới cửa.

Hành động này vừa khác thường, nhưng lại khiến Viên Tử Hàn càng thêm bất an , Thượng Quan Mộc đây nếu nói thay đổi cũng là quá nhanh đi. Chẳng lẽ là có ý đồ gì sao ? Bất quá mỗi lần nhìn hắn đều là nụ cười ấm áp, cũng không có đối cậu đề xuất yêu cầu gì, Viên Tử Hàm cũng là một bên hưởng thụ cuộc sống thoải mái, một bên vẫn là hoang mang bất an, luôn cảm thấy mình sẽ cùng Thượng Quan Mộc rạn nứt, mà loại bất an này chính là nguyên nhân hắn ôn nhu với cậu.

“Đang nghĩ cái gì vậy ?” Thượng Quan Mộc đột nhiên lên tiếng, nhìn hai tay đang chống đầu của Viên Tử Hàm hỏi. Từ lúc đó đến bây giờ cậu vẫn luôn ngồi ở dưới cửa sổ nhìn bên ngoài như thế, ngay cả hắn vào phòng lâu như vậy cũng không có phản ứng .

“Không có việc gì ”

Viên Tử Hàm quay đầu liền thấy vẻ mặt tươi cười của Thượng Quan Mộc , cũng hướng hắn cười một cái. Tướng mạo Thượng Quan Mộc cho tới bây giờ đều cảm thấy là người có dung mạo trời cho , vẻ mặt  tươi cười càng khiến hắn tăng thêm vài phần mị lực . Nụ cười rất đẹp, nhưng Viên Tử Hàm xem ra, trong lòng là vô cùng khủng hoảng . Hắn càng ôn nhu, trong lòng cậu lại càng là sợ hãi, sợ hãi mất đi . Cậu không thích tư vị một mình cô đơn .

Nụ cười trên mặt Thượng Quan Mộc chậm rãi khép lại , vẻ mặt trở nên lạnh lùng, nhưng trong đó vẫn là xen lẫn lo lắng không thôi.


“Làm sao vậy, lại chỗ nào không thoải mái rồi ”

Thượng Quan Mộc đưa tay xoa xoa đầu Viên Tử Hàm, nhưng bị cậu lập tức né tránh . Thượng Quan Mộc khuôn mặt vốn là lạnh lùng, càng thêm khó coi vài phần: Tính tình cậu ta đây là như thế nào nha? Mấy ngày nay chẳng lẽ cậu ta còn không tốt sao ? Vẫn là nói trong lòng cậu ta hay là có người khác? Thượng Quan Mộc vì Viên Tử Hàm né tránh động tác của mình mà tâm tư hàng vạn hàng nghìn câu hỏi , sắc mặt âm trầm nhìn Viên Tử Hàm, vẫn là hy vọng cậu ấy có thể cho mình một lời giải thích.

“Thượng Quan Mộc, anh đừng đối tốt với tôi như vậy, như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy thua thiệt anh rất nhiều a”

Cũng sẽ khiến tôi từ từ ỷ lại anh, đến cuối cùng luyến tiếc không thể nào rời đi . Viên Tử Hàm trong lòng không hiểu sao liền nghĩ tới  câu này, tự mình cũng là giật mình không thôi.

“Tôi đối với cậu tốt như vậy, là bởi vì…”

Thượng Quan Mộc nghe Viên Tử Hàm nói xong, trên mặt lúc này mới chậm rãi nổi lên ý cười , nguyên lai cậu ta rối rắm chính là cái này. Bất quá lời còn chưa nói hết, liền bị thanh âm Viên Tử Hàm dồn dập cắt ngang .


“Tôi biết, bởi vì chúng ta là bạn bè tốt nhất đi ”

Viên Tử Hàm ra vẻ thoải mái đem lời Thượng Quan Mộc chưa nói xong, bổ sung. Đối với Thượng Quan Mộc làm mặt nghiêm túc nháy mắt, còn đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn nói :

“Kỳ thật Diệu Ký có cấp trên như anh, là may mắn của nó, anh xem thái độ của anh đối với công nhân rất tốt, rất bình dị gần gũi a ”

Viên Tử Hàm trong khi nói lời này, cũng chậm rãi nhớ lại hết thảy  chuyện mình cùng Thượng Quan Mộc ở chung, càng phát hiện thêm Thượng Quan Mộc đối với mình cùng người khác không giống nhau . Đối với mình có ý đồ gì, giựt tiền, cướp sắc ? Hoặc là mình còn có những giới trị lợi dụng khác ? Bất luận là loại nào , cũng không phải là câu trả lời Viên Tử Hàm hy vọng. Cậu không phải không thừa nhận, đối với lời kế tiếp muốn nói của Thượng Quan Mộc vừa rồi, cậu rất để ý, đồng thời cũng sợ hãi, cho nên cậu tiếp lấy , khiến hắn không còn lời nào để nói.

Trải qua một đoạn thời gian cùng Thượng Quan Mộc ở chung, Viên Tử Hàm cư nhiên phát hiện mình cùng hắn giống như thật lâu trước kia liền cùng một chỗ. Hắn là bạn bè duy nhất của chính mình, cậu không nghĩ đoạn hữu tình này sẽ bởi vì ‘ ngoài ý muốn ‘ mà mất đi. Cậu chỉ nghĩ duy trì hình thức hai người bây giờ loại này ở chung, kỳ hạn tốt nhất là vĩnh cửu.

“Ha ha ha…”

Thượng Quan Mộc nghe xong lời của cậu, trầm thấp cười một tiếng, âm điệu kia vô cùng nặng nề. vừa rồi trong một khắc kia, hắn thật sự rất muốn nói chân tướng cho Viên Tử Hàm biết, nhưng không ngờ Viên Tử Hàm lại ngăn chặn . Cậu ta là phát giác cái gì sao ? Cự tuyệt mình đối xử tốt với cậu ta, hành động như vậy là đang bài xích tình cảm của hắn! Xem ra vẫn là chưa đến thời điểm thích hợp .

“Chúng ta đương nhiên là bạn tốt, bạn bè rất rất tốt ”


Thượng Quan Mộc lúc nói chuyện, ánh mắt quang mang tràn ngập thâm ý. Viên Tử Hàm nghe nói trong lòng nhẹ nhõm, nhưng là trong ánh mắt Thượng Quan Mộc, trong lòng thoáng thả lỏng lại trầm trọng lên. Tuy rằng nói như thế, nhưng khiến người ta cảm thấy không chỉ có riêng ý tứ trên mặt chữ .

“Ha ha, ha ha, anh là đương nhiên, chúng ta hai người ai với ai a” Viên Tử Hàm cười gượng vài tiếng, che dấu tâm tư thực tại của mình.”Đúng rồi, anh tới đây làm gì nha, chẳng lẽ là lại thay đổi chủ ý , lại tính toán muốn đi làm hay sao?”

” Tối nay có một số việc, muốn cậu cùng đi” Thượng Quan Mộc chân thành nói, tiện đà quay đầu đối với Viên Tử Hàm trịnh trọng nói ” Mặc vào bộ quần áo ngày hôm đó luôn ”

Mặc vào bọ quần áo ngày hôm đó ? Viên Tử Hàm vẻ mặt tươi cười hầu như không còn, ngẩng đầu lên nhìn Thượng Quan Mộc . Bộ quần áo ngày hôm đó là hắn mua cho mình sao ?

Thấy rõ thắc mắc của Viên Tử Hàm, Thượng Quan Mộc không mặn không nhạt nói thêm một câu “Tôi chỉ là sợ cậu mất mặt thôi”

“Mất mặt ?” Viên Tử Hàm cũng không tức giận, chỉ cúi đầu suy nghĩ xem là có chuyện gì không thôi, quan trọng như thế, nhưng lại muốn mình đi theo? Vừa chuẩn bị hỏi, nhưng trong phòng đã không còn thấy bóng dáng Thượng Quan Mộc đâu nữa .

___________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận