Nam Nam Thú Thụ Bất Thân

” Có chuyện gì, thì nói đi, tôi còn phải về nhà !”

Viên Tử Hàm ngữ khí có chút máy móc, xen lẫn một chút bi thương . An Nhã không chấp nhận mình, cô có người mình thích, cậu có thể chấp nhận. Nhưng cô giúp Âu Tiểu Lan theo đuổi mình, mình cũng không phải trái banh, cô từ bỏ có thể đá cho người khác. Thượng Quan Mộc nói, phụ nữ là sinh vật đáng sợ, lời này nguyên lai thật không sai . An Nhã, cũng đã không phải cô gái thiện lương lúc trước cậu biết .

Ba cô gái, ai cũng đều cảm thụ được bất mãn cùng xa cách trong giọng nói của Viên Tử Hàm .

” Thực ra là như vậy, hôm nay Tiểu Lan có chuyện muốn nói với cậu, cô nhóc sợ cậu không muốn gặp, cho nên…” Cho nên An Nhã mới  gọi điện thoại tới ân cần hỏi thăm, cũng không phải thật tâm, mà bởi vì nhận lời ủy thác của Âu Tiểu Lan. Viên Tử Hàm cười, cười không thành tiếng . Chê cười bản thân mình, mình tồn tại giống như là một truyện cười .” Được, các cô còn có gì muốn nói, nhanh nói đi “

Viên Tử Hàm bưng ly cà phê trước mặt lên, hung hăng uống ngay một ngụm. Đau khổ, chua chát, liền lộ ra hết trên mặt cậu . Cậu chỉ biết, mình thủy chung đều không thích cái hương vị cà phê này. An Nhã cùng Âu Tiểu Lan liếc mắt nhìn nhau, quay đầu nhìn Viên Tử Hàm, trưng ra một nụ cười cứng ngắc nói : ” Vậy hai người nói chuyện đi, tôi đi trước” cầm túi xách lên, có chút gấp gáp rời khỏi quán cà phê.

“Tiểu Lan, nhớ rõ chị vừa rồi nói với em, nên làm như thế nào, nói như thế nào, em nên biết. Được rồi, tôi không làm bóng đèn nữa, Viên Tử Hàm, nghiêm túc nói lại một lần, cậu nếu dám khi dễ em họ bảo bối của tôi, cậu chờ tôi tới thu thập cậu đi. Cho dù cậu có mời Thượng Quan Mộc tới , tôi cũng không sợ cậu “

Giang Diễm Lệ cảnh cáo Viên Tử Hàm một phen, trước khi đi còn  đối với Âu Tiểu Lan nháy mắt một cái, cũng liền rời đi. Trên mặt Âu Tiểu Lan thủy chung lộ vẻ tươi cười gượng gạo, khiếp nhược vẫn là mở miệng:

“Tiểu Hàm, lần trước chuyện anh đã nói với em, trải qua mấy ngày suy nghĩ, em đã nghĩ rõ ràng. Coi như chuyện ngày đó chưa từng xảy ra, chúng ta vẫn như trước, tất cả mọi người là bạn tốt, được không ?”

Viên Tử Hàm rốt cuộc ngẩng đầu, nhìn Âu Tiểu Lan biểu tình có chút khẩn thiết, nghi hoặc vừa mới bắt đầu bây giờ liền tiêu tan . Nhìn vẻ mặt của cô bây giờ xem ra, thật sự không giống như đang nói dối . Cô có thể nghĩ thông suốt, Viên Tử Hàm trong lòng cho rằng đây vốn là kết quả tốt nhất, về phần mọi người có thể làm bạn bè giống như trước hay không, cậu không dám khẳng định. Ngay cả  An Nhã  người như vậy cũng có thể thay đổi, huống chi Âu Tiểu Lan đây? Cô có phải hay không cũng biết chuyện mình cùng An Nhã trước kia.

Gật đầu ” Được. Còn có việc gì không?”

” Có, anh chờ em một chút” Âu Tiểu Lan sau khi nghe thấy Viên Tử Hàm trả lời, giống như rất vui vẻ. Kích động cầm túi xách hướng quán cà phê bên kia chạy đi, rất nhanh liền quay lại , tay bê một cái khay phía trên có mấy chai rượu, còn có hai cái ly không.

” Cô đây là đang làm chi?” Viên Tử Hàm thấy bộ dạng Âu Tiểu Lan bưng có chút cố sức, vẫn là đưa tay cầm lại, đặt ở trên bàn khó hiểu đích nhìn Âu Tiểu Lan.

” Hôm nay em rất vui, để ăn mừng anh có thể tha thứ sai lầm của em, vì chúng ta vẫn có thể làm bạn tốt, hôm nay chúng ta phải chúc mừng một chút” Âu Tiểu Lan thật tình cười, trên tay đã đem chai rượu kia mở ra rót đầy hai ly . Bưng một ly lên, liền uống : ” Em cạn ly  trước “

Viên Tử Hàm nhìn ly rượu trên bàn, cậu có chút nhức đầu . Sau khi say rượu đều làm chuyện lung tung, cậu làm được còn ít sao? Cũng may Thượng Quan Mộc là đàn ông, ôm nhau cũng không sao, nếu biến thành Âu Tiểu Lan, cậu thật sự vạn lần chết cũng không rửa hết tội . Chau mày, nhìn Âu Tiểu Lan khó xử nói : ” Tửu lượng tôi không tốt, nên không thể uống rượu”

“Anh vẫn là không muốn tha thứ cho em sao ?” Âu Tiểu Lan nghe Viên Tử Hàm nói xong, mặt vốn là hết sức phấn khởi, nhất thời liền sụp xuống , ánh mắt lòe lòe, giống như sắp khóc.

“Không phải, chỉ là tửu lượng tôi quá kém , thật sự không thể uống rượu mà thôi, đây liên quan gì đến chuyện tha thứ hay không tha thứ ” Âu Tiểu Lan nói còn chưa nói, nước mắt ngược lại đã muốn rơi xuống , vẻ mặt cô đơn cầm lấy cả chai rượu trên bàn, liền nhắm thẳng miệng đổ xuống. Viên Tử Hàm hơi cảm thấy đau đầu, Âu Tiểu Lan này chỗ nào là đang uống rượu, là đang tìm chết đi . Một phen đã đem chai rượu trong tay cô đoạt lấy.

” Được, tôi uống, tôi uống là được chứ gì ?” Viên Tử Hàm bưng ly rượu lên, một cỗ mùi vị từ trong cổ họng xông lên đầu, mùi vị của rượu so với cà phê càng khó nghe ngửi, bình ổn hô hấp, một hơi đã đem ly rượu uống ngay hơn phân nửa, còn lại thật sự là uống không nổi nữa . ‘ Cách’ một tiếng, đem ly rượu đặt trên bàn.

” Được rồi, tôi đã uống, cô vừa lòng đi” Viên Tử Hàm nghĩ muốn rời khỏi, nhưng rượu này hình như có bỏ thêm thứ gì đó **, trong đầu choáng váng , dạ dày cũng không thoải mái, rất muốn phun ra. Đặt mông liền ngã ngồi ở trên ghế , sắc mặt có chút tái nhợt.

Mẹ nó, nói bụng đói uống rượu rất hại dạ dày, dạ dày yếu ớt này lúc này phỏng chừng bị thương không nhẹ . Viên Tử Hàm trong lòng mắng to một tiếng, muốn đứng dậy, lại suýt nữa té ngã , may mắn Âu Tiểu Lan một phen đỡ được cậu.

” Tiểu Hàm, anh không sao chứ!” Âu Tiểu Lan có chút lo lắng hỏi.

“Tôi muốn phun, tôi phải đi toilet ” Viên Tử Hàm giãy dụa đứng lên, hướng toilet đi đến.

” Em giúp anh “

“Không cần “

Viên Tử Hàm trên tay dùng sức một cái, liền đem cánh tay Âu Tiểu Lan đang đỡ mình đẩy ra, một mình hướng toilet đi đến . Ai có thể biết cậu sau khi say rượu sẽ làm ra chuyện gì, Viên Tử Hàm không biết. Cậu mặc dù có men say, nhưng suy nghĩ còn chưa tới mức không thể xem xét tình trạng của mình, cho nên cậu lựa chọn cự tuyệt , đây với cậu mà nói, đối với Âu Tiểu Lan mà nói, đều tốt.

Âu Tiểu Lan nhìn cước bộ loạng choạng của Viên Tử Hàm hướng toilet đi đến , trong ánh mắt tuy có lo lắng, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện bên trong còn kèm theo một sự tự tin kiên định, yên tâm ngồi ở trên ghế, tiếp tục uống rượu. Tửu lượng cô vẫn luôn rất tốt, mấy chai này , đối với cô mà nói đều là vấn đề nhỏ.

Viên Tử Hàm một tay đặt ở trên bồn rửa tay, nôn thốc nôn tháo, còn kém mức không đem túi mật phun ra , cũng may tối nay cậu còn chưa ăn cơm, trừ bỏ một ít nước đắng từ miệng phun ra, cũng không phun ra được những thứ khác. Dạ dày giống như sóng lớn cuồn cuộn , tuy rằng phun xong rồi, nhưng vẫn rất không thoải mái. Đột nhiên một bàn tay ấm áp đang đặt ở sau lưng cậu nhẹ nhàng vỗ vỗ, còn chìa ra chiếc khăn tay trắng noãn hướng khóe miệng Viên Tử Hàm lau lau.

” Không phải nói không cần tới đây sao ?” Viên Tử Hàm rũ đầu xuống, có chút tức giận nói. Nhưng người kia không nghe lời Viên Tử Hàm rời đi, cũng không nói gì, như trước giúp Viên Tử Hàm lau nước dãi trên khóe miệng, còn có một tầng mô hôi trên trán. Viên Tử Hàm thấy cô không nghe lời mình, hoàn toàn nổi giận, ngẩng đầu, nghĩ muốn hung hăng răn dạy cô một trận. Đợi nhìn rõ, khuôn mặt trước mắt kia vốn không nên xuất hiện ở đây, nhưng lúc này lại ở đây, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

____________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui