Nam Nam Thú Thụ Bất Thân

Không hề nghi ngờ, những ngày đi làm tiếp theo, Viên Tử Hàm chỉ cảm thấy mình như là con chuột chạy qua đường, tuy rằng còn chưa tới giai đoạn người người hô đánh, nhưng chỉ cần ánh mắt mọi người nhìn cậu, nhớ tới khiến cậu run rẩy không thôi.

Có lẽ là bởi vì nguyên nhân cùng Thượng Quan Mộc thân mật, những nhân viên này mới bắt đầu không kiêng nể gì mà đánh giá, nhưng ánh mắt kia so với lúc trước càng có lực sát thương hơn , bởi vì người tạo thành thế cục bây giờ, chính là Viên Tử Hàm. Mà Viên Tử Hàm hiện tại cơ hồ đã trở thành tiêu điểm của Diệu Ký .

Thân ảnh Viên Tử Hàm vừa xuất hiện, mọi người liền lập tức tản ra, chờ Viên Tử Hàm đi xa, liền tụ tập lại, tụm năm tụm ba, thì thầm rỉ tai nhau.

” Trời ạ, tôi trước kia còn tưởng rằng cậu ta là một thanh niên tốt, không thể ngờ lại cổ quái như vậy, Thượng Quan tổng giám của chúng ta tuy rằng tính tình lạnh lùng một chút, nhưng cũng không thể cùng cậu ta có quan hệ như vậy  “

“Chỉ là, chỉ là, chính mình không học giỏi, còn muốn đem người khác dạy hư, loại người như thế thật là…”

“Người như thế không nên ở lại Diệu Ký, quả thực chính là con sâu làm rầu nồi canh , nếu ở lại Diệu Ký, lấy tướng mạo cậu ta như vậy, cũng không biết làm hại bao nhiêu người nhỉ ?”

Đám con gái tụ tập phía sau, ngươi một lời ta một câu, tất cả đều đang quở trách hành vi của Viên Tử Hàm làm bại hoại tập tục xã hội. Tuy rằng thanh âm không lớn, nhưng đối với Viên Tử Hàm lúc này đã mẫn cảm tới cực hạn, như vậy là đủ rồi, cậu một chữ đều nghe thấy hết . Không cần quay đầu lại, Viên Tử Hàm cũng có thể tưởng tượng ra, lúc các cô nói những lời này, biểu tình trên mặt là cái dạng gì .


Thang máy gần trong gang tấc, cậu bỗng nhiên cảm thấy chân của mình ngay cả khí lực nhấc chân cũng không có , thân thể hơi run rẩy. Cậu cũng là người bị hại, tại sao những người này không biết chân tướng, đã đem tội danh đổ lên người cậu . Oán hận cùng phẫn nộ nhất chính là lời đồn nhảm của mọi người, tất cả đều hóa thành bất đắc dĩ cùng ủy khuất, cậu không thể giải thích, những hình ảnh kia bọn họ đều nhìn thấy, mình có giải thích, cũng là giấu đầu hở đuôi.

Thượng Quan Mộc đứng ở phía sau Viên Tử Hàm, giận dữ xoay người, trừng mắt liếc nhìn mọi người, thấp giọng lên tiếng: “Xem ra mọi người là quá an nhàn đi, tôi làm sao không biết, Diệu Ký này  khi nào thì đến phiên các người tới làm chủ “

Mọi người vừa nghe thấy tiếng Thượng Quan Mộc, khí thế vừa rồi nhất thời liền biến mất, ánh mắt tĩnh lặng nhìn người đàn ông trước mắt, mắt phượng xinh đẹp hơi nheo lại, nhưng từ bên trong phát ra một tia lạnh lùng đầy chết chóc, nếu ai dám nói thêm một câu nữa, hắn nhất định sẽ khiến người đó bi kịch.

“Nếu ai dám ở sau lưng người khác nói lung tung, thì đừng trách tôi không lưu tình, tôi cũng không muốn để cho người khác biết, Diệu Ký nuôi một đám ‘ Phụ nữ ba hoa’ “

Thượng Quan Mộc nói xong, mặc kệ trong lòng người khác nghĩ  thế nào, bước nhanh về phía trước, kéo Viên Tử Hàm hướng thang máy đi vào .

” Sax , hắn cho rằng hắn là ai chứ, không phải chỉ là tổng giám Diệu Ký thôi sao, đã vậy còn quá kiêu ngạo , lão tử còn thật không muốn làm đây, xem hắn có thể hay không đem lão tử khai trừ “

Thấy Thượng Quan Mộc đã vào thang máy, thanh âm một người đàn ông mới vang lên .

” Được đó, anh không muốn làm thì nói thẳng với tôi được rồi” Thượng Quan Thần khóe miệng mỉm cười, từ cửa chậm rãi đi vào.

Mới sáng sớm, còn chưa tiến vào cổng Diệu Ký, đã nhìn thấy một màn như vậy ra diễn. Tuy rằng y không thích Viên Tử Hàm, nhưng lời Thượng Quan Mộc nói rất đúng, Diệu Ký không nuôi những người vô dụng chỉ biết võ mồm.

“Tổng, tổng tài, tôi vừa rồi chỉ là nói đùa thôi “

Người kia nhìn thấy Thượng Quan Thần tưởng hắn vừa đến, nhất thời da đầu liền run lên . Nghe nói, Thượng Quan Mộc cùng tổng tài quan hệ cũng không tệ lắm, nói bậy Thượng Quan Mộc còn chưa tính, nhưng lại bị Thượng Quan Thần nghe được, cái này thật đúng là chết  thảm!

” Lời Thượng Quan tổng giám vừa nói, cũng là lời tôi muốn nói. Các người ai có ý kiến, hoặc là không muốn làm, hôm nay lập tức đến chỗ kế toán Lý kết toán tiền lương đi, Diệu Ký chưa bao giờ nuôi người vô dụng” tiếng Thượng Quan Thần rất dễ nghe, nhưng lời này cũng không khác gì lời Thượng Quan Mộc, đều ác liệt như nhau. Không để ý tới người đàn ông kia, trực tiếp tuyên bố.


Đãi ngộ của Diệu Ký tốt cỡ nào, lúc trước để vào được đã tiêu phí không ít công phu, bây giờ tự động xin nghỉ việc, trừ phi não bọn họ bị cửa kẹp . Tất cả mọi người đều im lặng cúi đầu, không dám nói nửa câu .

” Các người có thể trêu chọc tôi, nhưng ngàn vạn lần không thể chọc tới hắn “

Bởi vì vị trí tổng tài này vốn chính là của hắn, hắn muốn thu hồi lúc nào, y đều sẽ dâng hai tay.

Thượng Quan Thần nói xong, liền đi về phía trước . Người đàn ông kia vừa rồi còn mạnh miệng nói nhất thời thở dài một hơi, chỉ bất quá khí còn chưa kịp lưu thông, đã bị Thượng Quan Thần xoay người đánh tan .

“Đúng rồi, vừa rồi người nào đó nói không muốn làm , có thể thu dọn đồ đạc rồi rời đi “

Người đàn ông kia thân thể cứng đờ, nhìn bóng dáng Thượng Quan Thần đã đi xa, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại. Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều đang suy nghĩ tới lời nói vừa rồi của Thượng Quan Thần,  theo như lời y nói: ‘ Có thể trêu chọc hắn cũng không thể chọc Thượng Quan Mộc, chẳng lẽ thân phận Thượng Quan Mộc so với y còn lớn hơn sao?’

Trong thang máy, Viên Tử Hàm bị Thượng Quan Mộc kéo vào, cả người vô lực khiến cậu cuộn mình ngồi xổm trong góc thang máy, hai mắt đã phủ kín sương mù.

Thượng Quan Mộc đưa tay kéo cậu đứng lên, nâng cằm cậu lên đối diện với mình. Nhìn ánh mắt ủy khuất của cậu, trong lòng hắn từng đợt co rúm . Khiến Viên Tử Hàm chịu đựng ngàn ánh mắt chỉ trỏ của mọi người, hắn đều không nỡ chạm vào cậu dù là một đầu ngón tay, người khác sao có thể.

Viên Tử Hàm đã nhiều ngày tỏ ra xa cách đã rất rõ ràng , hắn không thể làm gì khác, chỉ có thể phối hợp, buổi sáng đi làm, thì cũng là một mình cậu đi vào trước, nhưng không ngờ sẽ là tình cảnh như thế. Nhớ tới tình cảnh sáng nay, trong lòng hắn tức giận quay cuồng, đám người kia thật sự quá rảnh rỗi rồi. Ánh mắt hung ác chợt lóe qua, trong lòng đã có quyết định .


“Thượng Quan Mộc, tôi muốn từ chức “

Viên Tử Hàm nâng mí mắt lên, nghiêm túc nhìn vào mắt Thượng Quan Mộc nói . Trong mắt sương mù đã ngưng tụ thành một viên minh châu trong suốt long lanh , tựa hồ nếu cậu nháy mắt, lập tức sẽ rơi xuống.

“Từ chức ? Tôi không đồng ý “

Thượng Quan Mộc lớn tiếng từ chối . Hắn chỉ biết, Viên Tử Hàm sẽ chịu không nổi đả kích này, nên muốn lùi về trong cái vỏ bọc của mình .

“Không, tôi nhất định phải từ chức . Anh chẳng lẽ không nghe thấy bọn họ nói những lời đó sao ? Đúng, tôi chính là con sâu làm rầu nồi canh, tôi chính là bại hoại của xã hội . Mẹ tôi chính là bởi vì uống rượu, mới có cục diện hôm nay . Ai có thể biết, tôi cũng là mơ mơ màng màng bị người khác tính kế, chui vào cái bẫy người khác…”

Viên Tử Hàm rốt cuộc nhịn không được, nức nở nhẹ giọng khóc . Mười mấy năm rồi , cậu cho tới bây giờ đều chưa khóc qua, mà lần này, cậu vẫn là nhịn không được . Tính tình trời sinh kiên cường khiến cậu cắn chặt môi dưới, không để cho mình khóc thành tiếng . Nhưng nước mắt vẫn giống như trân châu, một viên một viên rơi xuống, giống như là nắm tay người, trong lòng Thượng Quan Mộc như bị nắm tay kia một chút lại một chút va đụng .

_____________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận