Edit by Dạ Miêu teamPhù Du im lặng một lát, sau đó trực tiếp kéo Hoa Phiên Phiên xuống giường.
Hành động của hắn làm Hoa Phiên Phiên giật mình tỉnh lại, nàng giữ “khúc xương”, hai người một lớn một nhỏ đồng thời ngã xuống giường, thế mà nàng vẫn ôm chặt tiểu hài ngốc, còn nhẹ nhàng nói với hắn:"Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng dọa Bảo Bảo!”Bảo Bảo?Cách nữ nhân này gọi “khúc xương” của hắn nghe thật buồn nôn.
Phù Du cảm thấy kỳ quái, hắn bất giác nhướng mày, gương mặt đầy vẻ ghét bỏ.
Hoa Phiên Phiên không biết tên đứa trẻ này, nó cũng không biết nói chuyện mà chỉ liên tục gọi mẫu thân, vậy nên nàng đành gọi nó là Bảo Bảo, nếu như gọi bảo bối thì nghe càng nổi da gà hơn.
Điều mà Phù Du không ngờ tới là hài tử ngốc vừa mới biến thành người lại dùng ánh mắt khiển trách nhìn hắn.
A…Khúc xương này từ trên người hắn mà ra, hắn nuôi dưỡng nó lâu như vậy, nữ nhân này chỉ mới ở bên nó nửa ngày, nó liền “ăn cây táo rào cây sung”?Phù Du cực kỳ tức giận, hắn trực tiếp ném đứa nhỏ ra ngoài điện, sau đó vung tay áo, cánh cửa lập tức đóng lại.
Trong phòng bây giờ chỉ còn hắn và Hoa Phiên Phiên chết tiệt!Hoa Phiên Phiên nhìn gương mặt đầy sát khí của hắn, linh cảm có chuyện chẳng lành, nàng cũng không trốn đi, chỉ vô tội hỏi hắn:"Ta đã làm gì sai? Không phải ngươi nói để ta chăm sóc Bảo Bảo sao?"“Đừng gọi nó là Bảo Bảo!” Phù Du nghiến răng nghiến lợi nói.
“Vậy gọi là bảo bối à?” Hoa Phiên Phiên nhỏ giọng hỏi.
Phù Du nắm lấy cổ áo Hoa Phiên Phiên, ném nàng trở lại giường.
Hắn bắt đầu cân nhắc biện pháp của tả sứ.
A!Phù Du kéo mạnh và xé toạc quần áo của Hoa Phiên Phiên.
Hắn xé xong mới thấy miếng vải trong tay có chút quen mắt, hóa ra lại chính là áo choàng của hắn.
Bởi vì áo choàng rộng đến mức nàng có thể quấn thành vòng tròn quanh người, cho nên chỗ bị rách cũng không lộ rõ.
Nàng ở chỗ của hắn, ăn của hắn, mặc của hắn, sao lại sung sướng như vậy chứ!Nếu như vậy, để nàng giúp hắn thỏa mãn là được rồi.
.