Edit by Dạ Miêu teamDù bây giờ bản thân mất trí nhớ, cảnh giới bị giảm mạnh, nhưng căn cơ của Hoa Phiên Phiên vẫn còn.
Nàng dùng sức kéo, lực tay lớn đến đáng kinh ngạc, sau đó, một tiếng "xoạc" vang lên, quần của Phù Du bị xé rách, một mảng vải lớn bị nàng ném sang một bên.
Tiếp theo, móng vuốt của Hoa Phiên Phiên vươn tới áo trong của Phù Du, trán hắn nổi đầy gân xanh, hắn cố gắng dằn lại ý nghĩ muốn ném văng nàng ra khỏi giường, cũng may là nàng chỉ dùng ngón tay tháo vạt áo ra và kéo sang hai bên mà thôi.
“Vậy ta bắt đầu đấy nhé?”Hoa Phiên Phiên nhìn lướt qua Phù Du, giống như muốn xác nhận với hắn một chút.
Phù Du bắt đầu hơi hối hận, nhưng lời nói ra giống như bát nước đổ đi, nếu bây giờ hắn đổi ý, không khác gì tự vả vào mặt mình.
Nhất là, hắn không muốn mất mặt trước nữ nhân này, dù sao, sớm muộn gì nàng cũng sẽ chết trong tay hắn!Phù Du trầm tư, mím môi không nói gì, Hoa Phiên Phiên coi như hắn ngầm đồng ý, cho nên liền chu môi hôn hắn, sau đó tiếp tục hôn dọc một đường xuống dưới, cổ, hầu kết, xương quai xanh, cuối cùng vùi đầu lên ngực hắn.
Bất ngờ bị nàng hôn một cái, trong nháy mắt, Phù Du cứng đờ người.
Trên môi vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại ấm áp từ môi Hoa Phiên Phiên, nhưng sự chú ý của Phù Du ngay lập tức chuyển xuống ngực, nữ nhân này…Kí ức phủ bụi chôn vùi hàng ngàn năm bỗng chốc hiện về, năm đó khi hắn bị ong độc đốt, nữ nhân này cũng dùng miệng giúp hắn hút độc ra.
Hắn lúc đó đau muốn chết, miệng nàng nóng hầm hập, còn hút mút mạnh trên da thịt Phù Du, làm tràn cả nước miếng ra người hắn, vì không cho hắn động đậy, nàng còn giữ chặt hai tay hắn.
Đối với Phù Du, hồi ức đó giống như một cơn ác mộng.
Hoa Phiên Phiên vốn dĩ muốn tạo ra bầu không khí mờ ám nên mới bắt đầu bằng việc hôn Phù Du.
Nàng cảm thấy mặc dù hắn nói đồng ý nhưng dường như không thật sự muốn làm, đối với Hoa Phiên Phiên, cá nước thân mật, nước sữa hoà nhau là một việc vô cùng vui sướng, hai người lẽ ra nên hưởng thụ, thích thú.
Nhưng bộ dáng của Phù Du lại giống như "thù sâu hận lớn", chỉ cần chạm nhẹ vào là phát nổ.
Chuyện này giống như việc ăn một miếng thịt nướng mà không có gia vị, cho dù ngon, nhưng thiếu hương vị cũng coi như vô nghĩa, không đủ mê người.
Lúc Hoa Phiên Phiên đang vùi đầu trước ngực Phù Du, dùng môi lưỡi liếm hôn trêu chọc hắn, đột nhiên trời đất quay cuồng, nàng bị hắn đẩy mạnh ngã ngửa trên giường.
.